Sách được làm bởi Nhân
v, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
Có thể khẳng định, Chu Hậu Chiếu nhất định biết loại phương pháp viết chữ "Tiện".
Mùng năm tháng bảy, thiên tử ngự giá khởi hành.
Sáng sớm Ngũ thành binh mã ti liền phái ra binh lính, cảnh giới phong bế cả con đường từ hoàng cung tới cửa Đức Thắng, nước sách tưới khắp đường, một khắc giờ mão, mấy ngàn cấm thiết giáp dẫn đầu đi ra, tay cầm trường kích thiết thang xếp hàng hai bên đường, ngay sau đó, nghi trượng của thiên tử cũng từ hoàng cung chậm rãi đi ra.
Trong Nghi trượng không có cung nữ và thái giám, cơ hồ tất cả đều là quân sĩ võ tướng cả người mặc giáp trụ, cờ rồng xuất chinh đại biểu cho thiên tử giương nanh múa vuốt, đón gió tung bay, dưới cờ rồng, Chu Hậu Chiếu trẻ tuổi mặc áo giáp màu vàng kim, thắt lưng treo bảo kiếm long tuyền phong cách cổ xưa, mặt banh ra, trên khuôn mặt non nớt lộ ra túc sát chi khí uy nghiêm, theo tiếng trống phá quân trận từ chung cổ lâu hoàng cung phát ra, đại quân nghi trượng hành tẩu trên đường kinh sư, lại có một loại khí thế sắc bén càn quét ngàn quân.
Đây là nghi trượng thân chinh hoàng đế Đại Minh rất nhiều năm rồi chưa sử dụng, sau thổ mộc chi biến, thiên tử Đại Minh từ đó về sau rút trong thâm cung, không dám ra ngoài một bước, qua ba vị tiên đế Đại Tông, Hiến Tông, Hiếu Tông, mấy chục năm sau, hôm nay, hoàng đế Chính Đức Đại Minh cuối cùng cũng bước ra bước đầu tiên khỏi kinh sư.
Có lẽ ngay cả bản thân Chu Hậu Chiếu cũng không biết, một bước này của hắn có ý nghĩa như thế nào đối với toàn bộ lịch sử trăm năm của Đại Minh, có ảnh hưởng như thế nào với vận mệnh quốc gia của Đại Minh trong tương lai.
Cửa Đức Thắng vốn là cửa hông phía tây vườn bắc kinh sư, triều Nguyên tên là "cửa Kiện Đức", nguyên niên Hồng Vũ nguyên soái Từ Đạt dẫn quân đánh vào đại đô triều Nguyên, đổi cửa Kiện Đức thành cửa Đức Thắng, ý tứ là "dùng đức thử thắng", từ đó về sau phàm là gặp chiến sự, quân đội Đại Minh đều từ cửa Đức Thắng ra khỏi thành, từ cửa An Định khải hoàn, là vì cửa Đức Thắng ở cửa thành bắc kinh sư, phía bắc theo tinh tú thì thuộc Huyền Vũ.
Dưới cái nhìn của hàng vạn bách tính Kinh sư, nghi trượng thiên tử ra khởi cửa Đức Thắng, ba vị Đại học sĩ nội các và quần thần trong triều cùng đến đưa tiễn, Lý Đông Dương đại diện quần thần kính Chu Hậu Chiếu ba chén rượu, Lễ bộ thượng thư Trương Thăng trước đó đã bày xong hương án, đứng đọc văn chương tế trời, sau khi niệm xong thì đốt văn chương rồi nèm tro vào đỉnh đồng, xem như phát khoái đệ cho lão thiên gia, khi nghi thức xuất chinh rườm rà xong hết thì đã tới trưa.
Chu Hậu Chiếu hôm nay rất kiên nhẫn, không ngờ không phản đối nghi thức rườm rà của Lễ bộ, cũng không hề có thái độ bực bội, rất phối hợp theo sự hướng dẫn của quan viên Lễ bộ, tế bái thiên địa rất đúng lễ, tuyên đọc hịch văn chiếu thư, cuối cùng còn ở trước mặt tướng sĩ ba quân làm một chuyện rất phong kiến mê tín, đó chính là trước khi xuất chinh xin quẻ, hỏi lão thiên gia lần thiên tử thân chinh này là hung hay cát.
Đạo lục ti đặc biệt mời Tông Trương đạo nhân truyền đạo từ Long Hổ sơn tới, đạo nhân mặc áo âm dương bát quái, chạy trên thần đài lầm bẩm hồi lâu, một thanh kiếm gỗ đào hổ hổ sinh phong, cuối cùng hai mắt đột nhiên trợn trừng, cũng không biết lão dùng biện pháp gì để liên hệ với lão thiên gia, một tờ giấy vàng về đầy đạo phù từ trên trời giáng xuống, Trương đạo nhân nhanh chóng liếc giấy vàng, sau đó vẻ mặt vui mừng lớn tiếng tuyên bố Ngọc Đế và các lộ tiên quân vừa phát điện, trận chiến này đại cát đại lợi, vương sư tất thắng, thế là tướng sĩ ba quân hoan hô rầm trời, sĩ khí trong nháy mắt lên tới điểm cao nhất.
Tần Kham mặc giáp trụ liếc qua Chu Hậu Chiếu đang vô cùng vui sướng, khóe miệng nhấc lên.
Người khác có thể cười,, không biết Chu Hậu Chiếu hắn sao cũng cười được, hoàng đế đựng gọi là con trời cũng không thể liên hệ với lão thiên gia, một đạo sĩ nghèo ngược lại tùy tiện liên hệ một cái, còn phải thông qua hắn trên danh nghĩa của ngươi truyền đạt với cha ngươi, đổi lại Tần Kham là hoàng đế, chuyện đầu tiên hắn làm là giết chết Trương đạo nhân này để tế cờ, thiếu người trung gian cũng không sau, cùng lắm thì sau này không liên hệ với ông già mình trên trời nữa là xong.
Nghi thức xuất chinh rườm rà dài dòng kết thúc, trong tiếng chúc khải hoàn của các đại thần, Chu Hậu Chiếu suất lĩnh đại quân tiến về phía nam.
Lần này xuất chinh là vận dụng nhân mã kinh doanh, tổng cộng hai vạn người, Chu Hậu Chiếu làm chủ soái, Bảo Quốc công Chu Huy và Ninh Quốc Công Tần Kham làm phó soái, dưới trướng còn có sáu gã huân quý khai quốc hầu phụ trách thống lĩnh binh mã, quan văn theo quân trừ chủ bộ thư lý và bốn gã giám sát ngự sử ra, còn có một người làm trung thư xá, phụ trách ghi lại mỗi một mỗi tiếng nói hành động khi hoàng đế xuất chinh, dể hậu nhân kính ngưỡng, đương nhiên, trận này nếu thua, những gì mà trung thư xá ghi lại đều thành trò cười thiên cổ.
Nếu thật sự xuất hiện tình hình chiến đấu chiến sự bất lợi, Tần Kham quyết định gián ngôn với Chu Hậu Chiếu, chuyện đầu tiên phải làm là xử lý trung thư xá, cái thứ mặt mũi này rất quan trọng, đặc biệt là mặt mũi của hoàng đế.
Đại quân lên đường, phong cảnh ngoài kinh sư như tranh, rừng cây xanh um tươi tốt, núi đá lởm chởm kỳ dị, nước suối róc rách chảy dài. Đều mang lại những cảm thụ hoàn toàn khác lạ cho Chu Hậu Chiếu.
Chu Hậu Chiếu ngồi trên lưng ngựa, quay đầu nhìn tòa thành trì kinh sư hùng vĩ càng lúc càng xa, không khỏi thở hắt ra một hơi, cười ha ha nói: "Cuối cùng cũng thoát khỏi cái nhà giam nhốt trẫm mười mấy năm rồi! Hà ha!"
Tần Kham cười cười còn chưa kịp đáp thì trung thư xá theo sát bên cạnh rất không thức thời múa bút thành văn trên giấy, vừa viết còn vừa đọc: "Vua lĩnh quân rời kinh, vừa ra khỏi kinh sư không đến mười dặm, vua cười nói 'cuối cùng cũng thoát khỏi nhà giam rồi', đúng là hôn quân hôn ngôn, ô hô ai tai..."
Chu Hậu Chiếu mặt đang tươi cười lập tức đen xì như đít nồi, oán hận nhìn chằm chằm trung thư xá, môi mấp máy mấy cái, cuối cùng vẫn vì thể diện của hoàng đế mà không lên tiếng được.
Chu Hậu Chiếu khách khí nhưng Tần Kham thì không, phất tay áo nói: "Người đâu, mời trung thư xá tới hậu quân nghỉ ngơi, sau này do hắn giám thị lương thảo hậu quân, lương thảo thiếu một hạt thì giết hắn đi."
Hai gã Cẩm y Giáo úy tiến lên, mặc cho trung thư xá giãy dụa chửi mắng, lạnh lùng xách hắn đi.
Chu Hậu Chiếu mặt rồng tươi rói, giơ ngón cái về phía Tần Kham: "Người phân ưu cho trẫm chỉ có một mình Tần Khanh, làm tốt lắm."
Tần Kham khiêm tốn cười nói: "Bổn phận của thần thôi mà."
Nhìn phong cảnh hai bên quan đạo, Chu Hậu Chiếu chậm rãi nói: "Tần Kham, trẫm thật sự rời kinh rồi, thật sự ngự giá thân chinh rồi... chắc không phải là đang nằm mơ chứ? Trẫm cho tới bây giờ vẫn cảm thấy mình nằm trong sương mù vậy."
"Bệ hạ, tất cả đều là sự thật, cho nên bệ hạ lần này bình loạn Ninh vương nhất định phải đánh thật đẹp, không chỉ phải đánh thắng trận lớn, hơn nữa phải đánh dứt khoát đẹp mắt, như vậy có thể bịt miệng văn võ cả triều, cũng cấp cho bệ hạ tư lịch tương lai lần thứ hai thân chinh."
Chu Hậu Chiếu gật đầu thật mạnh: "Không sai, trận này trẫm phải đánh thắng, hơn nữa thắng thật đẹp! Nếu không trẫm sau khi chỉ sợ không còn cơ hội rời kinh nữa, chỉ có thể chết già trong hoàng cung hoặc Báo Phòng thôi."
Tần Kham trầm mặc một lát, có chút sầu lo nói: "Bệ hạ, chỉ là không biết tình hình chiến đấu hiện giờ ở Giang Tây thế nào, thần hiện tại lo lắng nhất là, vạn nhất đinh cống tuần phủ Vương Thủ Nhân quá lợi hại, trước lúc vương sư tới đã một phát diệt tên phản loạn Chu Thần Hào, bệ hạ tới Giang Tây rồi lại chỉ có thể quét dọn chiến trường, việc này nếu truyền về kinh sư, chỉ sợ sẽ bị đại thần cả triều cười cho chết."
Chu Hậu Chiếu giật nảy mình, cả người run lên, ít nữa thì ngã khỏi lưng ngựa.
" Băn khoăn của ngươi rất có đạo lý!" Sắc mặt Chu Hậu Chiếu có chút trắng bệch, nói: "Trẫm muốn đi bình định phản loạn, chứ không phải là đến thu dọn chiến trường, vạn nhất Vương Thủ Nhân thật sự diệt Chu Thần Hào rồi, bảo trẫm phải làm sao đây! Phí bao nhiêu công sức để rời kinh rồi nhận lại được gì?, Tần Kham ngươi mau phái người truyền ý chỉ của trẫm tới Cửu Giang, nói với Vương Thủ Nhân."
"Nói gì?"
"Bảo hắn khách khí với Chu Thần Hào một chút, đừng làm hắn bị thương. Ài, lời này có phải hơi hỗn trướng hay không?"
"Cũng hơi hơi."
Người trong thiên hạ đều cho rằng Chu Hậu Chiếu là hôn quân không phải không có nguyên nhân, tiểu hôn quân tất nhiên có thực lực hùng hậu của hắn, nếu không thì cũng không để tiếng lành đồn xa như vậy.
Cẩm y Giáo úy vội vàng lên ngựa, một thánh chỉ ngu ngốc được gửi tới Cửu Giang Cửu Giang Giang Tây.
Đinh cống tuần phủ Vương thánh nhân vừa trải qua hai năm biếm trích đau khổ, vất vả lắm mới được tái nhậm chức, đang thoả thuê mãn nguyện, thể hiện khát vọng trong lòng, khi hắn từ trong chí hướng tươi đẹp hồi thần lại, nhất định sẽ phát hiện sự thật tàn khốc cỡ nào, chỉ hận sinh không đúng thời, trời cao tặng hắn một tên hôn quân như vậy.
Đại quân Thiên tử ngự giá chậm rãi đi tới, mà Vương Thủ Nhân đang ở phủ Cửu Giang rất nhanh sẽ đợi được một đạo thánh chỉ khiến nhân sinh của hắn tức tối nhất, nếu đổi lại là người tâm chí không kiên định tiếp, không chừng sẽ dứt khoát giậm chân hùn vốn tạo phản với Ninh vương.