Không một ai lên tiếng, mọi người tất cả đều lẳng lặng nhìn Ninh vương và Lý Sĩ Thực. Chỉ có Giang Tây tuần phủ Tôn Toại thì nụ cười lạnh trên mặt càng lúc càng thịnh, từ lúc nhậm chức ở Giang Tây Tôn Toại đã biết Ninh vương tâm hoài bất quỹ, một năm nay Tôn Toại đã tổng cộng giử bảy tám bản tấu chương tới triều đình, hạch tội các loại chuyện phi pháp của Ninh vương ở Nam Xương, cùng với nhắc nhở triều đình chú ý hướng đi của Ninh vương, đáng tiếc tấu chương đều như đá chìm đáy biển, không có hồi âm.
Khi Không ai dám trả lời, Tôn Toại lạnh lùng mở miệng.
"Vương gia là hậu duệ quý tộc của thiên gia, có quan hệ huyết thống nhất mạch với thiên tử, ngài ở sau lưng nghị luận về thiên tử như vậy, không thấy là quá phận hay sao?"
Ánh mắt của Chu Thần Hào như chim ưng nhìn xoáy vào Tôn Toại, cười lạnh không thôi.
Đây là một tên quan không hiểu chuyện, kết cục của tuần phủ Giang Tây mấy nhiệm trước sờ sờ trước mắt, Tôn Toại này vẫn không biế tiến thoái, về sau Lý Sĩ Thực lại tặng cho Tôn Toại một phần lễ vật rấtd thâm ý, phân biệt là táo, lê, gừng và rau cải, ngụ ý có thể nói là rất rõ ràng. Ý là nếu không quy phụ Ninh vương thì mau cút khỏi địa bàn Ninh vương, địa bàn của vươngthì vương làm chủ. Đáng tiếc lễ vật vào phủ Tôn Toại, Tôn Toại vẫn cố chấp ở lại Nam Xương không đi, hơn nữa tấu chương hạch tội Ninh vương cũng liên tục được gửi về kinh.
Lúc này ánh mắt nhìn Tôn Toại của Chu Thần Hào đã tràn ngập sát khí.
Không quy phụ thì giết, đây là mục đích đãi khách của Ninh vương hôm nay.
"Bổn vương quá phận thì sao?" Chu Thần Hào vỗ bàn hét lớn: "Bổn vương chính là dòng họ hoàng thất, có một số việc các ngươi là ngoại thần nên không biết, nhưng bổn vương thì biết rõ, chư vị có biết đương kim thiên tử Chu Hậu Chiếu kỳ thật không phải là cốt nhục thân sinh của tiên đế Hoằng Trị hay không? Hắn là con hoang mà thái giám Lý Quảng lén lút nuôi dưỡng!"
Lời vừa nói ra, mọi người đang ngồi đây đều kinh hãi.
Tôn Toại giận tím mặt, vỗ bàn đứng lên: "Làm càn! Dám nhục mạ thiên tử Đại Minh ta, Chu Thần Hào, ngươi muốn thế nào? Muốn tạo phản à?"
Chu Thần Hào vẻ mặt nghiêm lại, người bỗng nhiêu đổi hướng, mặt hướng về phía bắc rồi quỳ xuống, thành kính dập đầu lạy ba cái, sau khi đứng lên thì nghiêm trang nói: "Bổn vương hôm qua nhận được ý chỉ huyết thư của hoàng thái hậu, nói là năm đó sau khi sinh hoàng tử, dư nghiệt nanh vuốt của Vạn quý phi, đại thái giám Lý Quảng vì ghen ghét tiên đế Hoằng Trị đăng cơ, bí mật đánh tráo hoàng thái tử thật sự, đương kim hoàng đế quả thật là con nhà bình dân từ ngoài cung mang vào, tháng trước sau khi hoàng thái hậu biết được bí sự kinh thiên nào, bị nghịch tặc soán quốc Chu Hậu Chiếu bí mật giam giữ ở cung Từ Ninh, không cho phép ra ngoài, hoàng thái hậu cầu bổn vương dẫn hết binh lính Giang Tây, vào kinh cần vương, thanh lý môn hộ, trục xuất nghịch quân, dẹp yên triều cương, trả lại càn khôn sáng lạn cho xã tắc Chu gia ta!"
Ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm tân khách, Chu Thần Hào gằn từng chữ: "Bổn vương là dòng họ hoàng thất thiên gia, sao có thể trơ mát nhìn giang sơn xã tắc rơi vào tay loại con hoang không rõ danh tính? Thỉnh cầu của Hoàng thái hậu, bổn vương đáp ứng."
Tân khách kinh hãi nhìn Chu Thần Hào.
Đây quả thật là.... trắng trợn tạo phản!
Lý Sĩ Thực bước lên trước một bước, như hung thần nhìn chằm chằm mọi người, hùng hổ nói: "Ninh vương gia chính là hậu duệ quý tộc hoàng thất, kim thượng thật sự là nghịch quân soán vị, hoàng thái hậu bị nghịch giam cầm ở thâm cung, nghịch quân đảo hành nghịch thi, khiến thiên họ của họ Chu sinh linh đồ thán, chư vị đều là cột trụ trọng khí của Đại Minh, cung thất không yên, thiên hạ bất an, chư công sao có thể ngồi yên tự bảo vệ mình? Quân thần chi đạo ở đâu?"
Bùm !
Tôn Toại vỗ bàn đứng lên, cả giận nói: "Phì! Ngươi có mặt mũi mà nói 'Quân thần chi đạo' à! Ý chỉ huyết thư của Hoàng thái hậu ở đâu? Xin Vương gia công bố!"
Chu Thần Hào lạnh lùng lườm hắn một cái, phớt lờ không bận tâm, nhìn chằm chằm tân khách trong bữa tiệc, nói: "Bổn vương muốn khởi binh cần vương, thanh cung thất, chư công có nguyện giúp bổn vương hay không?"
Trong điện là một mảng tĩnh mịch, không ai dám tiếp lời.
Tôn Toại phẫn nộ lặp lại: "Ý chỉ huyết thư của Hoàng thái hậu đâu?"
Trong mắt Chu Thần Hào sát khí đại thịnh, hung hăng ném chén rượu, quát: "Người đâu!"
Tiếng kim thiết chạm nhau vang lên, cửa điện bị một đám quân sĩ thiết giáp phá ra, lập tức từng đội quân thiết giáp từ hậu viện vương phủ như thủy triều ùa vào, rất nhanh khống chế toàn bộ tất cả tân khách trong ngoài vương phủ.
Chu Thần Hào chỉ vào Tôn Toại, gằn lên: "Chém đầu hắn để tế cờ!"
Ánh đao sáng như tuyết hiện lên, đầu lâu của Tôn Toại nay lên cao, máu tươi phun ra như suốt từ cổ, cho tới khi đầu Tôn Toại đã rơi xuống đất, thân thể vẫn đứng thẳng tại chỗ.
Máu tươi phun lên bàn tiệc và mặt đất, cùng với mấy tiếng kinh hô, lập tức liền có hai gã quan viên hai mắt trắng dã hôn mê, võ sĩ thiết giáp thì lại không bỏ qua quan viên đã hôn mê, xách họ lên rồi tát lia lịa vào mặt, đánh thức hai người này dẫn.
Cảnh tượng máu tanh khiến rất nhiều người sắc mặt tái nhợt xoay người nôn mửa.trong tiếng nôn mửa liên tiếp, Ninh vương Chu Thần Hào chậm rãi tiến một bước về phía trước, chân giẫm lên vũng máu, ác độc nói: "Hiện tại, bổn vương hỏi các ngươi một lần nữa, ai nguyện giúp bổn vương hưng nghĩa quân vào kinh cần vương sự, thanh cung thất?"
Rõ ràng là việc hưng binh phản loạn bất trung bất nghĩa, Ninh vương lại quát hỏi hiên ngang lẫm liệt, giống như là sứ giả thay trời hành đạo, đây là bản sự của Chu Thần Hào.
Trong điện là một mảng yên tĩnh, không ai dám đáp lại câu hỏi chết người này của Chu Thần Hào, tiếng quát hỏi của Chu Thần Hào vang vọng hồi âm trong đại điện yên tĩnh.
Đầu Tôn Toại vẫn nằm trên đất, hai mắt trợn trừng lườm các quan viên, ánh mắt đằng đằng sát khí lộ hung quang của Chu Thần Hào cũng nhìn chằm chằm các quan viên, máu tươi đầy đất, hàn quang lánh lánh trên lưỡi dao của võ sĩ thiết giáp. Tất cả đều đang áp bức các quan viên, bức họ phải lựa chọn giữa trung thành và phản bội.
Chu Thần Hào cúi đầu nhìn đầu Tôn Toại trên đất, trong mắt lập tức lộ ra vẻ chán ghét cực độ, bỗng nhiên nhấc chân đá một cái, đầu của Tôn Toại liền bị Chu Thần Hào đá ra ngoài cửa điện.
Không có đôi mắt chết còn chưa nhìn đó nhìn chằm chằm, các quan viên lập tức cảm thấy trong lòng buông lỏng, giống như áp lực trong lòng vô hình trung đã được giảm bớt.
"Chư công, có nguyện giúp bổn vương một tay hay không?" Chu Thần Hào hỏi như rít gào.
Bùm! Bùm!
Giang Tây án sát, Nam Xương tri phủ, Chỉ huy sứ ba vệ, đầu gối của những người này đồng thời mềm nhũn, quỳ xuống mặt hướng về phía Chu Thần Hào, trong ánh mắt tuyệt vọng tỏa ra vẻ cầu sinh như uống phải rượu độc cầu thuốc giải.
"Hạ quan... Nguyện quy phụ Vương gia!" Các quan viên đầu chạm đất, nghẹn ngào nói ra những lời này, cuối cùng cả người vô lực xụi lơ ra đất.
Những lời này đã quyết định sinh tử ngày sau của bọn họ, không chỉ là bọn họ, tính mạng của già trẻ lớn bé cả nhà họ cũng đồng thời được đưa lên chiếu bạc theo những lời này.