Bảo vệ thành Cửu Giang tất nhiên là không dễ dàng gì, hiện tại Chu Hậu Chiếu lại truyền cho Vương Thủ Nhân đạo thánh chỉ bó tay bó chân này, thật sự là quá đánh giá cao Vương thánh nhân rồi, Vương Thủ Nhân gần đây nghiện rượu đều là do bị Chu Hậu Chiếu kích thích quá nặng.
Nhân tài cũng là nhân tài, nhưng làm việc dưới tay hôn quân là làm việc dưới tay minh quân cảm giác rất khác nhau, ít nhất thì hoàng đế Hoằng Trị anh minh tuyệt đối sẽ không hạ loại thánh chỉ cực kỳ ngu ngốc này.
Phản quân Ngoài thành tinh kỳ phấp phới, tiếng người ồn ào, giống như một đàn kiến vây quanh một cục thịt thối, Chu Thần Hào đương nhiên cũng không thể dùng toàn bộ mười vạn binh mã đi tấn công một tòa thành trì, binh mã bao vây thành Cửu Giang chỉ khoảng 6 thành, binh chia làm hai tiến tới Hồ Quảng Võ Xương của với Huy Châu Nam Trực Đãi.
Trước khi mệnh lệnh bình định chính thức của đình chưa truyền khắp thiên hạ, trước mắt người duy nhất có thể ngăn ngăn cản Chu Thần Hào chỉ có Vương Thủ Nhân, trọng trách trên vai Vương Thủ Nhân không nhẹ, hắn không chỉ phải bảo vệ thành Cửu Giang, còn phải kiềm chế hai đội binh mã Chu Thần Hào phân ra tấn công Võ Xương và Huy Châu, không để phản loạn lần này gây họa cho cả thiên hạ.
Đây thật sự là là chuyện rất khó rất phiền toái, nói thật ra, Vương Thủ Nhân thủ thành Cửu Giang thôi đã gian nan rồi, thủ hạ dù sao cx chỉ có một đám ô hợp không đến một vạn người, huống chi vào lúc mấu chốt Chu Hậu Chiếu còn gửi cho hắn một dạo thánh chỉ tự trói tay chân.
May mà Chu Hậu Chiếu có thân phận hoàng đế, bằng không thiên hạ không biết có bao nhiêu người dùng miệng phát sinh quan hệ không thuần khiết với Trương Thái hậu rồi, bao gồm cả Vương thánh nhân.
Bất luận mình có công nhận đạo thánh chỉ này hay không, đã tiếp rồi thì Vương Thủ Nhân không thể không tuân thủ, hắn không muốn trận chiến này qua đi rồi lại bị điều đến một nơi hoang dã không biết tên, đi một chuyến là vài năm thậm chí nửa đời người, loại địa phương như thế trừ quả phụ ra thì chẳng thích chút nào.
Trăm ngàn năm qua, trên đại địa cổ xưa này không biết xuất hiện bao nhiêu văn nhân thi nhân lưu danh trăm đời, nhưng chân chính được gọi là thánh nhân thì lại chỉ có mấy người, cho nên nói thánh nhân không phải dễ làm, bọn họ không chỉ phải lao gân động cốt, còn phải trải qua đủ loại cực khổ mà người bình thường nghĩ cũng không dsam nghĩ, hơn nữa còn phải có đủ học thức, đủ trí tuệ để mà giải quyết tất cả phiền toái của mình hoặc là của người khác.
Đối mặt với Ninh vương làm phản và hiện trạng trước mắt của thành Cửu Giang, Vương Thủ Nhân ngồi trên lầu quan sát sau khi nốc hơn nửa bình rượu mạnh, không ngờ đã nghĩ ra một biện pháp.
Ánh mắt lờ đờ liếc Tiền Ninh đứng ngoài cửa lầu quan sát một tấc cũng không rời, Vương Thủ Nhân ợ một cái, thản nhiên nói: "Tiền Ninh..."
"Có." Tiền Ninh án đao khom người.
"Ngươi và thủ hạ của ngươi lẻ ra khỏi thành làm một chuyện cho ta."
"Vương đại nhân có gì phân phó?" Tiền Ninh có chút hưng phấn, đi theo Vương Thủ Nhân lâu như vậy, hắn biết vị Vương đại nhân này có bản sự thông thiên, việc mà hắn phân phó nhất định sẽ có tác dụng mấu chốt xoay chuyển trạng thái địch ta giằng co trước mắt, đồng thời, đây cũng có nghĩa là một phần quân công rất nặng
Vương Thủ Nhân lại ợ một cái, giơ tay lên chỉ về phía doanh trại của phản quân xa xa ngoài thành, cùng với soái trướng màu trắng ở chính giữa doanh trại của Chu Thần Hào, cười nói: "Thấy tòa đại trướng đó không?"
"Thấy."
"Xông vào chặt bỏ đầu Chu Thần Hào mang về cho ta, rất đơn giản phải không."
Sắc mặt Tiền Ninh xoẹt một cái trở nên trắng bệch, buồn bã nói: "Vương đại nhân..."
"Ha ha... đùa ngươi thôi." Vương Thủ Nhân vỗ vai Tiền Ninh, cầm vò rượu còn non nửa đưa tới bên miệng Tiền Ninh, Tiền Ninh do dự một thoáng, cuối cùng vẫn há miệng uống mấy ngụm, sắc mặt đang trắng rất nhanh liền ửng đỏ.
"Từ thủ hạ của ngươi chọn ra mấy chục người ra ngoài, ta sẽ lệnh cho văn lại trong thành sao mấy trăm văn cáo, ngươi phái người ra khỏi thành, tải khắp các thành trấn lớn nhỏ phụ cận Cửu Giang."
Vẻ hưng phấn trên mặt Tiền Ninh biến mất: "Chỉ thế thôi à?"
Vương Thủ Nhân nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: "Nếu ngươi ý tư tận lại dũng cảm có thừa..."
Chỉ chỉ soái trướng của Chu Thần Hào ngoài thành, Vương Thủ Nhân nói: "Thấy tòa đại trướng đó không?"
Tiền Ninh cả người giật thót, vội vàng ôm quyền khom người: "Tại hạ nhất định làm theo yêu cầu, nếu không sẽ xách đầu về."
Ngẩng đầu nhìn Vương Thủ Nhân một cái, Tiền Ninh bổ sung nói: "Hơn nữa làm xong thì về ngay, tuyệt đối sẽ không không được nhiều chuyện."
Vương Thủ Nhân không vui không bi gật gật đầu, hiển nhiên hắn vẫn rất Tiền Ninh có thể có thể nhiều chuyện một chút.
Nhìn bóng dáng vội vã rời đi của Tiền Ninh, Vương Thủ Nhân thở dài, không biết vì bản thân hay là vì Tiền Ninh.
Tần Kham phái Tiền Ninh đến bên cạnh bảo hộ hắn, không phải không có dụng ý, Vương Thủ Nhân cũng nhìn ra được Tiền Ninh ánh mắt bất chính, phẩm hạnh tà tính, trong thành Cửu Giang đao quang kiếm ảnh này, tìm một cơ hội giết chết Tiền Ninh kỳ thật rất đơn giản.
Nhưng mà thánh nhân dù sao cũng là thánh nhân, không thể không dạy mà phạt ngay được, trước khi Tiền Ninh làm ra chuyện gì sai, Vương Thủ Nhân chung quy vẫn không hạ được sát thủ.
Chi ý chưa hết của Lão hữu, đành phải cô phụ vậy.
Hơn trăm văn cáo trong một đêm được khuếch tán phụ cận thành Cửu Giang.
Những bố cáo này nhanh chóng được bách tính thành trấn phụ cận truyền nhau, nội dung gầ như là bố cáo chiêu an, bên trên ý tứ đại khái là, kinh sư biết Chu Thần Hào khởi binh phản loạn, nhưng phản quân chỉ là một đám ô hợp, mệnh lệnh của triều đình đã đến Cửu Giang, vương sư bình định cũng sắp tiến vào cảnh nội Giang Tây, trong đó Đô Đốc Hứa Thái lĩnh năm vạn đại quân từ nam lộ mà tiến, Đô Đốc Lưu Huy lĩnh bốn vạn đại quân từ đông lộ mà tiến, bộ đội sở thuộc của đinh cống tuần phủ Vương Thủ Nhân, tuần phủ Hồ Quảng Tần Kim, Lưỡng Quảng Tổng đốc Dương Minh đã đồng thời nhận được mệnh lệnh của triều điều, ngay hôm đó khởi binh, tổng cộng mười sáu vạn đại quân bao vây tấn công để bình định phản quân, xin các bách tính cứ yên tâm, triều đình lập tức sẽ cứu các ngươi khỏi lửa đạn.
Đại doanh phản quân ngoài thành Cửu Giang tất nhiên cũng chặn được rất nhiều bố cáo, những bố cáo này rất nhanh truyền tới trước mặt Chu Thần Hào.
Chu Thần Hào trong soái trướng giậm chân mắng to, nội dung khác trước tiên không đề cập tới, nhưng ba chữ "Đám ô hợp" trên bố cáo đã chạm vào tâm linh yếu ớt của Chu Thần Hào.
Ai là đám ô hợp? Vương Thủ Nhân ngươi mới là đám ô hợp! Cả nhà ngươi đều là đám ô hợp!
Quan binh Thủ thành ngay cả binh khí áo giáp cũng không đầy đủ, những binh đinh đó khi giết dũng sĩ dưới trướng của bổn vương thì đứng cũng không ra hồn, chết dưới tay đám ô hợp này, các dũng sĩ của bổn vương không biết chịu bao nhiêu khuất nhục, ngươi không ngờ còn không biết xấu hổ nói ta là đám ô hợp?
Có cần mặt mũi không vậy? Không biết xấu hổ là gì à?
Chu Thần Hào trong soái trướng thao thao bất tuyệt ân cần thăm hỏi Vương Thủ Nhân nửa canh giờ, lúc này mới bắt đầu đọc kỹ nội dung bố cáo.
Phần nội dung này lại làm hắn hơi có chút kinh hãi đảm chiến.
Sắc mặt Chu Thần Hào âm tình bất định, đuôi lông mày không ngừng giật giật.
Kỳ thật phần bố cáo này nếu ở trong mắt người ngoài cuộc thì thấy rất giả, cái gọi là mệnh lệnh triều đình, cái gọi là Hồ Quảng tuần phủ, Tổng đốc Lưỡng Quảng phụng mệnh tiến công bình định vân vân, cẩn thận cân nhắc thì lỗ hổng rất nhiều.
Nhưng mà Chu Thần Hào lại không phải là người ngoài cuộc, chính bản thân hắn là người trong cuộc, lần này khởi binh phản loạn đã xem như đặt tính mạng của hắn và cả nhà hắn lên chiếu bạc rồi, không chấp nhận có sơ sót, một phán đoán sai lầm nho nhỏ cũng có thể chết người.
Lý Sĩ Thực và Lưu Dưỡng Chính cũng ngồi trong soái trướng, nhìn sắc mặt âm tình bất định của Chu Thần Hào, hai người trầm mặc không nói gì.
Vốn tất cả đều đang được chậm rãi thực hiện theo kế hoạch của bọn họ, trừ công hãm phủ Cát An mất thêm mấy ngày thời gian, cùng với tòa thành Cửu Giang có chút khó xơi ở trước mặt này, những chuyện khác đều rất thuận lợi, Lý Sĩ Thực và Lưu Dưỡng Chính thậm chí sinh ra mấy phần mừng thầm và khát khao, quân đội triều đình không chịu được một kích như thế, nói không chừng Vương gia thật sự thật có thể đoạt được tòa giang sơn này.
Nhưng mà ở Cửu Giang lại đụng phải đối thủ như Vương Thủ Nhân, Chu Thần Hào trước khi khởi binh cái gì cũng tính đến rồi, chỉ quên mỗi mời thầy bói đến xem quẻ cho hắn, gặp phải Vương Thủ Nhân hiển nhiên là bất lợi của Chu Thần Hào. Mọi người công thành thủ thành đánh đang vui vẻ sung sướng, ngươi tự dưng lại giở cái trò tung tin đồn nhảm này?
Quá là không giảng đạo lý.
"Vương gia, đây tất là Kế nghi binh của Vương Thủ Nhân, Vương gia không nên bận tâm, quân ta cứ công hãm Cửu Giang mới là thượng sách!" Lý Sĩ Thực cuối cùng cũng lên tiếng.
Nhưng mà Lưu Dưỡng Chính lại thích làm ngược lại với Lý Sĩ Thực, Lý Sĩ Thực là thân gia của Vương gia, lại từng có tư lịch làm Thị Lang triều đình, Lưu Dưỡng Chính ngay cả tiến sĩ cũng thi không trúng nếu không biểu hiện một chút, đợi Vương gia lấy được giang sơn rồi, vậy tới lượt hắn thì chỉ có thể húp canh cặn.