"Vương gia, nghi binh từ đâu mà có? Tính toán thì ngày chúng ta khởi binh dưới thành Cát An đã chậm mất mười ngày, ở Cửu Giang lại trì hoãn nửa tháng, đến nay vẫn không thể phá thành, cộng lại thì cũng gần một tháng rồi, theo thời gian khoái mã quân dịch của triều đình mà tính, mệnh lệnh triều đình truyền xuống chắc cũng là lúc này, đệ tử cho rằng mấy tin tức Vương Thủ Nhân tung ra rất có khả năng là thật, triều đình chắc cũng có động tác rồi."
Lý Sĩ Thực tức giận, thường ngày Lưu Dưỡng Chính luôn cứ nhằm vào hắn, hắn rộng lượng có thể nhịn, nhưng đây là đại sự liên quan đến tính mạng cả nhà, thế mà Lưu Dưỡng Chính này vẫn không biết nặng nhẹ, tranh thủ tình cảm và thể hiện bản thân mà mù quáng phản đối, điều này sao có thể nhịn được?
"Vương gia không thể nghe Lưu Dưỡng Chính nói bậy! Đây chắc chắn là Kế nghi binh của Vương Thủ Nhân, Vương gia đừng quên, chúng ta đã chia ra hai nhóm binh mã chia ra tấn công vào Võ Xương và Huy Châu, mục đích của Vương Thủ Nhân chính là muốn Vương gia thất kinh, rút binh mã đã phái ra về, sau đó triều đình tụ lại mà đánh, đây là kế của Vương Thủ Nhân, Vương gia không thể mắc mưu!"
Chu Thần Hào do dự vô cùng, nghe thấy hai người tranh cãi, sắc mặt tái xanh.
Một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục, đây chính là tình cảnh trước mắt của hắn. Bước này bước chân trái hay là chân phải, trực tiếp quyết định hắn sẽ sống hay chết.
Chu Thần Hào lúc này cuối cùng cũng hiểu tổ tiên của hắn, Ninh vương đời thứ nhất Chu Quyền vì sao mai cũng không dám tạo phản Vĩnh Lạc hoàng đế, mấy ngày nay hắn mới hiểu, tạo phản quả thực không phải chuyện dễ làm, huấn luyện quân đội, chế hành thuộc hạ, công thủ dùng kế, thống khổ nhất phiền toái nhất chính là hiện tại, tình thế bức hắn không thể không làm ra phán đoán liên quan đến sinh tử của mình.
Chu Thần Hào trong lòng thậm chí lờ mờ sinh ra mấy phần hối hận.
Tạo phản làm gì không biết, tiếp tục làm Vương gia tiêu dao vừa có tiền vừa có quyền, thê thiếp như mây có cái gì không tốt? Vì sao lại cứ đi theo con đường này?
Trong soái trước, Chu Thần Hào đi qua đi lại trước mặt Lý Sĩ Thực và Lưu Dưỡng Chính, trầm tư nửa canh giờ, lúc này mới vẻ mặt ngưng trọng mở miệng.
"Truyền lệnh, rút hai tốp binh mã chia ra tấn công Võ Xương và Huy Châu về."
Lý Sĩ Thực khẩn trương: "Vương gia!"
"Đừng nói nữa." Chu Thần Hào vẻ mặt lạnh lùng nói: "Không sai, đây rất có thể là kế của Vương Thủ Nhân, nhưng, vạn nhất hắn nói thật thì sao? Tính ngày thì triều đình chắc cũng có phản ứng rồi, Hứa Thái, Lưu Huy, tuần phủ Hồ Quảng, Tổng đốc Lưỡng Quảng, những người này đúng là đã thượng nhiệm, quả thật có thể huy binh tấn công, nhưng có vạn nhất này, bổn vương và các ngươi nếu đánh sai nước cờ, tính mạng của cả nhà rất có thể sẽ bị hủy ở một nước cờ này!"
Hành quân gần mười ngày, hai mươi vạn đại quân do Chu Hậu Chiếu dẫn dắt đã tiếp cận phủ An Khánh.
An Khánh, là một đạo tấm chắn cuối cùng của Nam Kinh, cũng là vùng giao tranh của binh gia, Chu Thần Hào nếu phá An Khánh, Nam Kinh tất sẽ là vật trong bàn tay, nếu Nam Kinh là mỹ nữ xinh đẹp phong tư, như vậy An Khánh chính là cái yếm cuối cùng trên người vị mỹ nữ này, Chu Thần Hào lột được cái yếm này ra thì có thể thoải mái giở trò lưu mạnh với nàng ta.
Việc Chu Hậu Chiếu và Tần Kham phải làm chính là dốc hết toàn lực bảo vệ cái yếm này, để vị mỹ nữ có thể giữ được trinh tiết.
Bất luận người khác trong sáng ngoài tối Chu Hậu Chiếu là hôn quân như thế nào, nhưng Chu Hậu Chiếu có ưu điểm, hiện giờ hai mươi vạn tướng sĩ không ai có thể phủ nhận.
Chu Hậu Chiếu thân ở trong quân không còn tính tình lười nhắc như khi ở hoàng cung và Báo Phòng kinh sư, một đường hành quân bất luận là hậu quân lương thảo, hay là tiền quân thám báo, lộ trình mỗi ngày, địa điểm hạ trại vân vân, tất cả đều là hắn hạ lệnh, mỗi đạo mệnh lệnh đều rất đáng tán dương, hơn nữa mạnh mẽ dứt khoát, ngay cả lão tướng cả đời sống trong quân như Bảo Quốc công Chu Huy cũng phải khen ngợi không thôi, về phần khi khen ngợi có bao nhiêu phần thật lòng thì người ngoài khó mà biết được.
Chỉ sợ chỉ có khi Chu Hậu Chiếu ngày đêm lẩm bẩm hy vọng Vương Thủ Nhân đừng diệt Chu Thần Hào quá sớm mới hơi nhìn ra được mấy phần thần thái tiểu hôn quân ở kinh sư.
Hành quân gấp cũng không phải chuyện thoải mái, nhưng hoàng đế chưa nói mệt thì những thần tử như Tần Kham tất nhiên không thể kêu than.
Hôm nay hạ trại ở cách An Khánh tám mươi dặm, doanh trại đóng rất vững, quây hàng rào, doanh trướng, cửa tròn, cự mã. Tất cả đều được bố trí cẩn thận tỉ mỉ.
Sau khi hạ trại xong Tần Kham liền trốn vào đại trướng của mình, Đinh Thuận và các thị vệ thì từ nghi trượng của hoàng đế mượn về một cái bồn tắm cực đại!" Đám người Đinh Thuận đun sôi nước rồi đổ vào bồn, khi nhiệt độ chuẩn rồi thì Tần Kham cởi hết quần áo chui vào bồn, nửa nằm bên trong thoải mái thở hắt ra.
Hành quân rất khổ, dù là Tần Kham mỗi ngày không phải đi bộ, nhưng mỗi ngày ngồi trên lưng ngựa, đùi trong cũng bị yên ngựa chà cho máu tươi đầm đìa, sau khi được đại phu trong quân bôi thuốc, loại tư vị vừa đau vừa ngứa này cực kỳ khó chịu.
Đinh Thuận vén màn trướng bước vào, tư thế đi rất lén lút, khi tới gần thì bộ dạng lấm la lấm lét hết sức đáng ghét.
"Công gia, ngài là người tôn quý, để ngài tắm rửa một mình thế này thực sự là khiến bọn thuộc hạ xấu hổ vô cùng."
Tần Kham nheo mắt lại, quan sát Đinh Thuận từ trên xuống dưới, nói: "Ngươi có ý gì, cách ta xa một chút cút ngay đi, Công gia ta không nuốt nổi ngươi."
"Vâng vâng, bọn thuộc hạ vốn bắn khoăn là có nên mua lấy hai khuê nữ hoàng hoa hoa cúc ở gia đình nhà nông gần đây thị hầu Công gia hay không, nhưng về sau phát hiện thế mạo hiểm quá, đành phải bỏ cuộc."
Tần Kham giận dữ: "Các ngươi càng lúc càng vô pháp vô thiên, ngươi nếu thực sự làm việc này, hiện tại đầu của các ngươi đã bị treo lên cột cờ rồi, bệ hạ trị quân rất nghiêm, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy à? Trong quân là nơi nữ quyến có thể vào được à?"
"Vâng vâng, thuộc hạ biết rồi, may mà thuộc hạ dừng cương trước bờ vực." Đinh Thuận dừng một chút rồi lại nói: "Công gia, vừa rồi có thám tử Cẩm Y vệ truyền đến tin tức, thành Cửu Giang có chút nguy hiểm."
Tần Kham ánh mắt lạnh lùng nói: "Là thế nào?"
"Chu Thần Hào binh vây Cửu Giang nửa tháng mà không đánh hạ được, nhưng Cửu Giang chung quy vẫn binh ít tướng thiếu, hơn nữa trên đất Giang Tây có đủ loại lời đồn, Chu Thần Hào và Vương Thủ Nhân cũng có chút đầu óc choáng váng, không dám tùy tiện xuất kích."
"Lời đồn thế nào?"
"Chu Thần Hào khởi binh Nam Xương, thám tử ước chừng nhân mã của hắn kỳ thật chỉ có mười vạn, nhưng Chu Thần Hào lại tuyên bố với bên ngoài là có bốn mươi vạn, tên gia hỏa Vương Thủ Nhân đó không biết là bị kích thích hay là có ý muốn phân cao thấp với Chu Thần Hào, cũng nói với bên ngoài là thủ quân thành Cửu Giang có ba mươi lăm vạn, về sau Thần Hào không cam lòng yếu thế, lại nói mới chiêu mộ được hai mươi vạn tân quân, Vương Thủ Nhân cũng không chịu yếu thế, nói một trăm vạn vương sư triều đình đã ở ngoài thành Cửu Giang trăm dặm, sớm chiều là tới. Chậc chậc, rất không biết xấu hổ, thuộc hạ thật bái phục hai vị này. Công gia, ngài thường nói Vương Thủ Nhân là thánh nhân ngàn năm khó gặp, cái này là... đúng với lương tâm chứ?"
Một câu cuối cùng của Đinh Thuận tựa hồ đang khảo vấn tâm linh của Tần Kham.
Trên đời này Tần Kham là người đầu tiên nói Vương Thủ Nhân là thánh nhân, có lẽ ngay cả bản thân Vương Thủ Nhân cũng không tin mình là thánh nhân.
Đại Minh thời đại này văn nhân vẫn rất cần mặt mũi, cho dù thực chí danh quy, ngoài miệng dù sao cũng vẫn phải khiêm tốn một chút, không giống như hoàng đế nào đó của Thát tử Mãn Thanh, thơ của người khác do mình thêm một câu hoặc sửa vài chữ, bài thơ này liền thành của mình, ai dám lấy bài thơ này trên danh nghĩa của mình, vậy chính là tội lớn xét nhà diệt tộc, thế là hắn dùng loại phương thức lừa gạt này thành hoàng đế của sản lượng thi từ tối cao, đương nhiên, chất lượng thi từ cũng rất thối nát, già rồi thì phải cần chút mặt mũi chứ, người ta lại cứ định da mày dày mang vào quan tài, không ngờ tự dưng là "Thập toàn lão nhân".
Danh hiệu thánh nhân của Vương Thủ Nhân không phải tự mình đóng cửa lại rồi tự phong đạo hiệu, là định luận của vô số truyền nhân và hậu nhân của tâm học trong mấy trăm năm qua đối với hắn, một sự thật mất trăm năm mà không không tranh luận, tất nhiên là thực chí danh quy không thể bàn ãi
Thánh nhân không nhất định được khắp nơi hoan nghênh, Khổng phu tử đủ thánh chưa? Người ta khi còn sống du lịch tới các nước chư hầu, tìm kiếm cơ hội truyền đạo thụ nghiệp, kết quả bị các chư hầu coi là chó lưu lạc chạy tới chạy lui.
Vương Thủ Nhân cũng là thánh nhân, nhưng phong cách làm thánh nhân của hắn rất độc đáo, khi nên giết người thì không hề nương tay, khi nên ra ám chiêu cũng không hề băn khoăn, mấy ngàn thổ phỉ ngoài thành Cửu Giang bị kích động tới đầu hàng hắn, hắn lại giơ đao lên chém sạch đầu lĩnh thổ phỉ, bởi vậy có thể nhìn ra vị thánh nhân này không nhất định là người tốt, thánh nhân và thánh quân, không chỉ tru tâm, cũng giết người.
Ngay cả người cũng dám giết, thổi da trâu một tí thì có là gì.
Có điều Tần Kham vẫn cảm thấy kinh dị với hành động của Vương Thủ Nhân, mặt dầy có thể lý giải, nhưng thổi da trâu tới tươi mát thoát tục như vậy, thoát ly thực tế một cách nghiêm trọng, trừ dũng khí ra, còn phải cần tới một cái da mặt dày tới thần kinh quỷ khóc.