Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 697 - Chương 606: Chiến Lược Bình Định

Chương 606: Chiến lược bình định

Đương nhiên, chuyện sung sướng như thổi da trâu, cũng không phải là Vương Thủ Nhân mở tiề lệ, từ những năm Vĩnh Lạc, Vĩnh Lạc hoàng đế lệnh cho Chu Năng làm tướng, lúc ấy quân đội hai bên cộng lại không đến ba mươi vạn người, kết quả Minh quân xưng với bên ngoài là tám mươi vạn, địch nhân còn kỳ quái hơn, không ngờ xưng bảy trăm vạn, thực sự có thể nói là một hồi chiến tranh thổi da trâu lớn nhất trong lịch sự, hai bên binh đối binh, khi chính diện đánh nhau, không biết chủ tướng hai bên có đỏ mặt hay không, nhưng khi sử quan viết lại thì mặt nhất định là phải đỏ.

Chuyện thổi da trâu không nhắc đến, chuyện phủ Cửu Giang khó có thể thủ vững mà Đinh Thuận nói mới là gấp gáp.

Tần Kham vẫn ngâm mình trong bồn tắm, nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó đứng dậy lau người thay quần áo sạch, đi thẳng tới soái trướng của Chu Hậu Chiếu.

Trong Soái trướng chỉ có một mình Chu Hậu Chiếu, hành quân mấy ngày đối với hoàng đế thân kiều thể quý như hắn mà nói, hiển nhiên cũng không phải là chuyện thoái mái, đại quân hạ trại xong hắn liền vào trướng ngủ vùi.

Sau khi Nghe thấy các thị vệ bẩm báo, Tần Kham kiên nhẫn đợi nửa canh giờ ngoài soái trướng, cho tới khi màn đêm buông xuống, Chu Hậu Chiếu mới tỉnh lại.

Thị vệ mời Tần Kham vào trướng, Tần Kham vào liền phát hiện Chu Hậu Chiếu đang cắm đầu ăn.

Một bát gơm to, lại thêm một bát canh thịt, đó là toàn bộ bữa tối của Chu Hậu Chiếu.

Từ ngày ròi kinh xuất chinh, thức ăn của Chu Hậu Chiếu vẫn là tiêu chuẩn này, hắn nói các tướng sĩ ăn cái gì, hắn sẽ ăn cái đó, chỉ cần trong bát hắn nhiều hơn một miếng thịt so với quân sĩ bình thường thì quân tâm sẽ mất.

Quân tâm mà mất, chủ soái cũng mất đi sự ủng hộ của tướng sĩ, là tuyệt đối không thể đánh thắng trận.

Vua mà làm như vậy, tướng quân và huân quý phía dưới tất nhiên lại càng không dám vượt quy củ, thành thành thật thật ăn cơm không, uống canh so với nước rử bát thì không khá hơn là bao, bao gồm cả Tần Kham.

Thấy Tần Kham vào soái trướng, Chu Hậu Chiếu đang cắm đầu và cơm dương dương tự đắc vẫy tay, ý bảo hắn ngồi xuống, sau đó phân phó thị vệ mang tới một bát cơm và canh thịt cho Tần Kham.

Nói thật, mấy năm nay cẩm y ngọc thực làm hư cái miệng Tần Kham rồi, thực sự khó mà nuốt được cái thứ trước mặt, nhưng nên làm bộ làm tịch thì vẫn phải làm, Tần Kham cười khổ thở dài, lại không đụng đũa.

Chu Hậu Chiếu ăn gần hết bát cơm, ngẩng đầu tò mò nhìn hắn một cái: "Ngươi sao không ăn?"

"Bệ hạ, thần không đói, đợt lát nữa cùng ăn với bệ hạ."

Chu Hậu Chiếu cười ha ha, ợ một cái nói: "Cùng ăn với trẫm thì phải đợi tới bữa sau, không thấy trẫm vừa ăn no rồi à?"

Tần Kham cũng cười: "Bệ hạ, ngươi nhất định còn có thể ăn thêm một bát nữa."

"Vì sao?"

"Bệ hạ, chủ tướng đồng cam cộng khổ với các tướng sĩ, cùng ăn cùng ở, đây là một thủ đoạn tất yếuđể chủ soái giành được quân tâm, nhưng muốn quân tâm thì có một số việc phải làm ở chỗ sáng, ví dụ như nói cùng ăn cùng ở, nhất định phải gióng trống khua chiêng, làm thật đại minh đại lượng, tốt nhất để tất cả tướng sĩ đều nhìn thấy bệ hạ rốt cuộc là ăn gì, có phải thật sự không có khác biệt gì với bọn họ không, như vậy, các tướng sĩ sẽ cảm động, quên mình phục vụ cho bệ hạ."

Chu Hậu Chiếu ngây ra một lúc, rồi nói: "Các tướng sĩ ăn cái gì, trẫm cũng ăn cái đó, tuyệt không khác biệt, ngươi mấy ngày nay không thấy à?"

"Bệ hạ, thần nhìn thấy nhưng các tướng sĩ có thấy không? Ngươi mỗi ngày trốn trong soái trướng ăn cơm, nếu nói keieru tiểu nhân thì ai biết bệ hạ tr đại trướng là ăn cơm không hay là hưởng thụ thịnh yến xa hoa?"

Chu Hậu Chiếu mở to hai mắt, sắc mặt hết xanh lại trắng, nhìn chằm chằm Tần Kham, một lúc sau, Chu Hậu Chiếu thở dài, thanh âm mang theo vẻ chua chát và bi phẫn.

"Người đâu, mang cho trẫm một bát cơm không và canh thịt tới đây, bưng ra ngoài tới doanh trướng của các tướng sĩ, trẫm cùng ăn với các tướng sĩ."

Oán hận giậm giậm chân, Chu Hậu Chiếu lườm Tần Kham: "Ngươi sao không nói sớm?"

Thần cho rằng bệ hạ thích cảm giác ăn căng bụng."

Chu Hậu Chiếu lườm Tần Kham một lúc, cuối cùng thở dài: "Tần Kham à, ngươi đời này bớt làm đi mấy chuyện thất đức lừa người thì chết à?"

Tần Kham cười nói: "Đương nhiên sẽ không chết, nhưng thần nhất định sống không khoái nhạc."

Hoàng đế bệ hạ tự mình tới doanh trướng của tướng sĩ, bưng chén cơm lớn cùng ăn cùng uống với các tướng sĩ, vừa ăn vừa tán gẫu với các tướng sĩ trong doanh, các tướng sĩ trong doanh vừa kinh sợ lại vừa cảm động đến rơi nước mắt, vinh hạnh được ăn cơm với hoàng đế, khiến các tướng sĩ kích động tới mức chân tay không biết để vào đâu, vừa câu nệ vừa cảm ơn, bữa cơm này mọi người ăn không được tự nhiên, nhưng tình cảm quần chúng lại xúc động vô cùng.

Bữa cơm này đã đạt được mục đích, thế là Chu Hậu Chiếu xoa cái bụng căng tròn, miệng cười ấm áp, hai má không ngừng run rẩy, cước bộ hơi lảo đảo trở về soái trướng.

Vào soái trướng Chu Hậu Chiếu rất mất hình tượng nằm xuống giường mềm, thở dài: "Trẫm chỉ cảm thấy hôm nay ăn hết lượng cơm trong cả đời rồi, chủ soái đại quân quả nhiên không dễ làm, trẫm càng lúc càng bội phục những danh tướng thiên cổ."

Tần Kham vẻ mặt sùng kính nhìn Chu Hậu Chiếu: "Bệ hạ là người thực tế, thần ngàn vạn lần không ngờ bệ hạ lại làm thạt đến mức như vậy, nếu đổi thần là chủ tướng, thần chỉ bưng bát cơm đi dọc các nơi, doanh trướng này nói chuyện với tướng sĩ, ở trước mặt mọi người ăn hai miếng cơm, rồi lại đổi sang doanh trướng khác, tiếp tục ăn hai miếng, mọi người là muốn xem chủ soái ăn cái gì, chứ kỳ thật không quan tâm chủ soái có ăn hết hay không."

Chu Hậu Chiếu đột nhiên ngồi dậy, ngây ngốc nhìn Tần Kham, bi phẫn muốn khóc: "Ngươi... Ngươi sao không nói sớm!"

Tần Kham nháy mắt mấy cái với vẻ vô tội: "Thần vẫn là ý vừa rồi, cho rằng bệ hạ thích cảm giác ăn no tới vỡ bụng.

Môi Chu Hậu Chiếu mấp máy mấy cái, Tần Khamchắc hắn muốn chửi mình, có điều từ nhỏ gia giáo rất tốt, không biết chửi thế nào.

Yên lặng một lúc, Chu Hậu Chiếu thở dài: "Tần Kham à, sau này gặp loại chuyện này, ngươi dứt khoát đừng nói gì nữa, để trẫm chết luôn đi. Ngươi có việc gì không? Không có thì lui ra đi, tôi trẫm muốn bình tĩnh một chút..."

"Thần có việc."

"Nói mau, nói xong thì mau lui xuống, trẫm muốn được yên tĩnh."

Tần Kham đứng thẳng dậy, nghiêm mặt nói: "Chắc bệ hạ cũng đã nhận được mật báo của Cẩm Y vệ, Vương Thủ Nhân dẫn một vạn tàn tốt thủ vững Cửu Giang, song cuối cùng vẫn ít không địch được nhiều, Cửu Giang sắp thất thủ rồi."

Chu Hậu Chiếu thở dài: "Trẫm cũng vì chuyện này mà lo lắng đây, bất kể nói như thế nào, Vương Thủ Nhân chỉ bằng một vạn tàn tốt thủ vững thành Cửu Giang trong nửa tháng, chặn đứng mười vạn đại quân của Chu Thần Hào, cho dù Cửu Giang thất thủ, Vương Thủ Nhân cũng chỉ có công chứ không có tội, trẫm chẳng những không trách hắn, còn phải thưởng hắn thật lớn."

Tần Kham trầm giọng nói: "Bệ hạ, thần hôm nay chính là muốn gián ngôn với bệ hạ, thành Cửu Giang sắp bị phá rồi, không bằng để Vương Thủ Nhân chủ động bỏ thành, vương sư triều đình đã tới An Khánh, An Khánh cách Cửu Giang chỉ mấy trăm dặm, đại quân sớm chiều là tới, bệ hạ chính là chủ soái đại quân, tầm mắt phải nhìn toàn cục, không cần cường mưu nhất vực, lại càng không cần bận tâm sự được mất của một thành."

Chu Hậu Chiếu vẻ mặt ngưng trọng: "Ý của ngươi là?"

Tần Kham xoay người bước tới trước bản đồ hành quân, vạch một vòng lớn giữa "Phủ An Khánh" và "Phủ Nam Xương"

"Bệ hạ, chiến trường chủ tiêu diệt phản quân không là ở Cửu Giang, mà là An Khánh hoặc Nam Xương, hai nơi này mới là chiến trường mấu chốt vương sư bình diệt phản loạn."

Chu Hậu Chiếu do dự hồi lâu, khó hiểu nói: "Chiến trường chủ là ở An Khánh thì đã nói từ trước rồi, vì sao Nam Xương cũng ở trong đó? Nam Xương là hang ổ của Chu Thần Hào, nhưng phản quân dưới trướng của Chu Thần Hào đã toàn bộ xuất phát tới Cửu Giang, cái này gọi là tên đã rời cung thì không thể quay lại, hắn sao lại về thủ Nam Xương?"

Tần Kham cười nói: "Thần cho rằng, An Khánh chi chiến là trận chiến đầu tiên của vương sư và Chu Thần Hào, nhưng An Khánh nằm ở giao giới Nam Trực Đãi và Giang Tây, theo lý thì núi rừng sông ngòi chi chít, vừa không dễ thủ cũng không dễ công, cho nên trận chiến này không thể tiêu diệt toàn bộ phản quân được, phản quân sau khi bị áp chế sẽ quay về Nam Xương."

Thanh âm của Tần Kham bỗng nhiên trở nên rất khẽ: "Nơi Phản quân muốn chiếm không phải thành Nam Xương, bệ hạ đừng quên, cạnh Nam Xương còn có một hồ Bà Dương, thuỷ quân dưới trướng Chu Thần Hào không yếu đâu, thần dám chắc, quyết chiến cuối cùng không ở trên mặt đất mà là trên mặt nước.

Bình Luận (0)
Comment