Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 693 - Chương 603: Quốc Công Tương Lai

Chương 603: Quốc Công tương lai

Huân quý Đại Minh là một loại quần thể mâu thuẫn nhất.

Đầu tiên, bọn họ phổ biến không phải là người tốt, nếu dùng tiêu chuẩn của bách tính lương dân để yêu cầu bọn họ, mỗi người đều bị chém đầu hơn mười lần rồi, nhóm người này rảnh rỗi lại sinh sản, đạo đức bại hoại, khi nam ép nữ, không chuyện ác nào không làm, tóm lại, bọn họ chính là một đám nhân tố cực bất ổn định của xã hội và sự quốc thái dân an, thời kì hòa bình hoàng đế Đại Minh thấy nhóm người này là đau đầu, gặp mặt là thường ôn ngôn khuyên giải, sau lừng thì không biết dùng miệng sủng hạnh tổ tiên nữ tính bao nhiêu đời của nhà họ.

Nhưng đồng thời, huân quý lại là một đám người trung thành v quốc gia nhất, bởi vì tước vị của bọn họ đến từ hoàng thất, đời đời truyền xuống, sự hưng suy của gia tộc gắn chặt với tước vị, vận mệnh của bản thân cũng gắn chặt với hoàng thất, mọi người đều ngồi trên cùng thuyền, chiếc thuyền này nếu thủng, ngươi không chạy được thì ta cũng không chạy được.

Đạo lý mọi người đều biết, hoàng gia tốt thì các ngươi tốt, các ngươi mới có thể sống những ngày sung sướng ức hiếp bách tính, làm xằng làm bậy, hoàng gia gặp nạn, các ngươi là người đầu tiên xui xẻo. Cho nên Đại Minh phàm là gặp chiến sự, huân quý luôn là người đầu tiên đứng ra, mà cứ đến những lúc như vậy, hoàng đế Đại Minh tín nhiệm nhất là huân quý.

Hôm nay huân quý ở đây, bao gồm cả Từ Bằng Cử, đều yêu cầu xuất chinhtheo thánh, đây là kết quả bồi dưỡng của gia tộc từ nhỏ đối với bọn họ, gia tộc huân quý giáo huấn người thừa kế chỉ một loại lý niệm, đó chính là công danh là giành được từ trên lưng ngựa. Tước vị là tổ tông theo các tiên đế Nam chinh bắc chiến, dùng mạng để đổi, nếu muốn tước vị đời đời truyền xuống, để gia tộc càng lúc càng phong quang thịnh vượng, chỉ có không ngừng giành quân công từ chiến trường, gia nghiệp mới có thể hưng vượng không suy.

Tần Kham không phản đối bọn họ xuất chinh, hắn vẫn rất có hảo cảm với những người này, cho dù bọn họ ở thời kì hòa bình rất ít làm chuyện của con người, nhưng Tần Kham lại rất thích.

Một quốc gia còn có một đám người trẻ tuổi tràn ngập tâm huyết đáng yêu như vậy, cũng không phải là chuyện xấu.

Tần Kham không có lý do ngăn cản bọn họ, hoàng đế chẳng đáng tin như Chu Hậu Chiếu còn làm thống soái ba quân, còn để ý gì có thêm mấy tên gia hỏa thêm phiền toái.

Không khí tiệc tẩy trần rất nhiệt liệt, nhất là sau khi Tần Kham cười cười gật đầu đáp ứng thỉnh cầu xuất chinh của các hoàn khố, không khí yến hội lại đạt tới cao trào.

Các Hoàn khố chơi tới phát điện, các cô nương thanh lâu của mời đến hầu rượu xui xẻo rồi, các đệ tử bá hầu thường ngày thân phận cao quý toàn bộ hóa thân thành người sói dưới ánh trăng, kêu ngao ngao bắt đầu chuyển phong cách yến hội sang dâm tục sa đọa, từng chiếc áo yếm mỏng tang bay đầy trời, các cô nương hoặc cười duyên hoặc kêu thét, trong các tử loạn thành một đống.

Vui chơi qua đi, tiết mục còn lại của các hoàn khố tất nhiên là đánh bạc.

Nói tới đánh bạc, địa vị của Tần Kham trong các hoàn khố Nam Kinh như thiên thần vậy, ai cũng biết đấu địa chủ thịnh hành tới giờ chính là vị Quốc Công này phát minh, giới cờ bạc Nam Kinh đều đặt Tần Kham lên địa vị bá chủ, về sau vị Tần Công Gia này ở kinh sư phát minh mạt trượt, trò chơi này cũng lưu truyền đến Nam Kinh, các hoàn khố càng ngũ thể đầu địa đối với người này, từ góc độ của các hoàn khố mà nói, địa vị của Tần Kham trong giới cờ bạc rõ ràng còn cao hơn hình tượng sau Sùng Minh kháng Oa, nghe nói những năm gần đâycó hoàn khố còn lập tượng Tần Kham, mỗi lần trước khi lên chiếu bạc đều thắp ba nén hương cho vị Tần đổ thần này.

Hôm nay Tần đổ thần ở đây, khiến các hoàn khố hưng phấn vô cùng, vội vàng sai gia phó về nhà lấy bạc, hơn nữa ý kiến đối với cách chơi cũng rất thống nhất, chúng hoàn khố nhất trí quyết định tránh đấu địa chủ và mạt trượt, đánh bài lá.

Sùng bái thì sùng bái, nhưng hiển nhiên đám fan của Tần Công Gia cũng không ngốc, sùng bái lý trí như vậy không khỏi làm Tần Công Gia phiền muộn mất mát không thôi.

Bài cục bắt đầu.

Như danh hiệu hôn quân của Chu Hậu Chiếu, thần sở dĩ được xưng là đổ, chung quy vẫn có thực lực nhất định, cho dù là chơi bài lá.

Không đến một canh giờ, chúng hoàn khố sắc mặt có chút xám ngắt, người xám nhất không phải Từ tiểu công gia thì còn có thể là ai.

Lại qua một canh giờ nữa, bạc trước mặt Tần Kham đã chồng chất như núi, thuận tiện còn thu hoạch một đống lớn ngọc bội, khóa vàng, nhẫn ngọc cùng với.... Hơn mười tờ giấy nợ.

Trên chiếu bạc, chúng hoàn khố đều thành thiếu niên thảm lục, Tần Công Gia ung dung, giấy nợ trong tay bị hắn gấp thành máy bay, ném loạn đầy phòng, càng làm tôn thêm vẻ mặt ảm đạm thần thương của các hoàn khố, Tần Công Gia lại tìm về sự ngây thơ chất phác đã mất nhiều năm.

"Được rồi, ai còn có đồ quý giá thì mang ra đặt đi, bản Công gia nhận hết, có điều giấy nợ thì miễn đi nhé, ta cũng ngại phái người tới nhà các ngươi đòi nợ, càng ngại viết sơn hồng đòi nợ lên cửa nhà các ngươi."

Chúng hoàn khố ảm đạm thở dài không nói gì, các thiếu niên ngang ngược trước đây lúc này thành anh hùng khí đoản rồi.

Trù sam gấm Tô Châu trên người Từ Bằng Cử cũng mang ra đặt, lúc này mặc áo lót trắng như tù nhân, trán thì túa mồ hôi.

"Tần Kham, hỏi ngươi một câu, ngươi thành thật trả lời ta đi."

Tần Công Gia thắng tiền tâm tình rất không tồi, cười tủm tỉm nói: "Tri vô bất ngôn."

Từ Bằng Cử lau mồ hôi, hai má run rẩy không thôi: "Ngươi nói đi, ngươi tới Nam Kinh rốt cuộc là để bình Ninh vương, hay là đến bình chúng ta?"

Dọn cỏ không quên bắt thỏ, người có thể bình thì bình tất.

Đây là logic của Tần Kham, đám bại gia tử quá trẻ tuổi, không biết củi gạo dầu muối quý thế nào, Tần Kham là nam nhân đã có gia đình, có vợ con phải nuôi, cơ hội có thể kiếm thêm thì tuyệt đối không thể không bỏ qua.

Khi ra khỏi Phúc Tân lâu thì đã gần đến giờ tý, các hoàn khố ngáp dài ai nấy buồn bã ỉu xìu cáo từ, đêm nay Tần Kham thắng ác quá, chắc chưa tới hai ba tháng thì bọn họ không thể khôi phục được nguyên khí.

Đêm hè vẫn có chút man mát, Tần Kham và Từ Bằng Cử sóng vai ra khỏi tửu lâu cuối cùng, thị vệ và gia phó của phủ Ngụy quốc công vội vàng khoác áo dài lên vai hai người, nhân lúc sáu bảy phần men chưa tan, hai người đi bộ trên đầu đường Nam Kinh.

"Năm sau ông nội của ta sẽ thượng tấu chương cáo lão lên triều đình, để ta kế thừa tước vị Ngụy quốc công." Từ Bằng Cử có chút cảm thán.

Tần Kham ngây ra một lúc, im lặng gật đầu.

Từ lão gia tử hơn bảy mươi rồi, cũng nên cáo lão hưởng thanh phúc rồi, tước vị Ngụy quốc công thế tập võng thế đời đời, ông ta làm hay cháu ông ta làm đều như nhau cả, chung quy vẫn là ở Từ gia, Nam Kinh Ngụy quốc công không giống huân quý tầm thường, tước vị này nhận chức trách thủ bị Nam Kinh, cũng nắm giữ binh quyền năm sáu vạn quân đội thường trú Nam Kinh, thật sự không phải là dễ làm.

Từ lão gia tử chọn vào lúc này cáo lão để tôn tử lên thay, chắc là cũng đã tính toán kỹ càng, nhân lúc ông ta còn sống, để tôn tử làm thử mấy năm, mấy năm này cho dù gặp phải sóng gió, có một lão hồ li kinh nghiệm phong phú ở sau lưng làm chỗ dựa chỉ điểm cho hắn, Từ gia tuyệt sẽ không sao, tương lai chờ Từ Bằng Cử dần dần quen thuộc rồi, có thể một mình đảm đương một phía, lão gia tử cũng không còn gì phải lo lắng cho Từ gia nữa.

"Đây là nguyên nhân ngươi vì sao phải muốn theo thánh giá xuất chinh?" Tần Kham cười.

Từ Bằng Cử gật đầu cười khổ: "Đây là ý tứ của ông nội ta, huân quý chung quy vẫn là xuất thân võ tướng, ta năm sau thừa kế tước vị Quốc Công gia, nếu không tích lũy được một chút quân công và tư lịch, tương lai các tướng quân phía dưới ngoài miệng không nói thì trong lòng có ai chịu phục ta?"

"Ngươi biết đánh giặc à?"

"Không biết, trừ phi kẻ địch đứng yên không nhúc nhích để ta giết."

"Thế thì hơi khó rồi, đổi phong cách đi, ngươi không biết đấu tranh anh dũng thì có thể thử làm tướng lãnh kiểu trí mưu, chính là kiểu trí tướng bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngàn dặm, như Chu Du thời Tam Quốc ý."

Vẻ mặt Từ Bằng Cử càng mất mát hơn: "Ta nếu có bản sự này, lúc trước cũng sẽ không bị ngươi lừa hết lần này tới lần khác. Chu Du hình như cũng chết sớm thì phải?"

Tần Kham không biết đáp lại thế nào.

Được rồi, nếu chân thành một chút, thẳng thắn một chút, lời nói hơi khó nghe một chút... Ngụy quốc công Tương lai căn bản là phế vật.

May mà bạn cũ gặp nhau, bỏ qua đề tài phế vật này thì đề tài nói chuyện vẫn còn rất nhiều.

" Hai năm nay sống có tốt không? Nghe nói ngươi năm ngoái thành thân, ta không thể tự mình đến, chỉ nhờ thuộc hạ Nam trấn phủ ti gửi quà mừng cho ngươi, nghe nói chính thất của ngươi cưới cũng có phúc, là thân muội muội của đương kim Hạ hoàng hậu, quan hệ này rất trọng yếu, rất có lợi cho ngươi về sau, đối với phu nhân ngươi nhất định phải tương kính như tân."

"Yên tâm, còn thiếu mỗi nước mỗi ngày thắp ba nén hương cho nàng ta thôi." Từ Bằng Cử cười rất ác độc.

Tần Kham thấy bộ dạng đó của hắn là biết, vị phu nhân Quốc Công tương lai này rất không được lòng Từ Bằng Cử, kỳ lạ thật, Hạ Nho giáo dục nữ nhi kiểu gì vậy, cả hai người đều thất bại, không ngờ để hoàng đế và Quốc Công tay nắm binh quyền chén ghét.

Trong lòng khẽ động, Tần Kham bỗng nhiên nghĩ đến vị Hạ hoàng hậu sống một mình trong hoàng cung kinh sư kia, gả cho Chu Hậu Chiếu ba năm, đến nay vẫn là xử nữ, lúc này Tần Kham trong lòng không khỏi thoáng hiện bát quái hỏa hoa.

"Ngươi và phu nhân... vẫn chưa viên phòng à?" Tần Kham rụt rè hỏi.

Từ Bằng Cử cười ha ha: "Sao có thể như vậy được, có không hài lòng đến mấy, đã đưa tới giường ta, không cưỡi thì để làm gì? Ngươi từ chợ ngựa mua về một con la, có cưỡi hay không là chuyện về sau, nhưng chẳng lẽ trước tiên không đóng dấu nó à?"

Tần Kham thoải mái, Từ Bằng Cử và Chu Hậu Chiếu trên tính cách có khác biệt rất lớn, so sánh với tính tình ngây thơ của Chu Hậu Chiếu, Từ Bằng Cử hiển nhiên không giảng cứu hơn, tính tình của hắn giống như chó vậy, sơn trân hải vị có thể ăn thì nhất quyết không cự tuyệt.

Bình Luận (0)
Comment