Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 683 - Chương 597: Quân Báo Nhập Kinh (1)

Chương 597: Quân báo nhập kinh (1)

Đường Tử Hòa hiển nhiên không phải cô nương trong kỹ viện, thư sinh văn nhược trung lão niên như Đường Dần hiển nhiên không thuộc khẩu vị của nàng ta, cho nên nàng ta có tư cách lựa chọn, nhưng đáng giận là, ở trong thâm sơn rừng già kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay này một đại nam nhân như Đường Dần cho dù ném điểm mấu chốt ném xuống Bá Vương ngạnh thượng cung với Đường Tử Hòa cũng không làm được, bởi vì hắn đã chính mắt kiến thức sự khủng bố của Đường Tử Hòa, một nụ cười tươi tắn, một cái lướt chân như bươm bướm vờn hoa, người bên cạnh liền toàn bộ bị đánh ngã.

Nếu dùng sức mạnh với loại nữ nhân này, Đường Dần khẳng định trăm phần trăm, người cuối cùng kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay nhất định là hắn.

Đường Dần đành phải nói sang chuyện khác, kỹ xảo đổi đề tài của Đường đại tài tử không thể gọi là cao minh cho lắm.

"Ngươi là bạn của Tần Kham?"

Đường Tử Hòa cười cười, không trả lời.

Cứu Đường Dần là vì Tần Kham, nhưng cá nhân Đường Tử Hòa lại không thích loại thư sinh cổ hủ này, huống chi còn là thư sinh già, tên thư sinh già này không tự hiểu mình tí nào, không ngờ còn muốn gặm cỏ non.

Với tính tình chính tà chẳng phân biệt được của Đường Tử Hòa, nếu không phải hắn là bạn cũ của Tần Kham, lúc này thi cốt của Đường Dần trên lý luận chắc đã bị dã thú trên núi này ăn hơn một nửa rồi.

"Là Tần Kham nhờ ngươi tới cứu ta sao?"

Đường Tử Hòa lắc đầu: "Kinh sư cách Nam Xương ngàn dặm, ngươi bị bắt vào phủ Ninh vương mới vài ngày, Tần Kham sao có thể biết được."

Đường Dần mắt sáng lên, hắn rất muốn hỏi Đường Tử Hòa có phải vì yêu tài hoa của hắn mà tự tác chủ trương cứu hắn ra khỏi hố lửa hay không, nhưng mà vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Đường Tử Hòa, Đường Dần bỗng nhiên không vững tâm, thái độ lạnh như băng của Đường Tử Hòa đối với hắn khiến hắn thật sự không nhìn ra bất kỳ dấu hiệu yêu quý tài hoa của hắn nào, thế là Đường Dần quyết định không nên tự rước lấy nhục.

Lúc này Đường Dần có chút tò mò với thân phận của Đường Tử Hòa.

Quá trình cứu hắn Đường Dần đã tự mình kinh lịch, hắn rất kinh ngạc nữ tử nhu nhược này vì sao có bản sự thông thiên như vậy, một mình có thể dễ dàng cứ hắn ra khỏi vương phủ mà chính hắn ngay cả phương hướng cũng không mò ra được, sau đó thì nhẹ nhàng trốn xa. ", Đường Tử Hòa ở trong lòng hắn đã thành tuyệt đại hiệp khách bản lĩnh cao cường thần bí khó lường.

"Tần Kham luôn quen được rất nhiều kỳ quái kỳ quái." Đường Dần cười khổ, văn nhân, đặc biệt là loại văn nhân thi rớt như hắn, đối với giai cấp thống trị luôn vừa yêu vừa hận, nhưng mà đối với loại hiệp khách bản lĩnh cao cường này thì lại luôn tràn ngập khát khao và sùng bái như ý thơ.

Đường Tử Hòa khóe miệng cong lên: "Ta và Tần Kham có lẽ không chỉ là bằng hữu •••••• "

Đường Dần ngẩn ra: "Ngươi và hắn..."

Nhắc tới Tần Kham, trên mặt Đường Tử Hòa cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười: "Hắn á, còn nợ ta một cỗ kiệu hoa, đưa ta vào cửa lớn Tần gia, cho dù thiếp thất vào cửa không thể so với đại phụ đương gia, nhưng kiệu hoa vẫn phải có, nhỏ một chút cũng không được."

Đường Dần lại trở nên thất hồn lạc phách, lại muốn một lần nữa đi lữ hành, điều kiện tiên quyết là tận lực tránh Nam Xương.

Đường Tử Hòa sau khi nói xong câu đó, vẻ mặt có chút cô đơn.

Nàng ta cũng rất muốn đường đường chính chính được Tần Kham cưới vào cửa, nàng ta càng không ngại chỉ làm thiếp thất của hắn, kinh lịch qua mưa gió cuộc đời, từng tạo phản từng giết người, từng phóng hỏa, từng hạ độc, sức bản thân từng làm thiên hạ phong vân biến sắc, chuyện người bình thường cả đời muốn làm cũng không dám làm nàng ta đều đã làm rồi, tâm cảnh không ngờ lại tang thương như tuổi xế chiều, nàng ta hiện giờ, đối với cái gọi là danh phận sao còn để trong mắt?

Nhưng mà thân phận chung quy vẫn là một hố to không thể vượt qua, lai lịch của nàng ta, quá khứ của nàng ta, nguyên quán của nàng ta cùng tất cả kinh lịch, mấy thứ này người bình thường cũng có, nhưng nàng ta lại không có, nàng ta dùng thân phận gì để vào cửa Tần gia? Đường đường là phủ Quốc Công sao có thể cho phép một đầu lĩnh tạo phản vào cửa? Cho dù Tần gia trên dưới không ngại, nhưng đối thủ của hắn sao bỏ qua cho h? Hoàng đế nếu biết hắn cưới nữ phản tặc từng phản triều đình, trong lòng sẽ không có khúc mắc được sao?

Nghĩ đến đây, Đường Tử Hòa thở dài, sầu khổ vô hạn hiện lên trên mặt.

Đường Dần còn đau khổ hơn Đường Tử Hòa, Tần Kham từng nói với hắn, con người khi còn sống luôn luôn sẽ là hết cùng lại thông, ông trời đóng một cánh cửa với hắn, nhất định sẽ mở một cánh cửa khác, nhưng Đường Dần hiện tại chỉ cảm thấy mình đã bị đóng đinh trong quan tài.

Hai người lâm vào trầm mặc, ai nấy đau buồn ngơ ngẩn nhìn ánh mặt trời trong rừng sâu, ánh mặt trời qua lớp lớp bóng cây chiếu lên núi đá lởm chởm gập ghềnh, thoát phá giống như tâm tình của hai người lúc này.

Thật lâu sau, Đường Dần nhoẻn miệng cười: "Thôi, còn sống là tốt rồi, còn sống có rượu có thịt, có thơ có họa, còn có bằng hữu, ha ha, nhân sinh thế này còn không biết đủ à?"

Ánh mắt nhìn hắn của Đường Tử Hòa lần đầu tiên không còn lạnh lùng, nàng ta cuối cùng cũng phát hiện một ưu điểm của lão thư sinh cổ hủ này, ngẫm lại cũng đúng, người có thể khiến Tần Kham đối đãi như bạn bè, sao có thể tồi được?

"Ơn cứu giúp của Đường cô nương, Đường mỗ suốt đời không quên, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, xin cho Đường mỗ ngày sau báo đáp." Sau khi Biết nàng ta là nữ nhân của Tần Kham, Đường Dần rất nhanh bày ra thái độ nghiêm chỉnh, quy củ khom người vái Đường Tử Hòa.

Đường Tử Hòa khóe miệng cong lên: "Đường tiên sinh khách khí rồi, nói ra thì cũng là mạng của ngươi chưa tuyệt, ta đi du lịch thiên hạ vừa khéo đi qua Nam Xương, biết được ngươi kẹt trong phủ Ninh vương, lại biết ngươi là tri kỷ bố y lúc bần hàn của Tần Kham, ta nếu trơ mắt nhìn người bị Ninh vương hãm hại, tương lai Tần Kham sao có thể bỏ qua cho ta."

Đường Dần thở dài: "Ta cả đời này, nhờ Tần Kham mà được rất nhiều phúc. Đường mỗ xin lỗi vì những lời càn rỡ với Đường cô nương vừa rồi, nói thật, ta vốn là người huyện ngô Tô Châu, trong nhà không phải chỉ có một mình ta, vốn phía dưới còn có một muội muội, Đường mỗ chỉ giận lúc nhỏ bướng bỉnh, khi chơi đùa v muội muội trong thị trấn vô ý lạc đường, Đường mỗ thấy cô nương cũng họ Đường, trong lòng chỉ cảm thấy thân thiết vô cùng, cho nên có lời mạo phạm."

Trong mắt đẹp của Đường Tử Hòa không biết sao hiện lên một tia kinh hỉ,,: "Không biết muội muội của Đường tiên sinh đã tìm được chưa?"

Đường Dần thở dài lắc đầu: "Biển người mờ mịt, bặt vô âm tín, đến nay vẫn không biết sinh tử."

Đường Tử Hòa im lặng cúi đầu, trong mắt dần dần ánh ra vẻ vui sướng, ngay cả khóe miệng cũng phác thành hình trăng khuyết.

Hồi lâu sau, Đường Tử Hòa ngẩng đầu bỗng nhiên nói: "Đường đại ca •••••• "

Đường Dần hoảng sợ: "Không phải mới vừa gọi Đường đại thúc ư? Vì sao lại đổi thành đại ca?"

Đường Tử Hòa không biết sao lại thay đổi thái độ, đối với Đường Dần thân thiết hơn rất nhiều, không phải người một nhà mà hơn hẳn người một nhà.

Bình Luận (0)
Comment