Đại quân nam tiến, trạm thứ nhất của Chu Hậu Chiếu không phải Giang Tây, mà là Nam Kinh.
Chu Thần Hào có mười vạn binh, đương nhiên, con số này có lẽ hơi phóng đại, độ phóng đại là bao nhiêu thì được quyết định bởi độ dầy da mặt của hắn, có điều Chu Hậu Chiếu không dám lơ là, đây là trận chiến đầu tiên trong nhân sinh của hắn, nếu muốn hoàn thành thật đẹp, trước hết phải chiếm ưu thế.
Chỉ dựa vào vạn nhân mã của kinh doanh thì còn lâu mới đủ, may mà Nam Kinh Ngụy quốc công đã phụng chỉ triệu tập đại quân từ các vệ sở Nam Trực Đãi, từng nhóm tập kết ngoài thành Nam Kinh, việc Chu Hậu Chiếu hiện tại phải làm là đi thẳng đến Nam Kinh, nắm binh mã đại quyền của Nam Trực Đãi ở trong tay.
Chu Hậu Chiếu bày ra thái độ chính xác, hắn trời sinh ham chơi dọc theo đường đi nhìn thấy phong tục nhân tình và phong cảnh các nơi, hắn không ngờ không chút lưu luyến, không có hưng trí chơi đùa, trừ đi thì là hạ trại nghỉ ngơi, không thể không nói, Chu Hậu Chiếu thân ở trong quân thoạt nhìn cũng có mấy phần khí chất danh tướng, bất kể hành quân hay là cắm trại, hắn đều bố trí gọn gàng ngăn nắp, tuy rằng những bố trí này đại đa số đều được viết trong binh thư, thiếu mấy phần biến báo, nhưng làm thống soái lĩnh quân hắn đã làm rất xuất sắc rồi.
Bảo Quốc công Chu Huy và mấy vị khai quốc hầu tòng quân có chút kinh ngạc vì biểu hiện của Chu Hậu Chiếu, lúc ban đầu còn tán dương cho có lệ, đến cuối cùng không ngờ là bội phục thực lòng, ngay cả Tần Kham cũng không nhịn được mà nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Hai vạn đại quân một đường hành quân lặng lẽ rời kinh sư, qua Sơn Đông, vào Nam Trực Đãi, từ bắc đến nam, sau hơn hai mươi ngày, đại quân cuối cùng cũng tới dưới thành Nam Kinh.
Tường thành Nam Kinh cao vút đã trong tầm mắt, mọi người thầm thở phào tới dưới tường thành, quan nha môn lục bộ và thái giám trấn thủ Nam Kinh, Ngụy quốc công nhiều đời trấn thủ Nam Kinh cùng với gần trăm vị huân quý thế tập Nam Kinh đứng ở cửa hành lang cửa thành, cung kính nghênh đón thánh thiên tử.
Khi cách cửa không đến một dặm, Chu Hậu Chiếu xuống chiến mã, đi bộ tới cửa thành, áo giáp màu vàng kim dưới ánh mặt trời tỏa ra quang mang chói mắt.
Đến gần cửa thành, quần thần quỳ lạy, sơn hô vạn tuế, sau khi Chu Hậu Chiếu tò mò quan sát tường thành Nam Kinh một phen, mỉm cười bảo quần thần bình thân, sau đó nhất nhất làm quan với quan viên lục bộ Nam Kinh.
Khi đi đến trước mặt Ngụy quốc công, Từ lão Quốc Công vẻ mặt kích động, run rẩy hạ bái thì được Chu Hậu Chiếu cười cười đỡ dậy.
Quốc Công nhìn Từ lão Quốc Công của Chu Hậu Chiếu hiện lên mấy phần ôn nhu.
Trong Toàn bộ thành Nam Kinh, người hắn cảm thấy thân thiết nhất sợ là chỉ có gia đình Từ lão Quốc Công này, trước tiên sự trung thành đối với hoàng thất của Từ gia là không thể nghi ngờ, tiếp theo từ huyết thống mà nói, tổ tông của Từ gia là khai quốc nguyên soái Từ Đạt, mà nữ nhi của Từ Đạt thì được gả cho hoàng đế Vĩnh Lạc làm chính thất, chính là "Từ hoàng hậu" mà thế nhân gọi, từ thân thích mà luận, Từ gia là đại cữu bảy đời của Chu gia, chính bởi vì tầng quan hệ này hoàng gia mới vô cùng tín nhiệm Từ gia, cũng nhiều đời trấn thủ Nam Kinh, nắm giữ binh quyền của Nam Kinh, phần ân sủng này cho dù là Tần Kham cũng ngàn vạn lần không kịp.
Từ Bằng Cử Từ tiểu công gia sở dĩ thành hoàn khố ác bá số một thành Nam Kinh, ngay cả Cẩm Y vệ và Đông Hán hắn muốn đấnh và đánh, Hán Vệ vẫn chẳng dám làm gì hắn, không chỉ ngay cả cáo trạng cũng không dám, mà gặp mặt còn phải cúi đầu khom lưng cười bồi. Chỉ vì Hán Vệ cũng biết, phân lượng của Từ gia trong lòng lịch đại hoàng đế Đại Minh không ai bì nổi, có cáo trạng lên thì nói không chừng còn phải ăn phát tát của bệ hạ.
Khi Quân thần chào hỏi nhau, Tần Kham lặng lẽ nhìn tường thành Nam Kinh nguy nga, trong lòng cũng có chút kích động cảm hoài.
Nam Kinh, trạm nhân sinh huy hoàng đầu tiên của Tần Kham, khi đó Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Mưu Bân không thèm phân trần, một tờ điều lệnh điều tên thư sinh văn nhược hắn vào Cẩm Y vệ, cũng điều hắn đến thành đông Nam Kinh làm Bách hộ sở, từ lúc đó, Tần Kham chú định không thể dứt bỏ quan hệ với thời đại này này, mấy năm qua nay một đường thăng quan tấn tước, ai có thể ngờ được một Cẩm Y vệ bách hộ nho nhỏ lúc trước mấy năm sau không ngờ thành người nắm giữ toàn bộ Cẩm Y vệ Đại Minh, hơn nữa tước phong Quốc Công, người được hai đời đế vương thánh quyến ân sủng tột đỉnh?
Bất kể hưng vong thành bại, trong minh minh giống như có một bàn tay vô hình ở sau lưng đẩy mình, hoặc là đẩy mình lên cao, hoặc là đẩy mình xuống vách núi.
Cửa thành, Chu Hậu Chiếu vội vàng ôn chuyện với Từ lão Quốc Công, Tần Kham thì cũng bắt đầu lu bù việc.
Từng khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt, lão thủ trưởng lúc trước của Tần Kham, về sau vì Sùng Minh kháng Oa thơm lây mà được thăng làm Nam trấn phủ ti trấn phủ Lôi Hồng, lúc này đang mặc phi ngư cẩm bào đỏ thẫm, hơi bất an đứng cách Tần Kham không xa, thấy Tần Kham tươi cười nhìn hắn, mặt già của Lôi Hồng đỏ lên, bước nhanh tới bái kiến.
"Hạ quan Nam trấn phủ ti trấn phủ Lôi Hồng, tham kiến Tần Công Gia."
Phía sau Lôi Hồng, các Thiên hộ bách hộ Cẩm Y vệ mặc cẩm bào bái kiến theo.
Tần Kham cười cười mời mọi người đứng dậy, sau đó cầm tay Lôi Hồng cười to.
Trong đoàn người đông đúc, cảm xúc của Lôi Hồng chỉ sợ là phức tạp nhất.
Thuộc hạ khi xưa, qua mấy năm không ngờ thành Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, hơn nữa được phá lệ phong tước vị Quốc Công, có trời mới biết Đại Minh bao nhiêu năm rồi chưa phong Quốc Công, Lôi Hồng còn nhớ tình cảnh khi thư sinh văn nhược đó vừa tới Nam Kinh, mặc một bộ phi ngư bào không vừa người đến Thiên hộ sở bái kiến hắn, nói thật, Lôi Hồng lúc ấy trong đáy lòng rất không thích tên thư sinh này, trong Cẩm Y vệ toàn vũ phu thô bỉ, bỗng nhiên lòi ra một tên thư sinh trói gà không chặt, khi nhận được điều lệnh của thượng quan, Lôi Hồng khó chịu như nuốt phải một con ruồi vậy.
Nhưng mà chính tên thư sinh văn nhược này lại dùng biểu hiện của bản thân khiến hắn dần dần nhìn với cặp mắt khác xưa, kết giao với nha nội hoàn khố trong thành Nam Kinh như Từ tiểu công gia, xưng huynh gọi đệ với đệ tử huân quý cả thành, ngay cả Lôi Hồng hắn cũng phải tươi cười nịnh nọt, Tần Kham lại có thể tùy tiện kề vai sát cánh chửi bới chơi đùa với họ, càng khó có thể tin là, trong trận Sùng Minh đảo kháng Oa, trong tuyệt cảnh toàn bộ Thiệu Hưng vệ bại lui, thư sinh văn nhược này cầm trường thương lên dẫn theo các huynh đệ còn lại sinh vong tử địa đâ đâm ra thương đầu tiên.
Rất khó tưởng tượng, trong thân thể thư sinh nhìn thì văn nhược này, cất giấu tính cách bất khuất và cương liệt như hỏa thế nào, từ khi đó Lôi Hồng đã xác định, tiền đồ của thanh niên nhân này là không thể hạn lượng, có thể đi xa hơn bất kỳ ai.
Mấy năm sau, quả như Lôi Hồng sở liệu, vị thư sinh văn nhược này vỗ cánh bay cao, không ngờ đạt tới độ cao mà thủ trưởng cũ của hắn đây có mười đời cũng không với tới được, ngay cả đám người Đinh Thuận Lý Nhị từng là thuộc hạ trong Bách hộ sở của cho cũng thăng chức rất nhanh theo, trở thành người cầm quyền trong Cẩm Y vệ.