Câu này không nghi ngờ gì nữa đã chế tạo không khí khẩn trương cho đình các nho nhỏ này, rất nhiều người nhìn thấy mắt Từ Bằng Cử đỏ ngầu, sát khí hiện lên, ngay sau đó, Từ Bằng Cử giống như trâu điên thở hổn hển quay người lại.
Khắp cả thành Nam Kinh, trừ Từ lão công gia ra, không ai dám nói với Từ Bằng Cử những lời không khách khí như vậy, tri phủ Ứng Thiên, thậm chí quan viên lục bộ Nam Kinh, thấy vị tiểu công gia vô pháp vô thiên này cũng chỉ có thể cười bồi, thanh cao hơn một chút thì nhiều lắm cũng chỉ dám hừ khẽ một tiếng, sau đó vòng qua cứ như tránh cứt chó trên đường vậy.
Hôm nay thì ngược lại, không ngờ có người dám thách thức tiểu công gia.
Chúng hoàn khố trong đình các ngây ra, đều tập trung ánh mắt ở cửa thang gác, tiếp theo chúng hoàn khố không ngờ đều cười ồ.
Từ Bằng Cử thở hổn hển chuẩn bị đánh người vừa xoay người, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Tần Kham.
Từ Bằng Cử ngẩn ra, kiếp theo kêu a ha, cuối cùng cười thành tiêng tiến lên vỗ vai Tần Kham.
"Ta đang bảo tên gia hỏa mù mắt nào dám trêu ta, thì ra là ngươi, pi...."
Sắc mặt Tần Kham lập tức trầm xuống: "Ngươi nếu còn dám gọi ta là 'Pizza huynh', ta nhất định sẽ cược tiết khố của ngươi, hơn nữa đẩm bảo ngươi sẽ mông trần về nhà."
Từ Bằng Cử đành phải ngượng ngùng cười nói: "Đương nhiên là Tần huynh rồi, pizza huynh khó nghe lắm, ta đâu phải là lúc nào cũng treo đồ ăn trên miệng, cứ như là ta tham ăn lắm ấy, quả thực là buồn cười."
Rất không hiểu nổi, vị tiểu công gia này lấy đâu ra dũng khí để cho rằng mình không phải tham ăn.
Một đám hoàn khố đều xông tới, hi hi ha ha chào hỏi Tần Kham, Tần Kham cũng không khách khí với bọn họ, vỗ vai, đấm ngực, hiếm thấy chào hỏi cuồng dã hiếm thấy.
Nam Kinh có thể nói là địa bàn cũ của Tần Kham, các hoàn khố cũng đều là người quen cũ của Tần Kham, lúc trước khi còn chỉ là bách hộ nho nhỏ, Tần Kham đã không kiêu ngạo không siểm nịnh kết thân với đám hoàn khố này, sau Sùng Minh kháng Oa, thanh danh của Tần Kham trong giới hoàn khố này lại tiến triển cực nhanh, đám tên gia hỏa này thường ngày mắt để trên đỉnh đầu, quan có lớn đến mấy họ cũng phớt lờ, nhưng bọn họ cũng là một đám người trẻ tuổi rất có nhiệt huyết, đối với anh hùng dũng sĩ chân chính, bọn họ vẫn bội phục từ đáy lòng, Tần Kham Tần Kham biểu hiện của mình để giành được sự tôn trọng của bọn họ.
Về sau Đỗ Hoành vì chức công chức công Thiệu Hưng mà bị bắt, Đông Hán áp giải hắn đến Nam Kinh, các hoàn khố Nam Kinh dùng các loại phương thức mở ra một tấm lưới bảo hộ cực lớn và chắc chắn cho Đỗ Hoành, khiến Thiên hộ hình của Đông Hán ném chuột sợ vỡ đồ không dám động tới một ngón tay của Đỗ Hoành, còn phải coi hắn như cha ruột một đường tất cung tất kính đưa vào kinh sư, có thể khiến các hoàn khố khuynh lực tương trợ như vậy, bên trong trừ mặt mũi của tiểu công gia Từ Bằng Cử ra, quan trọng hơn là các hoàn khố đã coi Tần Kham là một thành viên trong bọn họ, cho nên bọn họ nguyện ý bán mối nhân tình này.
Sau một phen chào hỏi, Từ Bằng Cử hưng phấn mà vung tay: "Chư vị, tần huynh đệ hiện giờ đã đứng hàng Quốc Công, con mẹ nó, ta còn phải chờ gia gia duỗi chân mới được kế thừa tước vị, người ta đã ra roi thúc ngựa lên làm Quốc Công, người so với người thì là tức chết người, hôm nay Tần huynh đệ tới Nam Kinh, không nói nhiều, Phúc Tân lâu thành đông, ta làm chủ, đi hết, ai không đi thì đừng trách mai ta đập vỡ bàng hiệu nhà hắn."
Vũ Tĩnh Bá Triệu Thừa Khánh hi hi ha ha trêu hắn: "Tiểu công gia, chúng ta vừa đánh bài hai ngày hai đêm, bạc của ngươi thua hết rồi, lấy đâu ra bạc mà làm chủ."
Từ Bằng Cử đá hắn một cước, cười mắng: "Ta làm chủ đã bao giờ phải bỏ tiền đâu? Ăn ở nhà ai đã xem như là nể mặt hắn rồi, ai dám nói nửa chữ, khuê nữ nhà hắn bù vào đi."
Tần Kham thở dài, chỉ mấy câu thôi đã nhìn ra đám gia hỏa này ngang ngược thế nào trong thành Nam Kinh, biểu hiện của mình ở kinh sư quả thực như là bảo bảo ngoan hoa thấy hoa nở, thế mà ngôn quan còn suốt ngày hạch tội hắn, đúng là đám mắt mù, nếu đầy họ tới Nam Kinh sống mấy năm, tính tình của bọn họ nhất định hiền hoà hơn rất nhiều, đương nhiên, thành Nam Kinh có đám hoàn khố vô pháp vô thiên này, các ngôn quan không nhất định có thể sống đến ngày tính tình hiền hoà.
Bởi vì Tần Kham tới, tâm tình của Từ Bằng Cử rất tốt, lập tức cũng chẳng buồn để ý thắng bại trên chiếu bạc, tùy ý đá bàn, cùng các hoàn khố hò hét vây quanh Tần Kham đi ra.
Tần Kham thở dài: "Ngự giá của Bệ hạ đã tới Nam Kinh, công khanh cả thành đều ra đón chào, các ngươi lại ở đây đánh bài, có phải rất không giảng cứu hay không."
Từ Bằng Cử ngây ra, vỗ vỗ trán: "Mẹ nó, đánh hai ngày đêm không chợp mắt, không ngờ quên sừ mất, các huynh đệ, chúng ta trước tiên tới bái kiến bệ hạ đã rồi tới Phúc Tân lâu sau."
Chúng hoàn khố hối hận không thôi, vội vàng đồng thanh hưởng ứng, những người này phần lớn là kế tục tước vị của cha ông, có thể kế tục tước vị đều là trưởng tử trong nhà, mỗi gia tộc đều tận hết sức lực bồi dưỡng trưởng tử, cho nên rất biết nặng nhẹ, hoàng đế ngự giá thân chinh tới mà bọn họ không nghênh đón, dĩ nhiên có thể xem như là sai lầm rất nghiêm trọng.
Các hoàn khố không hẹn mà cùng tìm về được lý trí và tiết tháo mất từ lâu, sau khi ra khỏi Ngũ Liễu đình thì đều lên ngựa vội vàng vào thành, ác phó hộ viện thì đi theo sau đít ngựa hùng hùng hổ hổ đuổi bách tính chặn được, đoàn người như đội quân thất trận loạn thất bát tao vào thành.
Tần Kham cũng cười khổ theo các hoàn khố vào thành, hắn biết tâm tình của các hoàn khố hiện tại hoặc nhiều hoặc ít đều có chút sợ hãi, dù sao sai lầm nghiêm trọng như không đón thánh giá, nói lớn có thể lớn, nói nhỏ có thể nhỏ, đối với sự phất triển của gia tộc mình vẫn có ảnh hưởng nhất định, nhưng Tần Kham cũng biết người duy nhất không lo lắng là Từ Bằng Cử.
Quan hệ của Từ Bằng Cử và Chu Hậu Chiếu không tầm thường, nói xa hơn thì quan hệ của lịch đại hoàng đế Đại Minh và lịch đại chưởng môn nhân Từ gia đều rất không tồi, lúc trước Tần Kham có thể quen đông cung Thái tử Chu Hậu Chiếu, chính là toàn nhờ Từ Bằng Cử dẫn kiến, huống hồ Từ Bằng Cử và Chu Hậu Chiếu còn có một tầng quan hệ, đó chính là huynh đệ đồng hao.
Không thể không nói, kinh sư Hạ gia mấy năm nay phong thuỷ rất không tồi, mộ tổ của Hạ gia cũng bỗng nhiên bạo quỷ phẩm phun đầy khói, đại nữ nhi của Hạ gia gả cho Chu Hậu Chiếu, trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nhị nữ nhi, cũng chính là muội muội của Hạ hoàng hậu thì gả cho cháu ruột của Nam Kinh Ngụy quốc công, cũng chính là tiểu công gia đang dùng tư thế của con cua đi ngang trên đường phố Nam Kinh.
Lão quốc trượng Hạ Nho thực tế hành động thực tế hung hăng phản kích tập tục xấu trọng nam khinh nữ đương thời.
Mọi người trở lại trong thành, mới biết được Chu Hậu Chiếu đã cùng các công khanh bái lễ xong, ngự giá lúc này đã vào hoàng cung Nam Kinh.