Chu Hậu Chiếu ngự giá tới Nam Kinh tất nhiên không phải để du sơn ngoạn thủy, hoàng đế có áp lực của hoàng đế, bình định Ninh vương nếu không thể thành công, sau này hắn còn muốn rời khỏi kinh sư sẽ rất khó.
Ngự giá chỉ ở lại Nam Kinh một đêm, giờ dần ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, quan viên và huân quý công khanh cả thành đã tập kết ngoài hoàng cung Nam Kinh, cửa cung rất nhanh mở ra, Chu Hậu Chiếu vẫn một thân giáp trụ nhung trang cưỡi ngựa ra khỏi cung, nghi trượng mở đường, quan viên công khanh tùy giá, chậm rãi tới đại doanh ở ngoại ô.
Một khắc giờ mão, đại doanh nổi trống tụ tướng, Chu Hậu Chiếu điểm binh sa trường.
Ánh nắng sớm lặng lặng chiếu lên sa trường đại doanh, phủ lên một tầng vàng óng ánh lên từng khuôn mặt trẻ tuổi của tướng sĩ ba quân, Chu Hậu Chiếu thân mặc áo giáp đứng trên điểm tương đài, nhìn tướng sĩ đông nghìn nghịt phía dưới, cảm xúc mênh mông cuộn trào hồi lâu, vẻ mặt nghiêm túc.
Phía sau Chu Hậu Chiếu, Bảo Quốc công Chu Huy và Ninh Quốc Công Tần Kham đứng song song, phía sau Tần Kham là một đám, huân quý bá hầu của Nam Kinh, lúc này bọn họ cũng trang nghiêm túc mục, hoàn toàn không còn loạn phóng đãng tối hôm qua, Từ Bằng Cử mặc giáp bạc đứng đầu đội ngũ huân quý, trong mắt không ngờ cũng tỏa ra sát khí.
Hít sâu một hơi, Chu Hậu Chiếu trợn mắt hét lớn: "Ninh tặc bất thần, nhìn trộm thần khí, Giang Tây đạo phỉ tác loạn khiến bách tính lưu lạc, thiên hạ rung chuyển, trẫm vâng mệnh trời, là chính thống thiên hạ, tặc này không tru, vương sư để làm gì, trẫm còn mặt mũi nào mà nhìn lê dân thiên hạ."
Vô số cánh tay đón ánh sáng mặt trời giơ lên, tiếng hét vang vọng chín tầng trời.
"Giết tặc! Giết tặc! Giết tặc!"
Keng!
Chu Hậu Chiếu rút bảo kiếm ở thắt lưng ra, chỉ về phía tây.
"Chúng tướng sĩ, xuất phát! Giết tặc!"
Ngày hai mươi sáu tháng bảy năm Chính Đức thứ ba, hoàng đế Đại Minh Chu Hậu Chiếu tự mình dẫn hai mươi vạn đại quân, chậm rãi ra khỏi thành Nam Kinh, tới thẳng phủ An Khánh phía nam Nam Trực Đãi.
An Khánh, bất tri bất giác thành vùng giao tranh của Chu Hậu Chiếu và Chu Thần Hào.
Hai mươ vạn đại quân một đường đi nhanh, Chu Hậu Chiếu tranh thủ thời gian, không tranh thủ không được, nỗi lo lớn nhất của hắn lúc này chính là sợ cái tên đinh cống tuần phủ Vương Thủ Nhân mới được bổ nhiệm kia quá lợi hại, vương sư bình định của triều đình còn chưa tới, hắn đã diệt Chu Thần Hào trước, b đường đường là đường đường thân chinh đánh giặc như hắn phải làm sao? Ngàn dặm xa xôi chạy tới quét dọn chiến trường à? Quá mất mặt."
Vương Thủ Nhân ở tít tận phủ Cửu Giang Giang Tây cũng phải sống những ngày không thoải mái.
Mười vạn phản quân của Chu Thần Hào từ nửa tháng trước đã binh lâm dưới thành, công thành cũng công được nửa tháng rồi, may mà Vương Thủ Nhân rất giỏi binh pháp, công thủ kiêm bị, thành Cửu Giang bị công nửa tháng vẫn phòng thủ kiên cố.
Chu Thần Hào gấp đến độ ở trong soái trướng hết nhảy lại chửi, mấy ngày nay chiêu số gì cũng thử hết rồi, đào địa đạo, lấp sông, hỏa khí cường công. Chỉ tiếc đối mặt với thành Cửu Giang như thùng sắt, Chu Thần Hào cho dù là một con sư tử cuồng bạo thì cũng chẳng cắn xé được thùng sắt này.
Trong phủ thành Cửu Giang, Vương Thủ Nhân ngồi xếp bằng trên lầu quan sát ở đầu tường.
Lầu quan sát đã thành nguy phòng, nửa tháng nay Chu Thần Hào hạ đủ tiền vốn lên tường thành Cửu Giang, hỏa khí tích góp nhiều năm trút xuống hết, lầu quan sát đầu tường sớm đã liêu xiêu, nóc thủng lỗ chỗ, bên trong cũng toàn gạch nát ngón vụn, mắt thấy sắp sụp rồi.
Nhưng Vương Thủ Nhân không bận tâm, hắn thậm chí còn có tâm tình để uống rượu.
Không thể không nói, vị thánh nhân này có hơi nhiều tật xấu, nhưng không thừa nhận cũng không được, vị thánh nhân này quả thật có bản lĩnh.
Dưới tình huống Tứ cố vô thân, chỉ dựa vào quan binh vệ sở cùng với hương dân địa phương tìm được ở phụ cận Cửu Giang, thậm chí ngay cả đạo tặc thổ phỉ tóm được trong thâm sơn cũng kề đao vào cổ lôi lên thủ thành. Một nhánh quân đội còn không bằng đám ô hợp, không ngờ trong hỏa khí oanh tạc đầy trời, vẫn thủ thành Cửu Giang được nửa tháng, nửa tháng vẫn không có dấu hiệu thất thủ.
Đây là bản sự của Vương thánh nhân, hắn ngoan độc, hắn lôi thôi, hắn không từ thủ đoạn, nhiều tật xấu như vậy, lại vẫn không che giấu được hào quang rực rỡ của thánh nhân thiên cổ.
Vương Thủ Nhân không chỉ bảo vệ được thành, hơn nữa biểu hiện rất thành thạo, Tiền Ninh một tấc cũng không rời bảo hộ bên cạnh hắn nhìn, vị Vương đại nhân bí hiểm này đối mặt với công thành phô thiên cái địa của phản quân Ninh vương, lại có một loại ảo giác giết gà dùng dao mổ trâu.
Thế là hình tượng của Vương Thủ Nhân ở trong lòng Tiền Ninh càng cao hơn, Tiền Ninh cũng kính sợ hắn hơn.
Lúc này Vương Thủ Nhân ngồi xếp bằng trong lầu quan sát lung lay sắp đổ, ánh mắt có chút âm trầm nhìn chằm chằm hoàng quyên trên tay, tay kia thì cầm vò rượu, thỉnh thoảng dốc rượu cay vào miệng, sau đó thở hắt ra một hơn.
Hoàng quyên Trên tay tất nhiên là thánh chỉ.
Đây là một đạo thánh chỉ cực kỳ hồ đồ ngu ngốc, thánh chỉ khiến Vương Thủ Nhân rất muốn giết người.
Chu Hậu Chiếu trong thánh chỉ nghiêm lệnh cho Vương Thủ Nhân không được phép diệt Ninh vương, từ lúc bắt đầu tiếp chỉ, thành Cửu Giang không ngại áp dụng thế thủ, chỉ cho cố thủ thành trì, không cho phép ra khỏi thành diệt địch, lại càng không cho phép giết Chu Thần Hào, phải đợi hai mươi vạn vương sư tới, Vương Thủ Nhân có thể ghi công một lần, nếu không cho dù sức bản thân bình định được phản loạn thì cũng không được ghi công.
Tiếp thánh chỉ, Vương thánh nhân bi phẫn cơ hồ muốn hộc máu, nếu Chu Hậu Chiếu ở bên cạnh hắn, hắn nhất định sẽ bóp cổ Chu Hậu Chiếu, chỉ vào phản quân đông nghìn nghịt dưới thành rồi hỏi hắn, lão tử đánh gian khổ như vậy, ngươi con mẹ nó còn chèn ép lão tử, ngươi dùng không đến một vạn quân ô hợp đánh một trận thật đẹp cho ta xem xem nào!
Bi phẫn thì bi phẫn, điểm mấu chốt đạo đức cao thượng nhắc nhở mình, hoàng đếcó ngu ngốc đến mẫy cũng vẫn là thiên gia chính thống, đừng học theo tên Ninh vương không có đầu óc kia, vừa xung động một cái là đi làm phản.
Thế là Vương Thủ Nhân đành phải trốn trong \ lầu quan sát trên đầu tường uống rượu giải sầu.
Tình thế của Cửu Giang kỳ thật cũng không lạc quan như Tiền Ninh nghĩ, hơn nữa tâm tình của Vương Thủ Nhân cũng không giết gà dùng dao mổ trâu như Tiền Ninh nghĩ, tâm tình của Vương Thủ Nhân kỳ thật rất trầm trọng, cũng rất sầu lo.
Mười vạn phản quân chi chít Ngoài thành, bọn họ cho dù là là mười vạn con gà, cho dù để mặc cho Vương Thủ Nhân hắn tùy ý tàn sát, muốn giết sạch bọn họ cũng không phải chuyện dễ dàng, huống chi những phản quânnày đại thểthì mạnh hơn gà rất nhiều, bọn họ mỗi người đều có binh khí, có lực khí, cũng có thủ đoạn, bọn họ không phải là gà.
Trong thành chỉ có không đến một vạn thủ quân, càng làm cho người ta khổ sở là, những thủ quân này là Vương Thủ Nhân hắn tụ tập bừa vào, thành phần của bọn họ rất phức tạp, có quan binh vệ sở, có hương dân phụ cận, còn có cả thổ phỉ chuyên giết người cướp của. Nói trắng ra, Cửu Giang có thể thủ đến bây giờ, đám ô hợp này không ngờ chưa làm thịt Vương Thủ Nhân hắn, mở cửa thành đầu hàng, đã là nhân phẩm của mọi người cực cao, vô hạn đề cao điểm mấu chốt đạo đức rồi, nhưng tòa thành Cửu Giang này còn có thể thủ thêm bao lâu, ngay cả bản thân Vương Thủ Nhân cũng không biết.