Quân thần chi tranh triều Chính Đức nhiều đếm không hết, hôm nay Chu Hậu Chiếu không ngờ rất hiếm có giành được một lần thắng lợi, trên mặt Chu Hậu Chiếu nhất phái uy nghiêm, nhưng vẻ kinh hỉ cực độ trong mắt lại không thế che giấu được, thậm chí ngay cả hai má cũng kích động tới run rẩy.
Tần Kham đứng trong điện yên lặng nhìn bộ dạng Chu Hậu Chiếu, thầm thở dài.
Hắn dám cá một trăm lượng bạc, tiểu hôn quân này tan triều về Báo Phòng, chuyện thứ nhất hắn làm chính là vui sướng nhào lộn mấy vòng.
"Sau buổi trưa có ý chỉ phát tới nội các, lệnh cho Lễ bộ thảo hịch văn thảo nghịch, Binh bộ triệu tập tướng quân, Hộ bộ chuẩn bị lương hướng, khi nghịch vương phản loạn, các vị thần công cứ ai làm việc nấy, chớ có lơ là, trong lúc trẫm xuất kinh bình, do ti lễ giám và nội các giám quốc lý chính, mọi việc trong ngoài triều đình tất cả do nội các và ti lễ giám thương nghị mà quyết."
Thanh âm của Chu Hậu Chiếu rất bình tĩnh, nhưng Tần Kham lại vẫn nghe ra một tia kích động khó có thể kiềm chế.
Ngay khi quần thần sơn hô vạn tuế, chuẩn bị tan triều, Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Chậm đã!"
Quần thần không hiểu, đều quay sang nhìn hắn.
Chu Hậu Chiếu cười hắc hắc, chậm rãi xắn tay áo rộng thùng thình ra, dưới cái nhìn chăm chú của chúng thần, ống tay áo được Chu Hậu Chiếu xắn tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng trẻo.
Cánh tay chậm rãi giơ lên, động tác rất chậm, chậm như năm tháng...
Từ từ, từ từ, cánh tay nâng lên đến ngang tầm mắt, trong ánh mắt mê hoặc không hiểu của chúng thần, bàn tay trắng ngần nắm lại, cuối cùng bỗng nhiên một ngón giữa thon dài hung hăng hướng về phía quần thần, như hạc trong bầy gà, như di thế độc lập, cao ngạo bất quần.
Mấy trăm đại thần Trong điện mặt mày ngơ ngác, bị ngón giữa thình lình lòi ra này khiến cho đồng loạt lảo đảo thối lui một bước. Mà Tần Kham thì mặt tối xầm thở dài, cúi đầu xấu hổ không nói gì.
"Bệ... Bệ hạ, thế này là có ý gì?" Đồ Dung kinh nghi bất định hỏi.
"Trẫm vừa học được lễ tiết của phiên bang, ý là chúc phúc các ngươi, rất có nội hàm."
Ngự giá thân chinh thành kết cục đã định, các bộ các nha môn kinh sư bắt đầu công việc lu bù.
Cẩm Y vệ, Đông Hán, Tây Hán đề kỵ từng tốp từng tốp khoái mã xuất kinh bố trí, công văn điều binh của Binh bộ cũng nối tiếp nhau được khoái mã đưa tới Bắc Trực Đãi, Nam Trực Đãi cùng với Hồ Quảng, Phúc Kiến, Chiết Giang, Bảo Quốc công Chu Huy tập kết mười hai đoàn doanh kinh sư, chọn lựa chiến sĩ giỏi võ, bổ sung thành thân quân ngự giá của thiên tử, lương thảo quân giới của Hộ bộcũng được dân phu vận ra khỏi thành, tới nơi đại quân tập kết.
Toàn bộ kinh sư bởi vì một câu của một câu mà bận rộn, mà lúc này Giang Tây lại vì Ninh vương làm phản mà càng hỗn loạn, triều đình trong chiến huống ở Giang Tây dần dần đi vào thế yếu.
Mười chín tháng sáu, khi kinh sư vẫn đang chuẩn bị cho Chu Hậu Chiếu thân chinh, phản quân của Chu Thần Hào đã công hạ được phủ Cát An, tri phủ Cát An Ngũ Văn Định thấy thành trì sắp bị phá, nhân lúc tối tổ chức bách tính và thủ quân trong thành rút lui từ cửa đông, Cát An cơ hồ thành một tòa thành trống, phản quân lúc đó mới lên tới đầu tường phủ Cát An.
Thành trì bị tấn công, Ngũ Văn Định dùng thủ đoạn thiết huyết trị quân, nhưng mà các quan binh thủ thành chung quy chiến lực vẫn quá kém, hơn nữa các loại hỏa khí Chu Thần Hào mấy năm nay âm thầm thu mua, tích trữ phát huy uy lực cực lớn, cương đao thậm chí là cuốc gậy gộc trong tay tướng sĩ thủ thành làm sao chịu nổi lửa đạn mãnh liệt như phô thiên cái địa của phản quân?
Ngũ Văn Định nuốt lệ bỏ thành Cát An, không cam lòng dẫn bách tính và các quan binh còn sót lại rút về phía phủ Cửu Giang.
Phản quân của Ninh vương Chiếm lĩnh phủ Cát An có thể nói là khí thế như cầu vồng, lập tức đánh cướp khắp nơi, cho dù biết rõ đạo lý Binh quý thần tốc, nhưng các phản quân vừa vào thành liền giống như một con dã thú đã mất đi lý trí, cho dù là Chu Thần Hào cũng không dám tùy tiện làm trái với quân tâm, rất sợ dẫn phát binh biến, thế là đành phải ngầm đồng ý cho phản quân đánh cướp trong thành năm ngày, cho đến khi toàn bộ phủ thành Cát An ngay cả một cái nồi đất để nấu cơm cũng bị cướp sạch thì Chu Thần Hào lúc này mới hạ lệnh tiếp tục bắc tiến phủ Cửu Giang.
Ba đạo phòng tuyến trong ý liệu của Triều đình, là Cát An, Cửu Giang, An Khánh, đạo phòng tuyến thứ nhất Cát An đã bị phá, tình thế càng lúc càng nguy cấp, ánh mắt của tất cả mọi người trong thiên hạ đều tập trung ở phủ Cửu Giang, tập trung trên người đinh cống tuần phủ Vương Thủ Nhân đọc đủ thi thư nhưng lại lôi thôi lếch thếch kia.
Thiên tử thân chinh không thể giống như Đường Dần nói đi là đi, rất nhiều việc rườm rà như nghi thức nghi trượng, theo lễ chế, Chu Hậu Chiếu thậm chí còn phải tới Thái Miếu trai giới ba ngày, tế cáo liệt tổ liệt tông, có điều quân tình khẩn cấp, Chu Hậu Chiếu phản đối mãnh liệt, các đại thần cũng đành chịu.
Phủ Ninh Quốc Công là một mảng rối ren, hai vị thê thiếp của Tần gia đứng ở tiền đường khoa tay múa chân v nha hoàn, Công gia theo thánh giá xuất chinh không phải việc nhỏ, xưa nay trong nhà thứ gì Công gia hay dùng, cho dù là ấm trà Tần Kham thường hay mân mê, rượu hoa điêu hắn thích uống, cùng với điểm tâm tinh mỹ thường ngày Công gia nhàn rỗi lại nhón mấy miếng, còn có các loại xiêm y đủ màu đủ mùa, toàn bộ được đóng gói đưa lên xe ngựa.
Trong phủ Quốc Công lớn như vậy, trong không khí bận rộn tràn ngập nỗi buồn ly biệt, khiến người ta hết sức phiền muộn.
Tần Kham không quan tâm Đỗ Yên và Kim Liễu chuẩn bị cho hắn đồ đạc thế nào, hắn ôm Tần Nhạc ngồi trong sương phòng nội viện, một cái đùi gà nướng thơm phức đặt ở trên bàn, Tần Kham cẩn thận gỡ thịt mềm xuống, cẩn thận đút vào miệng Tần Nhạc, Tần Nhạc mới mọc mấy chiếc răng sữa nhai tóp tép, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp lộ ra nụ cười hài lòng, tay chỉ vào đùi gà, miệng chi nha đòi thêm.
Tần Kham rất cao hứng, lại xé thịt ga xuống lắc lắc trong tay: "Con ngoan, há miệng ra cho cha xem mọc thêm được mấy cái răng rồi, há một lần đút cho một lần."
Đỗ Hoành một thân thường phục ngồi đối diện Tần Kham, nhìn Tần Kham chơi với con gái, không khỏi thở dài: "Tiểu khuê nữ ngoan ngoan, vào tay ngươi cứ như cho chó ăn ý, có người làm cha như ngươi sao?"
Tần Kham đưa Tần Nhạc cho Đỗ Hoành, cười nói: "Tuy nói không phải là Yên nhi sinh ra, nhưng dù sao cũng là thân cốt nhục của con rể ông, nhạc phụ đại nhân bế cái đi, đáng yêu lắm."
Đỗ Hoành vội vàng ôm lấy Tần Nhạc, bộ dạng rụt rè giống như trong tay là một củ khoai lang nóng, nhẹ nhàng gãi gãi cằm Tần Nhạc, khiến Tần Nhạc cười không ngừng, mặt già cố gắng duy trì uy nghiêm của Đỗ Hoành giãn ra, đường cong trên mặt cx nhu hòa hơn.
"Ngươi cũng lạ thật, gia chủ đại hộ nhân gia quan lại khác ghét con gái như gì, ngươi thì lại coi nó như bảo bối trong tay, hậ không thể lúc nào cũng ngậm nó trong miệng." Đỗ Hoành rất có thâm ý nhìn Tần Kham một cái, nói: "Tương lai nếu Yên nhi cũng sinh con gái, ngươi phải công bằng, đừng để Yên nhi và khuê nữ chịu ủy khuất, nếu không lão phu sẽ không tha cho ngươi đâu."