Các thổ phỉ phủ Cửu Giang ngồi không yên, bọn họ tổng kết ra một giáo huấn nhân sinh rất sâu sắc, đó chính là đánh cướp cúng giống như đi ăn quán, phải xem người làm đồ ăn, có một số người có thể giết trước, cưỡng hiệp sau rồi mới cướp, có một số người thì ngay cả một sợi tóc cũng không được đụng vào, nếu không thì phải chịu hậu quả rất nghiêm trọng, ví dụ như thánh nhân lòng dạ hẹp hòi như Vương Thủ Nhân.
Bất kể nói như thế nào, những ngày tháng vui vẻ đánh cướp trước kia đã tan thành mây khói, các thổ phỉ gặp phải khảo nghiệm sinh tử ác liệt, có pho tượng thần Vương Thủ Nhân này đứng sừng sững ở Cửu Giang, các thổ phỉ đừng nói là tương lai hào hùng hưởng ứng Ninh vương gia khởi binh tạo phản mưu đoạt thiên hạ, ngay cả trước mắt mình có thể sống sót hay không cũng chưa biết.
Thế là thổ phỉ phụ cận Cửu Giang chạy tứ xứ, từng tốp đầu lĩnh thổ phỉ tụ tập ở một tòa thâm sơn nào đó, mọi người mở một đại hội đại biểu hảo hán giới thổi phí, những người tham gia đều là thủ lĩnh thổ phỉ có máu mặt trong phạm vi trăm dặm.
Trong đó thủ lĩnh Ma Lục của một cỗ thổ phí lớn nhất Cửu Giang làm chủ nhà và là người khởi xướng hội nghị, tất nhiên cũng tự mình tham gia hội nghị, sau khi nhiệt tình chắp tay ôm quyền với người tham dự thì trao đổi ý kiến về vấn đề của nhiều phương diện như tình thế ác liệt và cải cách sinh tồn trong tương lai của giới thổ phỉ phủ Cửu Giang, cuối cùng trong không khí hữu hảo và tường hòa, các đầu lĩnh thổ phỉ dùng một canh giờ để thân thiết ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Vương Thủ Nhân, rất nhiều người tố chất thấp thì dùng miệng quan hệ với tổ tiên trưởng bối nữ tính của Vương Thủ Nhân.
Đánh thì đánh không lại, mắng cũng chỉ cho đỡ tích, đại hội đại biểu giới thổ phỉ lâm vào xấu hổ và trầm mặc.
Đúng lúc này, một tên gia hỏa trong trong thổ phỉ tự thấy trí dũng song toàn đứng ra, đưa ra một chủ ý cho mọi người, đó chính là giả vờ quy hàng.
Chủ ý này từ cổ đến nay có không biết bao nhiêu người từng dùng, nói ra thì hơi cũ nhưng nếu kết hợp với thực tế để tính toán chưa chắc đã không phải là biện pháp tốt, dù sao Ninh vương khởi binh tạo phản sẽ trong mấy ngày nay, tạm thời hàng Vương Thủ Nhân thì sao? Triều đình trước nay có quy củ không giết kẻ hàng, tính mạng không có gì nguy hiểm, chỉ đợi Ninh vương gia lên cao hô to, các thổ phỉ đã quy hàng lập tức quay đầu thương giết Vương Thủ Nhân, thuận tiện còn đoạt luôn phủ thành Cửu Giang cho Ninh vương gia.
Các thổ phỉ càng nghĩ càng cảm thấy kế này quả thực diệu vô cùng, đều gật đầu đồng ý.
Các thổ phỉ đắc chí, bọn họ cảm thấy với kết cấu não bộ đơn giản như thế của mình mà không ngờ có thể nghĩ ra mưu kế tuyệt diệu phức tạp như vậy, quả thực là tổ tông tổ tiên của các thủ lĩnh bốc khói, thế là chủ ý giả vờ quy hàng này liền được quyết định khoái trá như vậy.
Bốn năm ngàn thổ phỉ chậm rãi nghênh ngang xuất hiện ngoài thành Cửu Giang, khiến binh lính thủ thành phủ Cửu Giang sợ ngây người, lớn chừng này rồi nhưng chưa bao giờ thấy thổ phỉ vững dạ đến vậy, bọn này điên cả rồi à?
Một thổ phỉ đại biểu một mình vào thành gặp mặt Vương Thủ Nhân, sau khi nghe xong ý đồ đến của các thổ phỉ, Vương Thủ Nhân cũng ngây người, sau khi ngây người thì vẻ mặt rất cổ quái.
Vương tuần phủ phi thường sảng khoái tiếp nhận sự đầu hàng của các thổ phỉ, hắn thậm chí phái người ngay đêm dựng một tòa quân doanh lâm thời ở ngoài thành cho các thổ phỉ, có điều dựa theo quy củ tiếp nhận đầu hàng của triều đình, các thổ phỉ phải nộp binh khi, các thổ phỉ cũng là chàng sử từng trải qua sóng gió, tất nhiên sẽ không phản đối, thế là bốn năm ngàn thổ phỉ tay không tấc sắt vào trong quân doanh lâm thời, quân doanh bị quan binh vệ sở bao vây.
Bên kia, Vương tuần phủ ở trong thành chuẩn bị rượu và thức ăn phong phú, thịnh tình mời các thủ lĩnh thổ phỉ dự tiệc, nghe nói còn sẽ phong chức quan nhỏ cho mỗi người, để mộ tổ của các vị có thể bốc thêm khói.
Hơn mười thủ lĩnh thổ phỉ vui vẻ dự tiệc, có rượu có thịt có quan chức, tâm tình của các thủ lĩnh rất kích động, có kẻ ý chí cách mạng không kiên định thậm chí nổi lên suy nghĩ dứt khoát diễn giả mà làm thật, thực sự đầu hàng triều đình cho xong.
Vương tuần phủ trong yến hội rất khách khí, hơn nữa nhìn ra được tâm tình của hắn phi thường tốt, yến hội thành công, nhiệt liệt, hăm hở tiến lên, có thể nói khách và chủ đều vui, một tỳ vết nhỏ duy nhất chính là, ánh mắt của vị Vương tuần phủ này không thiện lương cho lắm, tựa như như một con chồn đang mở to mắt nhìn một đàn gà xếp hàng mò đến cửa, trừ kinh ngạc ra thì chính là kinh hỉ, loại ánh mắt này khiến các thổ phỉ không được thoải mái lắm.
Các Thủ lĩnh cảm thấy rất vững dạ, loại cảm giác vững dạ này nên có nhiều một chút thì sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn dâng mạng tới cửa này.
Yến hội diễn ra được một nửa, Vương tuần phủ vẻ mặt ôn hoà liền trở mặt, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Một vở diễn xưa như trái đất được lập lại, đúng, đao phủ thủ mai phục ngoài cửa xông vào, chém bừa chém loạn, băm các thủ lĩnh thành thịt vụn.
Cho nên nói, hậu quả đánh cướp mệnh quan triều đình rất nghiêm trọng, hậu quả đụng phải mệnh quan triều đình tâm nhãn còn nhỏ hơn mũi kim thì các nghiêm trọng hơn.
Vương Thủ Nhân động thủ, đồng thời quan binh vệ sở ngoài thành cũng phát động, các quan binh ngang nhiên khởi xướng đánh bất ngờ, trói gô toàn bộ bốn năm ngàn thổ phỉ đang say giấc nồng, sau đó dùng dây thừng kết thành từng chuỗi, đóng gói tập thể các thổ phỉ lại đưa tới Nam Kinh, nhiệt liệt chờ mong Nam Kinh hình bộ và Đại Lý tự khen ngợi.
Chiến dịch này tổng cộng giết hơn mười thủ lĩnh thổ phỉ, bắt sống bốn năm ngàn thổ phỉ, một vấn đề nạn trộm cướp ở Giang Tây mà ngay cả Vương Thủ Nhân cũng cảm thấy khó giải quyết, cứ như vậy được giải quyết một cách khiến người ta không biết nên khóc hay cười, hoàn toàn không cần tốn nhiều sức.
Phủ Ninh Vương Nam Xương Ninh Giang Tây.
Ninh vương Chu Thần Hào đi đi lại lại ở tiền điện vương phủ, hai mắt đỏ ngầu, mũi thở hổn hển, giộng như một con dã thú bị chọc giận.
Hơn mười vị chính trắc phi và thị thiếp lớn nhỏ Bên trong phủ thì trốn ở một góc điện, hoặc thật hoặc giả khóc thút thit, chính phi Lâu thị của Ninh vương thì nhìn Vương gia đang trong cơn cuồng nộ, môi mấy máy, muốn nói lại thôi, sau khi thở dài thì cúi đầu im lặng.
Chu Thần Hào không biết đi lại bao nhiêu vòng ở trong điện, một cỗ tức giận trong lồng ngực có thế nào cũng không thể tiêu tán, là đột nhiên dừng bước, giống như một sư tử tức giận gầm lên mấy tiếng, lúc này mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Ngàn vạn lần không ngờ, đường đường là con trai của Ninh vương hắn, không ngờ cũng có một ngày bị người ta ném xuống giếng. Thế đạo sao lại sa đọa tới mức này?
Nhị tử Chu Củng Xuân, sau khi chuyện xảy ra mới được thị vệ vương phủ từ trong giếng vớt lên, tất nhiên là khí tuyệt đã lâu, Đường Dần bỏ chạy thì Chu Thần Hào cũng không trách hắn, dù sao ai nấy có chí riêng, nhưng ngươi chạy thì chạy, trước khi đi còn ném con trai ta xuống giếng là cớ làm sao? Thù này không báo thì Ninh vương còn mặt mũi nào mà tạo phản.
"Người đâu, Người đâu! Vẫn chưa tìm được tên cẩu tặc Đường Dần đó à? Đám hỗn trướng vô dụng các ngươi! Dù đào sâu ba thước đất thì cũng phải đào được hắn ra cho ta, bổn vương muốn tự tay phanh thây hắn!"