Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 687 - Chương 600: Chính Đức Xuất Chinh (1)

Chương 600: Chính Đức xuất chinh (1)

Sách được làm bởi Nhân

v, bán sách truyện giá rẻ

--------------------------

Tần Kham cười rất tự tin, nói: "Nhạc phụ đại nhân yên tâm, năm đó Yên nhi khi được sinh ra nhạc phụ đại nhân cũng không ghét bỏ mà ném nàng ta xuống giếng, tiểu tế sao có thể không có nhân tính hơn ông được."

Đỗ Hoành thở dài: "Lão phu không muốn tán gẫu gia sự với ngươi nữa, nếu không lão phu sợ sẽ không nhịn được mà đánh chết tên hỗn trướngngươi. Lão phu hỏi ngươi, bệ hạ kiên trì ngự giá thân chinh, là ngươi ở sau lưng giật dây hả?"

"Nhạc phụ đại nhân không tán thành thiên tử thân chinh à?"

"Nói thừa! Đại thần Cả triều không ai đồng ý, há chỉ có mình lão phu."

Vẻ mặt ôn hoà chỉ chỉ ra ngoài cửa, Tần Kham cười nói: "Ra cửa lớn rẽ trái, đi thẳng vào kinh sư, ở ven quảng trường cửa Thừa Thiên có một ngọc trụ khắc rồng..."

"Rồi sao?"

"Lấy đầu đập mạnh vào nó! Đập nhiều có khi bệ hạ sẽ thay đổi chủ ý đấy."

Tay đang vuốt râu của Đỗ Hoành run run, thật lâu sau, buồn bã thở dài: "... Chúng ta Chúng ta tâm sự chuyện nhà đi."

Gia sự quốc sự mọi người đều tán gẫu không đến nơi đến trốn.

Đôi bố vợ con rể Đỗ Hoành và Tần Kham này giống như trời sinh là một đôi oan gia, chẳng những cứ gặp mặt là không nói được lời hay, hơn nữa luôn tìm mọi cách để khiến đối phương tức chết mới cảm thấy không uổng nhân sinh.

"Ngươi có biết tình cảnh của ngươi hiện giờ tại triều đường không?" Đỗ Hoành lườm Tần Kham.

"Biết, chắc không dưới trăm vị đại thần ở nhà thường xuyên dâng hương cầu nguyện, hy vọng ông trời mở mắt lấy mạng ta đi." Tần Kham nhe răng cười với Đỗ Hoành: "Đáng tiếc, ông trời không mở mắt."

Đỗ Hoành thở dài: "Ngươi cũng xuất thân văn nhân, tuy nói lúc trước bị mưu hại mà cách công danh, nhưng về sau tiên đế vẫn khôi phục thân phận tú tài cho ngươi, nhưng ngươi vì sao cứ rời khỏi đường chính như vậy? Kỳ thật lúc trước tru trừ Lưu Cẩn đều do ngươi ở phía sau màn lập kế hoạch, đại bộ phận quan viên trong triều tham dự, Lưu Cẩn chết rồi, ngươi hoàn toàn có thể bằng vào công diệt Lưu Cẩn, cải thiện quan hệ với các quan văn, mặc dù không đến mức nhất hô bá ứng, nhưng ít nhất cũng không đến nỗi càng lúc càng đối lập."

Tần Kham cười khổ nói: "Công diệt Lưu Cẩn không thể coi là vốn để khoe được, Lưu Cẩn nên trừ, nhưng không thể để bệ hạ biết việc trừ Lưu Cẩn có liên quan tới ta, bệ hạ coi ta là thân huynh đệ, coi Lưu Cẩn là người nhà, thân huynh đệ của hắn thiết kế giết người nhà của hắn, ngươi b bệ hạ trong lòng sẽ nghĩ như thế nào?"

"Cho nên ngươi chỉ có thể im lắng, cho dù đối địch với cả triều cũng không thể mất đi sự sủng tín của bệ hạ?"

"Thế sự lưỡng nan toàn, nếu nhất định phải lựa chọn, ta thà lựa chọn đứng ở bên bệ hạ, kỳ thật tâm thái của Lưu Cẩn lúc trước rất chính xác, bệ hạ không ngã, ta cũng không ngã, chỉ có điều Lưu Cẩn quá mức ngang ngược nên dẫn tới họa sát thân, ta chỉ cần làm người cẩn thận, làm việc mạnh dạn, kết cục tương lai nhất định khác với Lưu Cẩn."

Tần Kham thở dài: "Nhạc phụ đại nhân, ta có rất nhiều chuyện chưa làm, có những chuyện muốn làm sẽ khó tránh khỏi phải gánh ác danh gian nịnh trên lưng, thanh danh và chí hướng, ta chỉ có thể lựa chọn một..."

Đỗ Hoành lắc đầu: "Hậu quả Đắc tội với văn võ cả triều rất nghiêm trọng, ngươi có thể đảm bảo cả đời thánh quyến không giảm không? Một khi có một ngày bệ hạ vì một chuyện nào đó mà sinh ra nghi kỵ với ngươi, các đại thần sẽ bỏ qua cơ hội trừ bỏ ngươi sao? Bọn họ sẽ giống như một đàn sói đói cắn xé ngươi thành muôn mảnh."

Tần Kham mỉm cười: "Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế là người thông minh, người thông minh vĩnh viễn sẽ không trơ mắt nhìn ngày đó tới đâu."

Khi Đỗ Yên vẫn đang bận rộn trên dưới trong phủ, Tần Kham ôm nữ nhi cười tiễn nhạc phụ Đỗ Hoành ra cửa lớn.

Nhìn xe ngựa của Đỗ Hoành từ từ đi xa, khóe miệng Tần Kham vẫn giữ nguyên nụ cười.

Đỗ Yên kiễng chân nhìn xe ngựa của phụ thân, nghi hoặc nhìn nhìn Tần Kham: "Tướng công hôm nay không cãi nhau với cha à?"

"Nói bậy!" Tần Kham đầy yêu thương xoa đầu nàng ta: "Nhìn khuôn mặt này c tướng công đi, cái mặt giảng đạo lý thế này, sao lại đi chấp nhặt với cha nàng được."

Đỗ Yên oán trách đấm hắn một cái: "Lại lừa cha ta rồi."

Thân chinh sắp tới, ở tửu quán nhỏ thành đông kinh sư.

Chu Hậu Chiếu vẫn mặc áo ngắn vải thô, trên vai vắt một cái khăn lau bẩn thỉu, bận rộn khách nhân khách nhân, động tác cúi người càng thuần thục, nụ cười cũng càng lúc càng chuyên nghiệp.

Tần Kham mặc thường phục, ngồi trong một góc khuất của tửu quán, chậm rãi uống rượu hoa hạnh, vừa uống vừa dùng ánh mắt trêu tức nhìn Chu Hậu Chiếu.

Đây chắc là diễn viên cấp bậc cao nhất từ xưa đến nay? Tần Kham kỳ thật rất chờ mong lúc này tự dưng mọc ra một tên ăn chơi trác táng, đúng, chính là loại nhân vật bia đỡ đạn có thân phận cao quý điển hình, bỗng nhiên nhảy ra thấy sắc nảy lòng tham với Lưu Lương Nữ, sau đó đánh cho tiểu hôn quân đang đóng giả điếm tiểu nhị một trận, cuối cùng tiểu hôn quân vô cùng vênh váo chưng ra thân phận, sau đó là mọi người quỳ lạy, các loại tuyệt vọng, các loại sợ hãi.

Tần Kham càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, cảnh tượng đó tuy rằng máu chó, nhưng náo nhiệt.

Trên thực tế người như thế không phải không có, hoàn khố đệ tử kinh sư chất đầy đường, còn nhiều hơn rùa phóng sinh trong hồ, tư sắc của Lưu Lương Nữ không tầm thường, sao có thể không bị đám gia hỏa này để ý? Chỉ có điều Chu Hậu Chiếu bảo hộ tửu quán này rất chu, bốn phía tửu quán không biết có bao nhiêu thị vệ cấm cung cùng với nhân mã của Cẩm Y vệ, Đông Tây Án cải trang thành bách tính canh gác, các hoàn khố muốn từ đầu đường đi đến tửu quán, độ khó đại khái tương đương với đốt kho đạn của quân địch.

Hôm nay khách nhân của tửu quán không nhiều lắm, Chu Hậu Chiếu bận trước bận sau một lúc thì nhàn rỗi.

Không hề có hình tượng ngồi xổm triwcs tửu quán, Chu Hậu Chiếu si ngốc nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Lưu Lương Nữ, không biết đang nghĩ gì.

Lẳng lặng nhìn thân ảnh bận rộn của Lưu Lương Nữ, nhìn nàng ta dùng một nho nhỏ nho nhỏ móc rượu trong vò ra, một giọt cũng không vãi đổ vào bầu rượu, chỉ mấy động tác đơn giản mà khiến Chu Hậu Chiếu tâm trí hướng về, si mê không thôi.

"Lưu cô nương, ta... Ngày mai chắc không đến tửu quán làm việc nữa." Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên mở miệng.

Tay đang múc rượu khẽ run, làm vãi một chút rượu ra ngoài, không ai chú ý thấy, chỉ độc có Tần Kham mắt tinh phát hiện, khóe miệng thế là lộ ra nụ cười hiểu ý.

Trầm mặc múc xong một bầu rượu, Lưu Lương Nữ đứng thẳng người, lấy ra một cái khăn lau tay, thản nhiên như không nói: "Vì sao không tới nữa? Ngươi tìm được một việc khác lương cao hơn à?"

Chu Hậu Chiếu cười nói: "Ta chắc phải rời khỏi kinh sư một thời gian, trưởng bối ở quê qua đời, gia sản để lại hết cho ta, nhưng mà trong nhà ta có tộc thúc không hài lòng, muốn kiện ta ra tòa để tranh gia sản, ta phải trở về giải quyết việc này rồi mới quay lại kinh sư được."

Trong mắt Lưu Lương Nữ hiện lên một tia hậm hực, nháy mắt lại khôi phục như thường, mặt nghiêm trang nói: "Trưởng bối qua đời vốn nên trở về phúng viếng, về phần tộc thúc của ngươi muốn tranh gia sản với ngươi, một thiếu niên không tiền không thế như ngươi, hơn phân nửa là không tranh được với tộc thúc của ngươi, có thể tranh thì tranh, không thể tranh thì cố toàn thân trở lại, đừng để bị người ta hại, hiểu không? Gia sản không có cũng không sao, quan trọng nhất là người bình an, cùng lắm thì... Cùng lắm thì ngươi sau khi về kinh sư, ta sẽ tăng tiền công cho ngươi."

"Ừ." Chu Hậu Chiếu vui sướng hài lòng gật đầu.

Lưu Lương Nữ không biết nghĩ tới gì, vội vàng nói: "Ngươi đợi đã..."

Nói xong liền từ trên người lấy ra một cái túi nho nhỏ, đổ mấy thỏi bạc ở trong ra đưa cho Chu Hậu Chiếu: "Trở về e là không tránh được phải vào nha môn, nha môn thiên hạ bình thường đen tối lắm.có lý nhưng không có tiền thì cũng của chẳng làm được gì, chỗ bạc này ngươi đừng tiêu, trước lúc khai đường ngươi tìm cách biếu cho huyện nha lão gia, cho dù không nhiều lắm, nhưng ít nhất chắc sẽ không khiến lão gia đổi trắng thay đen."

Sắc mặt Chu Hậu Chiếu trong nháy mắt có chút khó coi, về lý luận thì hắn là người tổng phụ trách nha môn thiên hạ, cô nương hắn yêu không ngờ nói nha môn thiên hạ bình thường đen tối lắm, không nghi ngờ gì nữa khiến người tổng phụ trách này trên mặt không có ánh sáng.

Nhìn thấy bạc nặng trịch trong tay, Chu Hậu Chiếu lập tức cảm động, nhìn xoáy vào Lưu Lương Nữ: "Ta nhất định sẽ chóng trở lại."

Lưu Lương Nữ cười mắng: "Ngươi hay là tối nay về đi, làm tiểu nhị cũng không xong, suốt ngày lười biếng, không thì dăm ba bữa lại chẳng thấy bóng ngươi đâu, tiền công mỗi tháng phát cho ngươi đều cảm thấy mất mát trong lòng."

Tình cảm trong lòng Chu Hậu Chiếu lúc này giống như hồng thủy thoát cống, không thể vãn hồi, động tình nói: "Lưu cô nương, trước khi đi có câu ta muốn nói với cô."

Còn chưa nói xong, Lưu Lương Nữ mặt đỏ lên, lập tức mặt như sương lạnh: "Mau cút đi."

"Ờ."

Ủ rũ đi song song với Tần Kham trên đường, Tần Kham không ngừng cười, rất có ý tứ vui sướng khi người khác gặp họa.

"Lại bị uyển chuyển cự tuyệt à?"

Chu Hậu Chiếu quay đầu lườm hắn một cái, hữu khí vô lực tiếp tục đi.

Tần Kham lắc đầu, rõ ràng có có biện pháp hữu hiệu hơn để giành được lòng mỹ nhân, vì sao hắn lại cứ khăng khăng chọn loại biện pháp ngu ngốc nhất này? Tiết mục tươi mát đang yên đang lành bị hắn diễn thành hỏng bét, nhưng lại vẫn làm không biết chán.

Bình Luận (0)
Comment