Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 682 - Chương 596: Phản Quân Bắc Tiến

Chương 596: Phản quân bắc tiến

Hành động Giết gà dọa khỉ khiến tất cả quan viên phủ phục xưng thần, Chu Thần Hào không khỏi mừng rỡ, ngửa mặt lên trời cười dài mấy tiếng, khởi đầu thuận lợi khiến hắn chí đắc ý mãn, tựa hồ cảm thấy cướp thiên hạ là một chuyện cực kỳ đơn giản, huy mười vạn hùng binh công phá An Khánh, binh lâm dưới thành Nam Kinh, sau khi lấy được Nam Kinh thì chia giang sơn mà trị với Minh đình Chu Hậu Chiếu, rồi chờ thừa cơ huy Binh đánh chiếm kinh sư.

Đây là ý đồ chiến lược Chu Thần Hào và các mưu sĩ phụ tá vương phủ thương nghị mấy năm mới thận trọng định ra, mỗi một bước đều rất ổn thỏa, rất kiên định, so sánh với loạn dân chân đất không có dự mưu không có mục tiêu tạo phản, phản loạn do Chu Thần Hào phát động rõ ràng cao cấp hơn nhiều, động cơ, kế hoạch, phát triển cùng với mục tiêu cuối cùng, mọi thứ đều vô cùng rõ ràng.

Trong Đại điện vang vọng tiếng cười to đắc ý của Chu Thần Hào, tiếng cười chưa dứt, một đạo thanh âm lạnh như băng truyền đến.

"Loạn thần tặc tử chính là loạn thần tặc tử, lý do có quang minh tới mấy thì nghe vào cũng nực cười như thằng hề! Đám nghịch thần nhu nhược nguyện ý theo bọn phản nghịch tạo phản, lão phu thì không."

Mọi người lắp bắp kinh hãi, sắc mặt Chu Thần Hào lập tức trở nên phi thường khó coi, quay đầu lại nhìn thì thấy trong đám người đang quỳ lạy đầy điện, chỉ có một người như hàn mai đứng ngạo nghễ, thẳng tắp như cây tùng, chính là Giang Tây hữu Bố Chính Sứ Hồ Liêm.

Hồ Liêm râu tóc dựng đứng, hiên ngang đối diện với Chu Thần Hào, ánh mắt không giận không sợ, bình tĩnh như nước trong đầm.

Chu Thần Hào và Hồ Liêm đối diện hồi lâu, hai người ánh mắt chạm nhau, giống như va chạm trong không khí tóe ra lửa.

Tà, chung quy không thể thắng chính, cho dù hắn là Vương gia cao quý.

Không biết qua bao lâu, Chu Thần Hào cuối cùng tránh ánh mắt của Hồ Liêm, nghiêng đầu mỉm cười âm lãnh.

"Giết!"

Chu Thần Hào rít qua kẽ răng.

Ánh đao xẹt qua, huyết quang chợt hiện!

Đầu Hồ Liêm rơi xuống đất, chết không nhắm mắt giống như Tôn Toại giống như Tôn Toại, chỉ là ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh như nước, lẳng lặng chăm chú nhìn một đám quan viên đang run rẩy quỳ lạy, ánh mắt thương xót như thần phật.

Trong đám người đang quỳ lạy, không biết lúc nào truyền ra tiếng khóc nức nở, tiếp theo tiếng khóc càng lúc càng lớn.

Lựa chọn trung thành hay là lựa chọn phản bội, đều cần trả giá đắt.

Mười bốn tháng sáu năm Chính Đức thứ ba, Ninh vương Chu Thần Hào khởi binh phản loạn ở Nam Xương, loạn quân đầu tiên là huyết tẩy thành Nam Xương, quan viên và bách tính không muốn quy phụ nghịch vương toàn bộ bị chém đầu thị chúng.

Rất nhanh, từng đội khoái kỵ giục ngựa rời khỏi thành Nam Xương, bọn họ mang theo hịch văn chinh phạt triều đình của Ninh vương, truyền hịch văn khắp đại giang nam bắc.

Mười bốn Tháng sáu hưng binh, loạn quân dùng tốc độ nhanh nhất thanh tẩy toàn bộ quan viên triều đình vẫn trung thành với triều đình, sau đó xuất phát khỏi Nam Xương, tập kết ở ven bờ hồ Bà Dương, trong ba ngày, thủy tặc lớn nhỏ trên hồ Bà Dương cùng với đạo phỉ lớn nhỏ trên địa bàn Giang Tây tụ tập với phản quân của Ninh vương, được xếp vào biên chế của phản quân Ninh vương, quả như sở liệu của Vương Thủ Nhân, những người này ra thì là phỉ, vào thì là quân, thay quần áo là thành quân sĩ nhanh nhẹn dũng mãnh.

Mười tám Tháng sáu, Ninh vương Chu Thần Hào tuyên thệ trước khi xuất quân ở hồ Bà Dương, mười vạn phản quân đánh thẳng tới phủ Cửu Giang.

Tin tức Ninh vương làm phản trong mấy ngày phản quân chờ đợi tập kết rất nhanh truyền khắp toàn bộ Giang Tây, quan lại lớn nhỏ phủ Cửu Giang cùng Chỉ huy sứ vệ sở nghe thấy Ninh vương đã phản, hơn nữa một đường công thành chiếm đất như giẫm trên đất bằng, phủ Cửu Giang lập tức quân tâm đại loạn, quan lại phủ Cửu Giang trong một đêm chạy mất hơn một nửa, Chỉ huy sứ vệ sở và các tướng sĩ dưới trướng cũng chạy mất một phần ba.

Vương Thủ Nhân Tọa trấn Cửu Giang không chút lung lay, lập tức thi triển thủ đoạn lôi đình, sau khi chém đầu hơn năm mươi người thị uy, quan lại và tướng sĩ vệ sở muốn chạy trốn mới chùn chân.

Đường Dần và Đường Tử Hòacũng đang chạy trối chết.

Sau khi ném Chu Củng Xuân vào giếng, Đường Tử Hòa liền dẫn theo Đường Dần nhảy qua tường ở tiểu viện, nhanh chóng biến mất trong ngõ nhỏ thành Nam Xương, Đường Tử Hòa biết rõ kế tiếp thị vệ phủ Ninh vương sẽ tiến hành tìm kiếm kiểu trải thảm ở Nam Xương, thế là hai người một người đỉnh đầu đỉnh đầu, ngay lập tức ly khai thành Nam Xương, sau đó một đường đi về hướng bắc tới kinh sư.

Đường Dần sau khi rời khỏi phủ Ninh vương vẫn mất hồn mất vía, lúc thì vẻ mặt kinh hoàng thì thầm nói mình vừa giết người, lúc thì như si như ngốc nhìn chằm chằm mặt Đường Tử Hòa, nhìn khuôn mặt tuyệt sắc đó, Đường Dần tựa hồ ngay cả sợ hãi cũng quên mất, càng quên ước nguyện ban đầu mình rời kinh du lịch rơi vào hổ khẩu Ninh vương là để trị thất tình, đối mặt với Đường Tử Hòa, Đường Dần đã ném đi hết cả sự sợ hãi đối với Ninh vương và sự đau buồn vì Lưu Lương Nữ, hiện giờ mắt hắn nhìn nhiều nhất, đầu hắn nghĩ nhiều nhất, đối là xuất hiện nhiều nhất trong mơ, chính là Đường Tử Hòa quốc sắc thiên hương giống như tiên nữ này.

Cho nên mới nói, người đọc sách rất tiện, người chưa đọc sách thì ngàn vạn lần không thể tưởng tượng ra được.

Quá trình Đào vong có chút chật vật, Ninh vương đau đớn vì mất con, tất nhiên không chịu từ bỏ ý đồ, thiết kỵ của vương phủ chạy như bay tìm kiếm quan đạo tiểu đạo các nơi Giang Tây, gặp người khả nghi là bắt bớ, thậm chí là giết chóc.

Luận về kinh nghiệm tránh né quan binh, trên đời này không có ai tinh ranh hơn hơn Đường Tử Hòa, sau khi rời khỏi Thiên Tân, nàng ta nàng ta mỗi ngày đều suy nghĩ làm thế nào để tránh né quan binh triều đình, cho nên nàng ta chạy rất chuẩn chỉ.

Mấy ngày nay Đường Tử Hòa dẫn Đường Dần chuyên chui vào thâm sơn rừng già, Đường Tử Hòa từng dẫn phản quân ở trong thâm sơn Phách Châu sống hơn nửa năm nên thành ra quen rồi, chỉ khổ cho vị thư sinh tay trói gà không chặt Đường Dần này.

Có điều Đường Dần biết rõ lúc này tính mạng nguy hiểm, cũng không dám lơ là, cắn răng chống đỡ. Không biết chạy hết bao nhiêu ngày, Đường Dần không ngờ đã dần dần thành quen.

Vượt núi băng ngàn, chém rắn đuổi thú, ngao luyện mấy ngày trong thâm sơn, vị thư sinh văn nhược này vì sinh tồn, không ngờ đã xuất ra được ngoan kinh lúc trước ném con của Vương gia xuống giếng.

Không biết đào vong trong thâm sơn bao nhiêu ngày, Đường Tử Hòa đoán là đã cách thành Nam Xương rất xa rồi, hai người lúc này mới thả lỏng, Đường Dần dẫu sao vẫn là tính tình thư sinh, mạng già mới được từ vách núi kéo về, lập tức thể hiện tâm tình tốt đẹp.

"A, Đường cô nương, cô xem, cô họ Đường, ta cũng họ Đường, chẳng lẽ là duyên phận được chú định trong minh minh?" Đường Dần thổ lộ rất trắng trợn, tuyệt không hàm súc.

Đường Tử Hòa ngồi dựa vào một khối đá, lau mồ hôi trên trán, lạnh lùng liếc Đường Dần một cái, vẻ mặt đã không còn yêu diễm mị hoặc như lúc đánh ngã thị vệ phủ Ninh vương.

"Đường đại thúc, ta nguyên quán Thiên Tân, mệnh lý chắc không phải là nữ nhi thân sinh của ngươi đâu."

Một câu Lạnh lùng, đả kích cho Đường Dần thiếu chút nữa thì đập đầu vào đá mà chết.

Đường Dần, sinh năm Thành hóa thứ sáu, năm nay đã ba mươi tám, chính là hoa cúc hôm qua, giờ đã sắp già.

Một câu của Đường Tử Hòa đã đẩy Đường Dần vào địa ngục.

Tuổi tác đúng là thế yếu của Đường Dần, bất kể thời đại nào, thẩm mỹ của nữ nhân đều sẽ không thay đổi, đại thể không thuoát được những thứ bắt mắt như trẻ tuổi, anh tuấn, chức tước, tài hoa, cho dù nữ tử nhà nông tầm thường, ít nhất cũng phải cầu một nam tử trẻ tuổi khỏi mạnh, chỉ có cô nương trong kỹ viện mới không có dư địa để lựa chọn, cho dù đối phương là con heo, chỉ cần đối phương có tiền chuộc nàng ta ra thì nàng ta chỉ có thể nhận mệnh theo con heo này.

Bình Luận (0)
Comment