Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 698 - Chương 607: Gặp Lại Đường Dần

Chương 607: Gặp lại Đường Dần

Nơi quyết chiến Cuối cùng là ở hồ Bà Dương, trên thực tế đây không phải là Tần Kham kiếp trước đọc nhiều sách sử, Ninh vương Chu Thần Hào binh bại khi nào, binh bại ở đâu, Tần Kham thật ra chẳng biết?

Chỉ f những năm gần đây Tần Kham đã từng chỉ huy mấy chiến sự, động tác của kẻ địch cũng có thể phán đoán trước được, huống hồ sờ lương tâm mà nói, Ninh vương Chu Thần Hào là cũng không được tính là nhân vật thiên tài kinh thiên động địa quỷ thần khiếp gì, bước tiếp theo của hắn có thể đánh ra bộ dạng uất ức gì, Tần Kham trên cơ bản đã đoán được gần hết.

Bỏ Cửu Giang, bố trí trọng binh ở, An Khánh chờ đợi Chu Thần Hào huy binh đến tấn công, đây không nghi ngờ gì nữa là biện pháprất dứt khoát, Chu Thần Hào nếu khởi binh tạo phản, như vậy cướp lấy Nam Kinh là lựa chọn duy nhất của hắn, muốn đoạt được Nam Kinh, hắn chỉ có thể đoạt An Khánh trước, so sánh với vị trí chiến lược của An Khánh, Cửu Giang chỉ có thể xem như là gân gà có cũng được mà không có cũng không sao.

Vương Thủ Nhân cũng minh bạch điểm này, hắn sở dĩ vẫn còn thủ thủ vững, là vì hắn tự tin tạm thời còn có thể thủ được, hắn muốn tranh thủ thời gian cho vương sư bình định của triều đình, Chu Thần Hào một ngàychưa phá Cửu Giang, thì có nghĩa là vương sư triều đình có thêm một ngày thời gianđể hành quân tập kết, có nghĩa là vương sư nắm chắc thêm một phần đánh bại Chu Thần Hào.

Đây là hẹn ngầm, thuộc về hẹn ngầm giữa Vương Thủ Nhân Tần Kham và Vương Thủ Nhân.

Kiến nghị của Tần Kham Chu Hậu Chiếu trước giờ luôn rất coi trọng, lập tức liền nổi trống tụ tướng, võ tướng và huân quý soái trướng, mọi người vây quanh bản đồ thương nghị hồi lâu, đều đều quyết sách từ bỏ Cửu Giang là có đạo lý, thế là Chu Hậu Chiếu hạ chỉ, ngày mai nhổ trại nhanh chóng tới An Khánh, cũng đóng liên doanh ngoài thành An Khánh, đồng thời hạ chỉ cho Vương Thủ Nhân đang thủ Cửu Giang, bảo hắn có thể tìm cơ hội rời bỏ thành Cửu Giang, huy binh bắc thượng hội hợp với vương sư hoặc là nam hạ vào ra sau địch, hắn có thể tùy cơ định đoạt.

Thánh chỉ rời doanh, tới thẳng Cửu Giang, thánh chỉ lần này hiển nhiênkhông phải ngu ngốc.

Sáng sớm ngày hôm sau, đại quân nhổ trại khởi hành tới thẳng An Khánh.

Vị trí địa lý của vị trí địa lý trọng yếu phi thường, nó nằm ở chỗ giao giới Nam Trực Đãi và Giang Tây, là một đạo tấm chắn cuối cùng của kinh đô Nam Kinh, lịch triều lịch đại chiến tranh chỉ cần công phá An Khánh, Nam Kinh sẽ là, vật trong bàn tay không có ngoại lệ. Trên lịch sử thực tế, mấy trăm năm sau Mãn Thanh Tằng Quốc Phiên huy binh chinh tiễu Thái Bình thiên quốc, bào đệ Tằng Quốc Thuyên của Tằng Quốc Phiên huyết chiến mấy lần, cuối cùng công hạ được An Khánh, vào thời khắc quân Tương chen chúc tiến vào thành An Khánh, Tằng Quốc Thuyên rơi lệ ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên: "Tặc phá rồi."

Câu "Tặc phá rồi" Không phải ý là phá được An Khánhrồi, mà là Tằng Quốc Thuyên cho rằng An Khánh đã phá, công hãm đô thành Nam Kinh của Thái Bình thiên quốc đã là chuyện không còn gì phải lăn tăn, bởi vậy có thể thấy được vị trí địa lý của vị trí địa lý trọng yếu cỡ nào.

May mà hiện giờ An Khánh vẫn nằm trong tay tại triều, Chu Thần Hào sau khi khởi binh, vốn định là dùng thế sét đánh không kịp bưng tai từ Nam Xương một đường đột phá, bằng vào tốc độ nhanh nhất công phá An Khánh, chiếm lĩnh Nam Kinh, từ đó đoạt được nửa giang sơn Đại Minh, bất đắc dĩ là sự thật quá đắng cay, đồng thời Chu Thần Hào cũng quá đánh giá cao chỉ số thông minh của mình và hai vị mưu sĩ dưới trướng, chiến sự ngay từ đầu đã không thể phát triển đúng theo kế hoạch của hắn, Chu Hậu Chiếu cũng từ kinh sư phía bắc ngàn dặm xa xôi tới An Khánh rồi, mà đại quân tạo phản của hắn vẫn bị Vương Thủ Nhân cầm chân ở Cửu Giang, một tiên cơ vốn đã chiếm được lại bị hắn lãng phí.

Cho nên nói bất luận làm người hay là làm việc, đều phải có một nhận thức lý trí và tỉnh táo đối với bản thân, cho dù bản thân mình không nhận thức được ít nhất cũng phải mời một hai người có loại nhận thức này tùy thời ở bên cạnh nhắc mình là mình là thằng ngu, đừng có làm chuyện khác người, càng đừng làm ra chuyện liều mạng nằm ngoài phạm vi chỉ số thông minh của mình, ngu thì cũng không có gì xấu hổ, nhưng chuyện làm ra lại khiến người xem thấy ngu đến phát khóc mà mình lại hồn nhiên không phát giác, bản thân lại thấy rất là hay, thế mới gọi là mất mặt, hơn nữa người như thế bình thường sống không lâu, rất ít có người sống đến thọ chung chính tẩm.

Đại quân sau khi tới An Khánh thì hạ trại ngoài thành nam An Khánh, binh mã liên doanh hơn mười dặm, trắng xoá một mảng không thấy điểm cuối.

Doanh trại còn chưa đóng xong, tri phủ An Khánh Trương Văn Cẩm, Đô Đốc vệ sở An Khánh Dương Duệ liền dẫn văn quan võ tướng toàn thành ra khỏi thành nghênh thánh giá.

Chu Hậu Chiếu thân mặc áo giáp, Tần Kham đi sau Chu Hậu Chiếu hai bước, đi đến phái trước các quan viên và võ tướng đang quỳ lạy, Chu Hậu Chiếu cười dài lệnh cho mọi người bình thân, còn chưa kịp lên tiếng, Chu Hậu Chiếu và Tần Kham mắt trợn to.

" Gian tặc Hạ lưu! Sao lại là ngươi?"

"Đường huynh, ngươi sao lại ở đây?"

Hai người đồng loạt lên tiếng, mắt thì lại trợn tròn nhìn Đường Dần đứng trơ trọi đằng sau các quan viên võ tướng.

Đường Dần mặc một thân áo dài cũ nát, thân hình gầy yếu, đứng đằng sau các quan viên cười khổ.

Chu Hậu Chiếu sắc mặt cũng không dễ coi lắm, hai tay bất giác bảo vệ hạ bộ, hiển nhiên một chiêu trảo long kê thủ của Đường Dần để lại ấn tượng rất sâu cho hắn.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của quan viên võ tướng cả thành, Tần Kham và Chu Hậu Chiếu nhìn nhau một cái, tiếp theo bước nhanh bước nhanh lên kéo Đường Dần vào một góc vắng.

"Đường huynh, ngươi sao lại ở An Khánh? Cẩm Y vệ tháng trước báo cáo, nói ngươi bị Ninh vương bắt, về sau không biết tung tích, ta còn tưởng rằng Ninh vương giết ngươi rồi, ngươi sao lại trốn đi được?"

Những câu hỏi liên tiếp khiến làm Đường Dần ứng phó không nổi, cuối cùng Đường Dần thở dài buồn bã: "Đời này còn gặp được Tần hiền đệ, cứ như là qua mấy kiếp rồi ý! Tao ngộ mấy tháng qua của Đường mỗ, thật sự là một lời khó nói hết."

"Vậy nói từ đầu đi, không sao, Ninh vương còn chưa đánh tới An Khánh, ta có rất nhiều thời gian."

Đường Dần ngẩng đầu chăm chú nhìn Tần Kham, bất thình lình nói: "Ta có một muội muội •••••• "

Tần Kham ngẩn người, bật cười nói: "Chẳng ra đầu chẳng ra đuôi? Ngươi trước giờ có rất nhiều muội muội mà?"

"Không, là thân muội muội! Ta.." Đường Dần ngửa đầu thở dài, nói: "Thân muội muội thất lạc nhiều năm của ta."

Tần Kham càng mù mờ: "Việc này có liên quan gì tới ngươi thoát khỏi phủ Ninh vương à?"

"Có, là nàng ta cứu ta ra khỏi phủ Ninh vương, còn dẫn ta vào trong rừng già thâm sơn né tránh truy binh của Ninh vương."

"Sau đó thì sao?"

Đường Dần chua chát chua chát: "Sau đó, ta trúng một loại kỳ độc mà trong thiên hạ không ai có thể giải được, nếu ta không muốn chết, thì chỉ có thể lựa chọn có thêm một thân muội muội."

Tần Kham chấn động: "Muội muội kiểu gì thế, xuất thủ không ngờ ngoan độc như vậy."

"Ngươi còn chưa hỏi thân muội muội này của ta tên là gì đấy."

"Nàng ta tên gì?"

Đường Dần ngẩng đầu nhìn hắn, gằn từng chữ: "Nàng ta tên là ---- Đường Tử Hòa."

Cả người Tần Kham đột nhiên chấn động, mắt trợn trừng, trong đầu kêu ong ong.

Nghe thấy cái tên quen thuộc này, hắn hiểu ra tất cả rồi.

Đường Dần nhìn Tần Kham đang khiếp sợ không thôi, bỗng nhiên mỉm cười, rất có thâm ý nói: "Nghe thấy cái này, ngươi có gì muốn nói không?"

Tần Kham ngẩn ngơ hồi lâu, vươn tay ra vỗ vỗ vai Đường Dần, thở dài: "Sau này ta nếu chử xxx muội muội ngươi, ngươi chắc sẽ không tức giận đâu nhỉ?"

Đường Dần cười nói: "Đương nhiên là không rồi, ngươi mắng không sai."

Dừng một chút, Đường Dần lại cười nói: "Sau này nếu ta chọc Đường Tử Hòa tức giận, nàng ta chỉ vào mũi ta mà chửi xxx muội phu ngươi, ta cũng sẽ không tứng giận."

Bình Luận (0)
Comment