"là thật, Cẩm Y vệ không dám báo cáo láo, bọn họ không chịu trách nhiệm nổi, nhìn ngoài mặt thì Ninh vương chỉ có ba vệ, quân số của ba vệ không có dấu hiệu vượt quá, nhưng Ninh vương không phải là dựa vào ba vệ, Chỉ huy sứ của ba vệ đều là triều đình cắt cử, hơn nữa bên trong đầy cơ sở ngầm của Hán Vệ, Ninh vương không thể hoàn toàn nắm giữ ba vệ, thực lực chân chính của hắn là đạo phỉ thủy tặc mà hắn âm thầm chiêu mộ, những đạo phỉ thủy tặc này chia làm từng nhóm mấy trăm tới một ngàn rồi tỏa ra các nơi, do tâm phúc thân tín từ phủ Ninh vương phái ra chưởng quản, thường ngày thì vào nhà cướp của, một khi Ninh vương khởi sự, bọn họ thay quần áo trở thành dũng mãnh chi binh, bệ hạ ngàn vạn lần không thể khinh thường."
Chu Hậu Chiếu gật đầu: "Ninh vương đã chuẩn bị, trẫm cũng phải bắt đầu chuẩn bị, Ninh vương phản thì Giang Tây loạn, phải điều binh từ vệ sở các nơi từ Nam Trực Đãi và Hồ Quảng, chỉ có điều điều binh quá mức rườm rà, e là không kịp chặn đường phản quân."
Tần Kham cười nói: "Bệ hạ chớ lo, còn nhớ đinh cống tuần phủ Vương Thủ Nhân trước đó không lâu rời kinh nhậm chức chứ? Hiện giờ hắn đang ở phủ Cửu Giang Giang Tây, chắc là đã phát hiện phản ý của Ninh vương rồi, trước mắt đang ở phủ Cửu Giang triệu tập binh lực vệ sở, Ninh vương nếu phản, tất phải giành Nam Kinh, muốn giành Nam Kinh thì trước phải lấy được An Khánh, Vương Thủ Nhân chắc sẽ dựng một đạo phòng tuyến chặn phản quân ngoài An Khánh, tranh thủ thời gian để triều đình triệu tập trọng binh."
Chu Hậu Chiếu vui vẻ nói: "Đây là ông trời giúp trẫm."
Tần Kham cười cười không nói gì, hắn không thể nói với Chu Hậu Chiếu kỳ thật Vương Thủ Nhân nhậm chức Giang Tây là hắn đã tìm trăm phương ngàn kế an bài từ trước, lời này nói ra thì không thỏa đáng lắm.
Chu Hậu Chiếu cười nói: "Phủ Cửu Giang đã có Vương Thủ Nhân đóng giữ, ít nhất ngươi có thể chống đỡ mười ngày nửa tháng, trẫm giờ gửi đặc chỉ cho Vương Thủ Nhân, cho phép hắn lâm thời tiết chế tất cả binh mã của Giang Tây và Hồ Quảng, về phần Nam Trực Đãi, giao cho Ngụy quốc công Từ lão gia tử, đợi sau khi binh mã của Nam Trực Đãi tập kết rồi thì tới phủ An Khánh, quyết chiến với Chu Thần Hào!"
Tần Kham khom người cười nói: "Bệ hạ anh minh, Đúng là bày mưu nghĩ kế quyết thắng ngoài vạn dặm, giống như tự mình chỉ huy đại quân vậy, thần khâm phục vạn phần."
Những lời này khiến Chu Hậu Chiếu ngây ra một lúc, kinh ngạc nhìn Tần Kham, ngay cả vẻ mặt cũng ngưng đọng.
Tần Kham than thầm một tiếng, không thể không nói rõ ràng hơn một chút: "Bệ hạ không phải luôn muốn chỉ huy thiên quân vạn mã, rong ruổi tung hoành thiên hạ sao? Ninh vương mưu nghịch chẳng phải là cơ hội tuyệt hảo à?"
Chu Hậu Chiếu hai mắt trợn to, nháy mắt lộ ra vẻ vui mừng như điên.
" Ha ha ha ha! Đúng, udngs lắm! Phiên vương tạo phản, trẫm sao có thể an tọa kinh sư, mặc cho tặc tử hoành hành độc hại giang sơn và con dân của trẫm? Ninh vương tạo phản tạo hay lắm, diệu lắm."
Tần Kham cười khổ.
Nói thì đúng, nhưng có điều nghe lại luôn có một cỗ vị đạo hỗn trướng, nếu thực sự có chuyện trên trời có linh thiêng, lúc này bài vị của lịch đại tổ tông họ Chu Đại Minh trong Thái Miếu hoàng cung chắc sẽ đổ rầm rầm như bài domino chứ nhỉ?
Từ sau khi hoàng đế Vĩnh Lạc dời đô Bắc Bình, đại điện hoàng cung kinh sư thường xuyên bị sét đánh, hiện tại nghĩ lại, chỉ sợ không chỉ là nguyên nhân đại lý và kiến trúc
Tiếng cười của Chu Hậu Chiếu vừa ngừng liền vỗ bàn lớn tiếng nói: "Trẫm quyết định.... Ngự giá thân chinh!"
Tần Kham cười nói: "Ngô hoàng uy vũ."
Đề nghị Chu Hậu Chiếu ngự giá thân chinh cũng không phải là Tần Kham nhất thời nói đùa, một hoàng đế ở mãi trong thâm cung ngay cả thiên hạ của mình như thế nào cũng chưa từng thấy qua, thật sự không coi là hoàng đế xứng chức, nhân cơ hội này ra ngoài xem phong thổ các nơi, đối với Chu Hậu Chiếu mà nói thì cũng không phải là chuyện xấu, huống hồ Tần Kham biết rõ lần này Ninh vương mưu nghịch, uy hiếp đối với triều đình kỳ thật cũng không lớn, thân chinh thân chinh căn bản không có nguy hiểm, đây cũng là một trong những nguyên nhân Tần Kham dám khuyến khích Chu Hậu Chiếu rời kinh thân chinh.
"Bệ hạ ngự giá thân chinh, chỉ sợ các đại thần trong triều không đáp ứng." Tần Kham ngượng nghịu nói.
Chu Hậu Chiếu cười ha ha, bộ dạng rất vững tâm, chỉ chỉ Tần Kham: "không phải là có ngươi rồi sao? Ngươi nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp để các đại thần câm miệng."
Giang Tây tiễu phỉ vẫn đang tiếp tục.
Vương Thủ Nhân sau khi tiếp nhận quân chính đại quyền phủ Cửu Giang, đạo quân lệnh đầu tiên chính là tiễu phỉ.
Đại thể là trên đường tới Giang Tây bị sơn tặc thổ phỉ dày vò quá thảm, sự trả thù của Vương Thủ Nhân sau khi tiếp chưởng binh quyền có thể nói là điên cuồng, chính là ăn của ta thì phải nhổ ra cho ta, đoạt của ta thì trả lại cho ta.
Thế là thổ phỉ phụ cận phủ Cửu Giang xui xẻo rồi.
Luận về đọc sách, chẳng ai đọc nhiều bằng Vương Thủ Nhân, người ta đọc tới thành thánh nhân, sau lưng chỉ còn thiếu mỗi cánh để phi thăng, đám thổ phỉ thì có tính là gì? Luận binh pháp à, ừ, binh pháp cũng là sách đấy.
Các Thổ phỉ cuối cùng cũng được thử tư vị bị người vây bắt chặn đường, bị người ta tên bắn dùng đao chém, những việc này trên cơ bản đều như họ thường làm với người khác.
Trong phạm vi trăm dặm phủ Cửu Giang triển khai hành động nghiêm đả, lượt thanh tiễu lần thứ nhất, thổ phỉ phụ cận phủ Cửu Giang bị tiêu diệt hơn ba nghìn tên, các thổ phỉ bị đánh g trở tay không kịp, đành phải trốn vào núi sâu không dám thò mặt ra, những ngày tháng kiếm thùng tiền to uống chén rượu lớn từ nay về sau không còn nữa, có thể húp mấy tợp cháo là tốt lắm rồi.
Bức các thổ phỉ đến hoàn cảnh như vậy, cái Vương Thủ Nhân dựa vào không chỉ là bao vây tiễu trừ vũ lực, mà là trí tuệ.
Bởi vì Vương Thủ Nhân ở Cửu Giang Cửu Giang phát minh ra một thứ gọi là "Thập gia bài pháp". Thập gia bài pháp này không phải là mười hộ gia đình tụ lại đánh bài, mà là liên tọa pháp (tội liên đới) thời kỳ Tần Hái, nói thông tục một chút thì chính là tội liên đới bảo giáp, phát động toàn bộ bách tính phụ cận phủ Cửu Giang, mỗi mười gia đình làm một đơn vị thay phiên nhau tuần tra trong thành trấn và thôn trang, một khi phát hiện thổ phỉ mà e ngại không báo lên, hoặc là hộ gia đình nào đó của quan hệ họ hàng với thổ phí, như vậy thì mười hộ gia đình bách tính coi như xui xẻo cùng nhau.
Vương Thủ Nhân thật sự là người rất kỳ lạ, một mặt khổ học sách thánh nhân, trên học thuật có thể khai tông lập phái, giống hệt hình tượng tông sư đức cao vọng trọng tay áo phiêu phiêu, mặt khác xuất thủ dụng binh lại xảo quyệt như cáo, trừng trị thổ phỉ th tâm ngoan thủ lạt vô cùng, thủ đoạn tàn nhẫn tới mức thậm chí ngay cả Tần Kham cũng không dám, người như thế quả thực giống như mắc bệnh tâm thần phân liệt, cũng không biết hắn hai năm ở trong thâm sơn long trường Quý Châu đã trải qua muốn chuyện gì, mà thanh tiễu thổ phỉ lại biến thái như vậy.
Lịch sử chứng minh lực lượng của quần chúng nhân dân là vĩ đại, bất kỳ yêu quái quỷ quái gì trong đại hải nhân dân quần chúng cuồn cuộn cũng chỉ có thể chịu kết cục chết đuối, đương nhiên, cũng có một số ít là bị hù chết.