Các Hoàn khố quýnh quá, không chút cố kỵ đánh ngựa trên đầu đường Nam Kinh, một đường gà bay chó sủa xông vào trơcs hoàng cung, cũng may huân quý và các quan viên lục bộ Nam Kinh quá dài dòng, kéo Chu Hậu Chiếu nói chuyện mãi không xong, ngự giá không thể không dừng lại trước cửa hoàng cung.
Chu Hậu Chiếu vẫn đánh hàn huyên khách sáo với huân quý và lão thần, thuận tiện cố nén xung động cởi giầy vỗ vào mặt nghe các lão thần lải nhải khuyên can quân vương phải cần cù, thân hiền thần xa tiểu nhân.
Đám hoàn khố Từ Bằng Cử cách hoàng cung trăm trượng thì liền xuống ngựa chạy như điên, chạy một lúc thì thấy trước cửa cung huân quý và đại thần đang vây kín Chu Hậu Chiếu, chúng hoàn khố rất không vui, thế là mọi người đồng lòng hợp lực bày ra trận hình cái dùi, giống như một đàn trâu không phân rõ phải trái xong vào trong đám người, trong nhất thời các loại độc thủ, các loại giẫm đạp, đám người trong nháy mắt liền bị bọn họ mở một đường máu.
Cuối cùng chen được tới trước người Chu Hậu Chiếu, Từ Bằng Cử vẻ mặt kích động, cả người run lên, hưng phấn hô to: "Bệ hạ! Ta nhớ ngươi chết mất."
Chu Hậu Chiếu cũng nhìn thấy Từ Bằng Cử, vừa lộ ra nụ cười cao hứng, ai ngờ Từ tiểu công gia còn chưa nsoi xong, một đạo thân ảnh bên cạnh Chu Hậu Chiếu dùng tư thế mạnh mẽ dị thường xông lên trước, không nói hai lời quát chân Từ Bằng Cử, tiếp theo quyền cước như hoa vũ đầy trời không đầu không đuôi nện xuống mặt xuống người Từ Bằng Cử.
Trong thành Nam Kinh dám đối đãi với Từ tiểu công gia như thế, tất nhiên trừ Từ lão công gia ra thì không có ai.
Từ lão gia tử tức giận đến mặt già xanh mét, vừa đánh vừa gầm lên: "Thằng chó con, hôm nay bệ hạ ngự giá tới kinh đô, chuyện trọng yếu cỡ nào, tên hỗn trướng ngươi chạy đi đâu thế? Dám không ra khỏi thành nghênh giá, lão phu đánh chết tên hỗn trướng ngươi."
Từ Bằng Cử ôm đầu hét thảm, tiểu ác bá thường ngày ngang ngược kiêu ngạo làm xằng làm bậy, lúc này giống như như tiểu tức đang hứng chịu bạo lực gia đình. Chu Hậu Chiếu, Tần Kham cùng với dám hoàn khố đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, cao hứng nhất ở đây không ngoài quan viên lục bộ, chắc thường ngày bị tiểu công gia ức hiếp nhiều, lúc này không những không có ai tiến lên khuyên can, ngược lại còn dùng hết sức ủng hộ Từ lão gia tử quân pháp bất vị thân.
Cho tới lúc các quan viên ánh mắt nhiệt liệt chờ mong lão gia tử vô độc bất trượng phu dứt khoát một kiếm giải quyết tên tiểu ác bá khiến cả thành Nam Kinh ô nhiễm này thì Từ lão gia tử lại thở hổn hển dừng tay.
Chúng quan viên phát ra tiếng thổn thức thất vọng, bóp cổ tay thở dài trước hành động quân pháp bất vị thân đầu voi đuôi chuột của Từ lão gia tử.
Tần Kham thu hết tất cả phản ứng của mọi người vào trong mắt, thầm lắc đầu.
Vẫn như lúc trước khi mình đi, trong thành Nam Kinh không có nổi một người tốt.
Tiệc tẩy trần của Phúc Tân lâu mở theo lẽ thường.
Từ tiểu công gia mặt mũi bầm dập ngồi ở chủ vị, ăn một trận đòn đau nhưng tinh thần với hắn vẫn rất quắc thước, Từ lão gia tử xuống tay thoạt nhìn rất nặng, nhưng vẫn lưu lại phân thốn
Chúng hoàn khố ngồi bên cạnh, vốn Chu Hậu Chiếu cũng muốn theo tới, có điều các đại thần Nam Kinh có oán niệm rất sâu với hành động ngự giá thân chinh của Chu Hậu Chiếu, nếu hắn cùng một đám hoàn khố không lớn không nhỏ vui chơi giải trí, chỉ sợ sau khi yến hội này Chu Hậu Chiếu không biết sẽ phải truy nhận bao nhiêu đại thần thành liệt sĩ, thế là đành phải phẫn nộ từ bỏ.
Tâm tình của Từ Bằng Cử rất không tồi, lão gia tử đánh đau một trận xem ra vẫn chưa để lại cho hắn được ám ảnh tâm lý gì, chỉ là lúc này cái mặt bầm tím của đang banh ra, đây cũng không phải là cố ý ra vẻ, thật sự là vết thương trên mặt hắn quá nhiều, bất kỳ một biến hóa vẻ mặt rất nhỏ nào cũng sẽ khiến hắn đau thấu tâm can.
Khụ Khụ hai tiếng, Từ tiểu công gia lên tiếng.
"Hôm nay ánh nắng tươi sáng, huynh đệ tề tụ một đường, hítt...." Vừa mở miệng là động tới vết thương trên mặt, Từ Bằng Cử đau tới hai mắt lồi cả ra, hai giọt nước mắt đau đớn từ từ trào ra khỏi hốc mắt.
Đáng để khâm phục là, tiểu công gia đúng là mãnh sĩ chân chính, đau như vậy mà vẫn bất khuất tiếp tục vui cường.
"Tần Kham và ta quen biết ở Thiệu Hưng, hít hà.... nhờ gà mà kết duyên, về sau lại không đánh không quen biết, hít hà.... Hôm nay Tần huynh đệ tấn tước Quốc Công, áo gấm về nhà, hít hà..."
Từ Bằng Cử vừa nói vừa rơi lệ, cuối cùng đau đến ức ôm má, thật sự không nói được nữa.
Tần Kham hai má cũng giật giật, chưa bao giờ thấy người chấp nhất như vậy.
"Từ huynh, thế được rồi..." Tần Kham thở dài ngập đồng tình: "Có thương tích thì nói ít thôi, ngươi việc gì phải thế."
Từ Bằng Cử lập tức ném ánh mắt cảm kích về phía Tần Kham, gật đầu nói: "Tần huynh đệ, không phải nói gì nữa, cứ tận sức ăn uống. Người đâu, đưa kỹ nữ lên trơcs rồi đưa đồ ăn lên sau, hít hà..."
Thịnh yến quyền quý Điển hình, theo một tiếng thét to đầy đau đớn của tiểu công gia, hơn mười cô nương thanh lâu tướng mạo xinh đẹp dáng người ma quỷ lả lướt đi vào, giống như một đám báo săn phát hiện ra linh dương, đều tự tìm mục tiêu rồi vồ vào, Tần Kham cũng không ngoại lệ, chưa kịp phản ứng thì liền có một đôi tay ngọc quàng lên cổ, tiếp theo ôn hương nhuyễn ngọc đầy cõi lòng ••••••
Yến hội vốn có chút áp lực, trong khoảnh khắc trở nên kiều diễm nhộn nhạo, phong tình vô hạn.
"bắt đầu ăn." Tiểu công gia ra lệnh một tiếng, yến hội đón gió cho Tần Kham chính thức bắt đầu.
Từ Bằng Cử không nhìn oanh oanh yến yến bên cạnh, dẫn đầu cầm đũa thưởng thức đồ ăn.
Mọi người trầm mặc không nói gì nhìn một đôi đũa tung hoành bễ nghễ trên bàn ăn, tiểu công gia đau mà vẫn khoái hoạt, một người ăn tới mức mà đầu túa mồ hôi, khẩu lệnh "bắt đầu ăn" chắc là chỉ một mình hắn hạ được.
Tần Kham có chút thưởng thức nhìn hắn.
Hai năm không gặp, tên này vẫn tham ăn như cũ, có thể thấy được đây là một người rất thuần túy.
Từ Bằng Cử một mình vùi đầu vào ăn, chúng hoàn khố thì cầm chén tới kính rượu Tần Kham.
Quan hệ tốt đẹp xưa kia khiến các hoàn khố rất vững tâm, nay đã khác xưa, Tần Kham hiện giờ ở toàn bộ Đại Minh đều là nhân vật quyền thế chạm tay có thể bỏng, lại là quyền thần trước mắt bệ hạ, bất luận tình cảm hay là lợi ích, các hoàn khố giao hảo với cho đều là trăm lợi mà không một hại.
Tần Kham sau khi ngồi xuống thì uống tới mặt đỏ tai hồng, Từ Bằng Cử cũng ăn no rồi, ợ một cái thật dài, cầm chén tới uống liền với Tần Kham ba chén, thỏa mãn xoa xoa bụng, lúc này mới nói đến chính sự.
"Đến Nam Kinh được mấy ngày?"
Tần Kham cười khổ nói: "Quân tình khẩn cấp, có lẽ ngày mai phải đi rồi."
Từ Bằng Cử gật đầu: "Ông nội của ta mấy ngày nay bận tới chân không chạm đất, vội vàng từ vệ sở các nơi của Nam Trực Đãi triệu tập hai mươi vạn đại quân, hiện giờ đang tập kết ở ngoài thành Nam Kinh, bệ hạ và ngươi nếu ngày mai khởi hành tới Giang Tây bình định, ta cũng sẽ đi theo các ngươi."
Chúng hoàn khố cũng đều phụ họa, cả bàn tiệc trở nên ầm ĩ.
"Ta cũng đi, chúng ta đều đi!"