"Đường đại ca là bạn tốt của Tần Kham, ta sao có thể xưng như trưởng bối? Thế không phải là loạn cấp bậc sao." Đường Tử Hòa cười khanh khách
"Phải vậy không?" Đường Dần trong phương diện đạo lí đối nhân xử thế đầu óc thật sự có chút không đủ dùng.
Đường Tử Hòa cười nói: "Đường đại ca, ngươi xem, mấy ngày trước ta từ phủ Ninh vương cứu ngươi ra ngươi từng nói, đây là ơn cứu mạng, đúng hay không?"
"Đúng."
"Ơn cứu mạng phải báo đáp, đúng hay không?"
Đường Dần sờ sờ mũi, cười khổ nói: "Tuy rằng hiệp ân báo đáp có chút không hợp đạo quân tử, có rõ ràng ngươi là nữ tử, không phải quân tử..."
Nụ cười của Đường Tử Hòa trở nên có chút nguy hiểm: "Ta không chỉ là nữ tử, hơn nữa là nữ tử thường xuyên giết người, thi ân còn tốt hơn bánh bao thịt đánh chó, chó ăn rồi tốt xấu gì cũng lắc lắc cái đuôi."
"Dừng, dừng! ! Đường cô nương, không cần so sánh, ngươi nói thẳng đi, muốn yếu Đường mỗ làm gì, ta tuy không có đuôi, nhưng rất nhiều việc cho không làm được ta lại làm được." Trán Đường Dần từ từ túa mồ hôi.
Đường Tử Hòa cười xinh đẹp, cúi đầu không nói, khi nàng ta ngẩng đầu lên thì vẻ mặt thần thái nghiễm nhiên đã thành bộ dạng con cái nhà lành, răng cắn môi dướng, nhẹ giọng nói: "Đường đại ca ngươi chẳng lẽ không phát hiện ra à, ta chính là thân muội muội đã thất lạc nhiều năm của ngươi đây."
Mười ba tháng sáu năm Chính Đức thứ ba, quân tiên phong của phản quân Ninh vương tới thẳng phủ Cửu Giang, thành trì phản quân đi qua đều bị đánh chiếm, bách tính bị cướp của gian dâm, quan binh vệ sở triều đình nhút nhát, người sợ hãi chạy trốn chiếm hơn nửa, phản quân cơ bản không gặp bất kỳ sự chống cự nào, không ngờ tiến quân thần tốc, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Đáng tiếc vận may của Ninh vương đã bị hắn tiêu xài gần hết rồi, khi phản quân tới phủ Cát An trung bộ Giang Tây, xuất hồ ý liêu gặp phải sự chống cự ngoan cường.
Tri phủ Cát An Ngũ Văn Định là tiến sĩ nhị giáp năm Hoằng Trị thứ mười hai, xuất thân văn nhân, lại tinh thông võ sự và hình, trị hạ Cát An quan thanh dân vọng.
Mười vạn phản quân của Ninh vương binh tới dưới thành, Ngũ Văn Định tổ chức quan binh vệ sở ngoài thành, binh lính tuần kiểm ti, các tri phủ và nha dịch huyện nha cùng với hương dân trẻ tuổi khỏe mạnh, lên thành lâu ngăn cản phản quân, Ngũ Văn Định tay cầm một thanh Đại Khảm đao chín vòng tự mình đứng trên đầu tường đốc chiến, quan binh thủ thành ai lộ ra ý sợ đánh tránh đánh, đều bị Ngũ Văn Định tự tay chém, đặt lên ụ tên ở tường thành Cắt An để chấn nhiếp những kẻ yếu đuối sợ chết.
Quan binh hương dân đều e ngại vô cùng, khi phản quân công thành, quan binh hương dân thủ thành đều phấn đấu quên mình tử chiến, mười vạn đại quân của Ninh vương không ngờ bị bị không đến một vạn quan binh thủ thành của phủ Cát An cản ở ở ngoài thành không thể tiến vào.
Chu Thần Hào trong soái trướng nổi trận lôi đình, nhưng không làm gì được thành Cát An, chiến sự cứ như vậy lâm vào giằng co.
Một con khoái mã vào kinh sư, phía sau cuốn lên bụi đất đầy trời.
Trong kim điện Kinh sư, Chu Hậu Chiếu chán ngán mở triều hội, nghe đại thần phía dưới bẩm tấu từng kiện quốc sự, sau đó gật gật đầu, lại nói ra kiến giải của mình, đương nhiên, kiến giải của Chu Hậu Chiếu rất ít có cơ sở, thế là đám người Lý Đông Dương Dương Đình Hòa liền ra khỏi hàng, cung kính uyển chuyển đưa ra phương pháp xử trí thỏa đáng nhất, cuối cùng còn hỏi Chu Hậu Chiếu kiểu tượng trưng, lão thần xử trí như vậy không biết bệ hạ ý thế nào, Chu Hậu Chiếu đành phải khô khốc nói một câu "Rất hợp ý trẫm".
Quân thần sau khi trải qua phong ba Tần Kham tấn tước lần trước, hiếm có một hồi hòa hoãn, Chu Hậu Chiếu kiên trì hiếm thấy, các đại thần không thể không thỏa hiệp, các đại thần thỏa hiệp, Chu Hậu Chiếu cũng không thể vuốt mặt không nể mũi, cho nên mấy ngày nay hắn vẫn có chút chăm chỉ, đối với quốc sự cũng khá nghiêm túc, cho dù trong xử trí quốc sự Chu Hậu Chiếu không có cống hiến, nhưng lại ít làm loạn thêm, các đại thần cũng vẫn rất vui mừng.
Bệ hạ càng lớn càng biết điều, sự hoang đường lúc trước chắc chỉ là do tuổi trẻ bồng bột, nếu có thể kiên trì chăm chỉ như vậy, ngày hôn quân biến thành quân chủ anh minh cũng không còn xa.
Tần Kham cũng đứng trong hàng.
Tấn tước không nhất định đều là chỗ tốt, cũng có rất nhiều tệ đoan, ví dụ như hiện tại, hắn không thể không mỗi ngày giờ sửu rời giường, mắt nhập nhèm vào triều sớm, bản thân Tần Kham cũng không hiểu tảo triều có liên quan gì tới hắn, huân quý đứng trong hàng tuyệt đại bộ phận thời gian kỳ thật chỉ là trang trí.
Quan văn chung quy vẫn là lực lượng chủ lưu thống trị thiên hạ, quốc sự triều vụ là chuyện trong phận sự của họ, huân quý nếu muốn khoa tay múa chân với quốc sự, các quan văn sẽ biểu hiện giống như một con mèo bị cạo lông, nước miếng như phô thiên cái địa trút xuống.
Có điều Tần Kham thì cũng hiểu tìm vui trong nỗi khổ, điểm này hắn cũng khá giống Chu Hậu Chiếu, cũng không biết là ai lây cho ai.
Lúc này Tần Kham đứng trong hàng huân quý, cố gắng khiến mình không gây chút ý, trên mặt không chút biểu tình, đứng chung một chỗ với Võ Bình Bá Trần Huân, hai người đứng ở góc chết, đang lặng lẽ chơi đoán số, oẳn tù tì.
Hôm nay Tần Kham vận may không tốt, thua mười keo, sắc mặt có chút khó coi.
Hai vị huân quý chơi đoán số có thưởng, Tần Kham thua mười ván có nghĩa là lát nữa sau khi tan triều, hắn phải bỏ tiền tới Yến Lai lâu chuộc thân cho cô nương danh kỹ, sau đó còn phải phái người đưa đến phủ Trần huân, đường đường là Ninh Quốc Công mà không ngờ không chỉ phải tốn tiền, còn phải lâm thời đảm đương ma cô.
Có lẽ bị Chu Hậu Chiếu lây tật xấu, đổ phẩm của Tần Kham những năm gần đây cũng không tốt lắm, thu là bực, hế là hung tợn lườm Trần Huân, trong đầu bắt đầu nghĩ xem người này gần đây có nhược điêrm gì không, dứt khoát bắt hắn vào chiếu ngục giết chết luôn.
Trần Huân nhếch miệng cười với Tần Kham, cười rất đắc ý, suy nghĩ giết chết hắn của Tần Kham các mãnh liệt.
Vị trí của Hai người gần long ỷ của Chu Hậu Chiếu, động tác của bọn họ tất nhiên lọt hết vào mắt Chu Hậu Chiếu, Chu Hậu Chiếu nhìn hai tên vô tâm vô phế này, vừa đố khỉ vừa thở dài.
Chuyện này Tần Kham và Trần Huân có thể làm được, nhưng Chu Hậu Chiếu hắn lại không thể làm, quá bắt mắt, dù sao trên kim điện hoàng đế chỉ có một mình hắn, ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn hắn.
Mắt nhìn ánh dương ngoài điện, Chu Hậu Chiếu có chút bực mình, triều hội chết tiệt này bao giờ mới kết thúc.
Ông trời chung quy không để Chu Hậu Chiếu thất vọng, một trận tiếng bước chân dồn dập cuối cùng cũng giúp Chu Hậu Chiếu không còn nhàm chán nữa.
Một tiểu hoạn quan vội vàng vào điện, vẻ mặt lo âu hoảng loạn, cắt ngang quần thần đang thương nghị quốc sự.
"Bệ hạ, Giang Tây tám trăm dặm khoái báo vào kinh, Ninh vương Chu Thần Hào phản rồi."
Trong điện là một mảng yên tĩnh, quần thần khiếp sợ.
Chu Hậu Chiếu ngây người một lát, bỗng nhiên từ long ỷ đứng bật dậy, trên mặt lại là một mảng kinh hỉ rất không hợp thời.
"Tốt quá đi! Cuối cùng cũng phản rồi! Ha ha."