Con vợ kế của Ninh vương Chu Thần Hào có hơn mười người, nhưng con trai trưởng do chính phi sinh ra lại chỉ có hai, cái chết của Chu Củng Xuân là đả kích không nhỏ đối với Ninh vương.
Chu Thần Hào nổi trận lôi đình ở trong điện, thê thiếp còn lại thì rụt rẻ trốn ở một bên khóc nức nở, nhưng không có một ai dám bước lên an ủi Ninh vương.
Ninh vương đang tức giận thì không thể chọc vào được, trước kia rất nhiều thiếp ỷ vào mỹ mạo của mình mà được sủng ái, ở trước mặt Ninh vương hơi có chút càn rỡ, kết quả ngày hôm sau liền mạc danh kỳ diệu thành nhân khẩu mất tích.
Lúc phát hiện Chu Củng Xuân bỏ mình, Nam Xương liền bị Ninh vương hạ lệnh phong thành, thị vệ vương phủ thì lục xoát toàn thành, tìm kiếm từng góc trong thành kiẻu trải thảm, nhưng mà Đường Dần chết tiệt và nữ tử xa lạ đó vẫn không thấy nhân ảnh.
Sau khi ném vỡ vô số bình hoa chén đĩa, phát tiết hết tức giận trong lòng, Ninh vương không thể không đối mặt với sự thật mất con.
Trong không khí đau khổ, thị vệ vương phủ vội vàng báo lại, Lý Sĩ Thực và Lưu Dưỡng Chính đang ở thư phòng chờ Vương gia.
Ánh mắt bi thương của Ninh vương hiện lên một tia đau đớn, dần dần trở nên lạnh lùng và vô tình.
Hắn biết Lý Sĩ Thực và Lưu Dưỡng Chính sẽ nói gì, mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ đợi gió đông.
Ngày mai là mười bốn tháng sáu, là sinh nhật của Ninh vương, ngày này, hắn sẽ bước ra bước thay trời đổi đất đầu tiên.
Sự thật chính là tàn khốc như vậy, nhi tử thi cốt chưa lạnh, trong lòng đau đớn tột đỉnh, nhưng hắn lại không thể không bày ra bộ dạng vô cùng vui mừng mở tiệc đãi khách, bởi vì ngày mai đối với nhất mạch Ninh vương trăm năm mà nói chính là một ngày rấtquan trọng.
Chu Thần Hào ngây ngốc đứng giữa điện, không biết đang nghĩ gì, một lúc sau ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng vô tình, nhìn chính phi trắc phi và thị trong điện lạnh lùng nói: "Việc của Cũng Xuân trước tiên cứ giấu đi, bất kỳ ai dám tiết lộ nửa câu, trượng tễ! Ngày mai bổn vương sẽ mở tiệc đãi khách ở vương phủ, các ngươi hiểu lợi hại chứ."
Nói xong Chu Thần Hào phẩy ống tay áo một mình bước đi.
Trong đại điện, chính phi Lâu thị nhìn bóng dáng Chu Thần Hào, cảm thấy vô cùng thất vọng đau khổ và thất vọng đau khổ.
Lâu thị xuất thân danh môn, khuê danh là Tố Trân, phụ thân của nàng ta là Binh bộ lang trung, tổ phụ là tông sư Lý họ trứ danh Lâu Lượng. Lâu Lượng là đại gia học vấn đương thời, ngay cả khi Vương Thủ Nhân còn trẻ cũng từng cầu học Lâu Lượng.
Lâu phi từ nhỏ gia giáo rất nghiêm, hơn nữa học vấn của bản thân nàng ta cũng rất bất phàm, là một nữ thi nhân hiếm có, "Đã đẹp lại giỏi văn chương", quan trọng nhất là, Lâu phi tài đức sáng suốt, hiểu đại nghĩa, mấy năm trước sau khi phát hiện Ninh vương không có lòng thần phục, Lâu phi lo lắng vô cùng, nhưng lại không dám khuyên giải, nàng ta thân là tài nữ thi nhân viết một bài thơ thất nguyệt, uyển chuyển khuyên giải Ninh vương dừng cương trước bờ vực.
Chỉ tiếc dã tâm của Ninh vương đã che mờ lý trí, không thèm để ý tới sự khuyên giải của chính chính, vẫn khư khư cố chấp.
Nhi tử đã chết, trượng phu tạo phản, Lâu phi chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, tựa hồ sinh cơ đã rời khỏi cơ thể, càng lúc càng xa.
Mười bốn tháng sáu, ngày sinh của Ninh vương Chu Thần Hào, vương phủ mở tiệc đãi khách.
Sáng sớm đã có rất nhiều quan viên tới chúc thọ, trong vương phủ núi người biểu người, chung quanh chi chít võ tướng và thị vệ, gia phó và thị nữ thì cười tươi vui vẻ, nhưng hồ điệp xuyên hoa bay lượn trong dòng người.
Từng gánh quà được khiêng vào cửa, phủ Ninh vương ngoài mặt thì đắm chìm trong không khí vui mừng hân hoan, nhưng chẳng ai phát hiện, trong sương phòng ở cấm địa nội trạch vương phủ, mấy ngàn võ sĩ mặc giáp đao rời vỏ tên lên dây, lẳng lặng chờ đợi tín hiệu phát động.
Trong không khí vui mừng hân hoan, một tia sát khí lặng lẽ tỏa ra.
Giang Tây Bố Chính Sứ. Giang Tây tuần phủ, Giang Tây án sát, Nam Xương tri phủ, Chỉ huy sứ ba vệ, nhân vật thủ lãnh của quân chính địa giới Giang Tây toàn bộ tụ tập trong phủ Ninh vương chúc thọ vị phiên vương tôn thất Chu gia này.
Chu Thần Hào ngồi ở chủ vị thọ đường hôm nay cười rất vui, nụ cười tươi tắc không thể nhìn ra hắn hôm qua còn phải trải qua nỗi đau mất con, thi cốt của con hắn giờ vẫn ở trong hậu viện vương phủ chưa được hạ tháng.
Giờ lành đã đến, theo tiếng xướng danh cao vút của lễ quan, rất nhiều tân khách án theo thân phận địa vị đi vào chúc thọ Ninh vương, Chu Thần Hào vuốt râu gật đầu, cười càng vui vẻ hơn.
Quá trình Mừng thọ kéo dài tới hơn một tiếng, đợi tất cả tân khách bái thọ xong, thời gian đã tới quá trưa, sau đó các tân khách tìm ghế ngồi xuống, vương phủ mở yến, từng bàn thức ăn tinh mỹ được gia phó và thị nữ bưng lên.
Trong tiền điện vương phủ, Giang Tây Bố Chính Sứ, Giang Tây tuần phủ cùng với các tri phủ, Chỉ huy sứ, án sát ngồi chung một bài, do Ninh vương tự mình tiếp đãi.
Từng chén rượu ngon vào bụng, không khí yến hội càng lúc càng náo nhiệt, mấy vị chủ quan của quân chính Giang Tây bất kể là thật lòng hay là giải ý, nụ cười trên mặt mười phần chân thành vui vẻ.
Đại khái Ninh vương không thể nhìn ra được sự thực trên vẻ mặt dối trá của mọi người.
Bưng chén rượu lên, Chu Thần Hào chậm rãi nhìn mọi người chung quanh, tiếng ồn ào trong bữa tiếng lập tức im bặng.
Câu đầu tiên của Chu Thần Hào rất có mấy phần vị đạo long trời lở đất.
"Chư vị đều là trọng thần triều đình, cho rằng đương kim Thánh Thượng thế nào?"
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường yên tĩnh.
Giang Tây hữu Bố Chính Sứ Hồ Liêm mí mắt giật giật, vẻ mặt có chút xấu hổ, Giang Tây tuần phủ Tôn Toại thì cười lạnh, thờ ơ nhìn chén rượu trong tay, mấy vị tri phủ và vệ Chỉ huy sứ còn lại thì ngơ ngác nhìn nhau.
Mặc dù không ai lên tiếng, nhưng tâm của mỗi người đều trầm xuống, bọn họ đã cảm thấy hôm nay chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện, thần hạ và phiên vương ở sau lưng nghị luận hoàng đế thì có thể nói là các nơi các lúc đều có, nhưng Ninh vương lại chọn vào lúc vui vẻ thế này nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy, hiển nhiên đằng sau còn có gì đó nữa.
Thấy không ai trả lời, phụ tá Lý Sĩ Thực tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Vương gia hỏi rất hay, đương kim hoàng đế tuổi nhỏ ấu trĩ, hơn nữa tính tình hoang đường ngu ngốc, trước kia thì sủng tín bát hổ nội cung, giao phó hết quốc sự triều vụ cho hoạn tặc Lưu Cẩn, Lưu Cẩn chết rồi thì lại sủng tín nịnh thần Tần Kham, biến cả triều chướng khí mù mịt, vô số trung lương bị tàn sát diệt nhà, cảnh tượng thịnh thế mà tiên đế Hoằng Trị và các danh thần gây dựng sớm đã bị phá hoại sạch sẽ, nói lời mạo phạm thì đương kim hoàng đế thật sự có thể nói là hôn quân khắm thối thiên cổ."
Quan viên ngồi trên bàn tiệc mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lý Sĩ Thực.
Mọi người đều là lão nhân chìm nổi trong quan trường nhiều năm, thấy Ninh vương và Lý Sĩ Thực một đáp một xướng, tâm càng chìm vào đáy cốc.
trên thọ yến nghị luận đương kim hoàng đế, lấy thần luận quân vốn đã là quá phận, thân phận phiên vương thì càng thêm mẫn cảm, vở diễn hôm nay bắt đầu rồi, Ninh vương rốt cuộc muốn làm gì?