Tế ngộ nhân sinh, sự khác biệt của biết nắm bắt cơ hội hay không là rất rõ ràng, Lôi Hồng cũng thường hối hận, nếu lúc trước quyết tâm theo Tần Kham rời kinh! Hắn ngày nay, tiền đồ há chỉ là một trấn phủ sứ nho nhỏ?
Tần Kham tất nhiên là không biết trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng Lôi Hồng lúc này, sau khi thân thiết hàn huyên vài câu với thuộc hạ Cẩm Y vệ Nam Kinh, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, tìm kiếm thân ảnh quen thuộc vừa ngang ngược hỗn trướng vừa đáng yêu trong đám người.
Khiến hắn thất vọng là, trong các quan viên và huân quý nghênh giá, không ngờ không thấy bóng dáng của Từ Bằng Cử.
Đang nghĩ có vào thành tim hắn không thì Từ lão Quốc Công run rẩy bước về phía Tần Kham.
Tuy rằng trước kia khi ở Thiệu Hưng và Nam Kinh, Tần Kham không chỉ một lần dựa hơi Từ lão Quốc Công, không hề cố kỵ lấy da hổ của Ngụy quốc công làm cờ, nhưng hôm nay Tần Kham mới lần đầu tiên nhìn thấy từ lão công gia, trước kia muốn gặp • lắm, nhưng chỉ tiếc là thân phận cách nhau quá xa, căn bản không có tư cách đó.
Thấy lão công gia mỉm cười nhìn hắn, trong đôi mắt già đục ngầu thỉnh thoảng lại hiện lên hào quang sắc bắn ra một đạo hào quang sắc bén không tương xứng với tuổi tác già nua của lão, Tần Kham cũng cười.
Ai cũng bảo phủ Ngụy quốc công một già một trẻ hai hỗn trướng, thường ngày chiếm ruộng lấy đất, khi nam ép nữ không chuyện ác nào không làm, tấu chương hạch tội đôi ông cháu này hàng năm của các ngôn quan kinh sư ít nhất cũng giày tới một hước, nhưng hôm nay sau khi Tần Kham thấy lão công gia, lại phát hiện vị lão nhân này không đúng với lời đồn, một lão hỗn trướng chỉ biết ức hiếp quê nhà chiếm đất phá quán, trong mắt lão ta tuyệt đối không thể lộ ra ánh mắt như mũi đao sắc bén đến vậy.
Tần Kham cười cười thở dài, hắn rất hiểu Từ lão gia tử, một vị Quốc Công tay nắm binh quyền, làm người xử thế nếu quá mức quy củ, thỉnh thoảng mới làm chút chuyện ngang ngược bừa bãi, chỉ sợ lịch đại hoàng đế sẽ không quá yên tâm với lão, triết học xử thế của lão gia tử rất đáng để học tập.
"Vãn bối Tần Kham, bái kiến Từ lão công gia..." Tần Kham khom người thi lễ với Từ lão.
Từ lão mắt nhíu lại, có chút kinh ngạc, mọi người cùng là quốc công, lão hiển nhiên không ngờ Tần Kham lại dùng lễ tiết vãn bối với lão, hơi nghĩ một chút, Từ lão liền minh bạch, năm đó thanh niên nhân này có giao tình không tồi với tôn tử bảo bối của lão, lễ vãn bối này mười phần có chín là vì Từ Bằng Cử.
Từ lão già thành tinh rồi, lập tức cười ha ha, vỗ mạnh vai Tần Kham: "Lão công gia cái gì, gọi gia gia được rồi! Tiểu tử Hỗn trướng, đừng tưởng rằng ngươi là Quốc Công rồi thì lão phu không làm gì được ngươi, năm đó ngươi lấy cờ hiệu của Ngụy quốc công Ngụy quốc công đi phá phách, lão phu còn chưa tính sổ với ngươi đó."
Tần Kham xấu hổ, vội vàng gọi lại: "Tiểu tử bái kiến Từ gia gia."
"Ài, thế mới đúng chứ, sau này qua lại nhiều với tên tiểu tử không ra hồn như ta nhé, tiểu tử đó cả ngày gặp rắc rối, khiến lão phu lo lắm."
Tần Kham hai má giật giật, rất muốn thẳng thắn nói với lão rằng bản sự gây chuyện thị phi thì ta cũng chẳng kém hơn cháu ngài đâu.
Do dự một chút, Tần Kham hỏi lão gia tử về Từ Bằng Cử, lão gia tử rất bất mãn hậm hừ, thuận tay chỉ về phía sông Tần Hoài.
Chăm chú nhìn về hướng ngón tay của lão gia tử, Tần Kham mỉm cười, hắn đại khái lúc này lúc này Từ tiểu công gia đang làm gì.
Bờ sông Tần Hoài ở ngoại ô phía đông Nam Kinh, một tòa tiểu các tử gọi là Ngũ Liễu đình dựng trong rừng liễu ven sông, Ngũ Liễu đình vốn là danh thắng của Kim Lăng, xuâ ấm thu mát, tơ liễu bay như nhược tuyết, du khách Kim Lăng thường dẫn bạn bè tề tụ ở Ngũ Liễu đình, phẩm rượu thưởng cảnh ngâm thơ, thực sự là cực kỳ phong nhã, xưa nay rất nhiều danh sĩ văn hào lưu lại tuyệt cú giai từ ở Ngũ Liễu đình, dẫn tới vô số sự kính ngưỡng tôn sùng của thế nhân.
Hôm nay Ngũ Liễu đình tuyệt đối không có một chút liên quan tới chữ "Nhã", dùng "chim gáy chiếm ổ chim khách" để hình dung thì chuẩn xác hơn.
Tần Kham khoanh tay đi lên đê Tần Hoài, cách xa đã nghe thấy tiếng chửi bậy và tiếng động lớn từ trong Ngũ Liễu đình truyền ra, trong đó có một đạo thanh âm quen thuộc là to nhất.
Tần Kham lộ ra nụ cười ấm áp, cước bộ có chút dồn dập, đi đến ngoài Ngũ Liễu đình, không ngoài sở liệu, ngoài cửa có hơn mười tên đả thủ của nhà huân quý đứng canh như chó dữ, thấy một công tử hoa quý được vô số thị vệ đằng đằng sát khí vây quanh đi tới, giống như cảnh sát đi bắt đánh bạc vào đình các, các ác phó thất thần, trơ mắt này nhóm người này đi vào, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, muốn ngăn cản, nhưng lại phát hiện hôm nay rất không khéo, gan của mọi người như teo lại bé tí.
Hình tượng của Từ Bằng Cử lúc này rất không tốt, hoặc là nói trên chiếu bạc hắn căn bản không có hình tượng, một thân trù sam bằng lụa bị vò thành một đống ném ở góc đình, Từ Bằng Cử mặc áo lót màu trắng, trong tay cầm một tệp chỉ bài chế tác tinh xóa, mắt đỏ bừng không chớp nhìn chằm chằm vào bài, trên mặt thỉnh thoảng hiện lên mấy phần sát khí sắc bén, nhưng mà khí sắc chung quy vẫn có chút bụi, liếc một cái là nhìn ra được người này thua không ít tiền, bài phẩm thối nát lờ mờ có thể xuất hiện.
Bạn bài của Từ Bằng Cử đều là huân quý trong thành Nam Kinh, hơn nữa đều là người quen của Tần Kham, Ninh Viễn Hầu, Thành Sơn Bá, Vũ Tĩnh Bá, non nửa hoàn khố huân quý của thành Nam Kinh tất cả đều tập trung ở đây.
"Đặt đi, con mẹ nó đặt đi, lão tử nói cho các ngươi hay, ván này ta thắng chăc rồi, hơn nữa là thắng lớn, ăn của ta thì phải nhả ra cho ta." Từ Bằng Cử khẩn trương nhìn chằm chằm bài trong tay, miệng lẩm bẩm như thằng điên
"Triệu Thừa Khánh, thằng chó ngươi, vừa rồi khi ăn của lão tử thì ngươi đặt một trăm lượng, vạn này bài ta đẹp thì ngươi chỉ đặt mười lượng là ý làm sao?"
Vũ Tĩnh Bá Triệu Thừa Khánh hiển nhiên cũng thua không ít, nghe vậy trợn mắt lên: "Ta đặt bao nhiệu kệ ta, lão tử hết tiền, không được à."
"Thằng chó, ván này ta chơi xong rồi sẽ đánh ngươi một trận rồi đánh tiếp. Hà, nghe nói tháng trước ngươi ở phố động mua được một đầu bếp sắc mục đúng không? Hỏi ra kết quả chưa? Tên đầu bếp đó rốt cuộc có biết làm pizza không?"
Nhắc tới pizza, tiểu công gia kìm lòng không đậu lại nuốt nước miếng.
Triệu Thừa Khánh hậm hực nói: "Đừng nói nữa, pizza cái gì, tên đầu bếp đó căn bản chưa từng nghe nói, hắn nói người sắc mục đời đời chưa làm qua món này."
Từ Bằng Cử ngây người một chút, tiếp theo vẻ mặt trở nên vô cùng thất vọng, thậm chí còn hơn cả thua bài: "Không biết à? Sao thế được? Rõ ràng là thứ của phiên bang, chắc là tên đầu bếp đó không chịu làm rồi, lát về dánh hắn một trận, không làm pizza cho ta, ta hủy hết xương cốt trên người hắn. Ê, đám hỗn đản các ngươi còn ngây ra đó làm gì, đặt đi."
Bùm!
Một túi bạc nặng trịch ném lên chiếu bạc, thanh âm ôn hòa mà cười cợt từ phía sau Từ Bằng Cử truyền đến.
"Ta đặt một trăm lượng, cược tiết khố của tiểu công gia, thua thì ngươi mông trần về nhà cho ta."