Tần Kham Tần Kham có chút kinh ngạc, cũng có chút khó coi.
Hắn không ngờ Đường Tử Hòa lại cứu Đường Dần ra, yêu nữ Bạch Liên giáo quả nhiên không phải Lôi Phong sống, dọn cỏ không quên bắt thỏ, cứu người cũng không cứu xuông, luôn muốn chiếm lấy một phần giá trị có thể lợi dụng.
Đường Dần được nàng ta cứu ra khỏi Ninh vương, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh của hắn.
Sắc mặt Tần Kham âm tình bất định, Đường Dần lại ghé tới, thấp giọng nói: "Đường Tử Hòa này có phải là Đường Tử Hòa sau khi tạo phản ở Phách Châu bị bình diệt thì bị quan phủ triều đình lùng bắt không?"
Tần Kham rất thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy, chính là nàng ta."
Đường Dần cười chua chát: "Ta cũng lấy làm lạ, ai cũng bảo ngươi luôn tàn khốc vô tình với địch nhân, trước giờ không bỏ sót ai, vì sao Đường Tử Hòa này hết lần này tới lần khác thoát khỏi tay ngươi, thì ra ngươi và nàng ta sớm đã có quan hệ yêu đương, anh hùng luôn khó qua ải mỹ nhân mà."
Tần Kham nhìn chằm chằm Đường Dần cười nói: "Mạc danh kỳ diệu nhận một thân muội muội như vậy, ngươi có sợ không?"
"Sợ chứ!" !" Đường Dần thành thật thừa nhận, sau khi thở dài thì nói tiếp: "Có điều việc này này có liên quan tới ngươi, sợ ta cũng vẫn nhận, chúng ta đều gánh trách nhiệm lớn, chắc ngươi cũng sẽ không để sau khi bại lộ việc này thì trơ mắt nhìn mọi người chịu xui xẻo, đúng không?"
Tần Kham quay đầu nhìn về phía Chu Hậu Chiếu, sau đó cười nói: "Yên tâm, việc này ta sẽ làm thật kín kẽ, ngươi chỉ cần thủ khẩu như bình là được."
Đường Dần cười khổ thở dài: "Được rồi, ai b ta nợ nàng ta ơn cứu mạng chứ, vị Đường cô nương này rất không khách khí, người còn chưa thoát khỏi sự đuổi giết c Ninh vương Ninh vương đã bắt đầu hiệp ân báo đáp rồi."
Dí cái mặt nhăn nhó vào Tần Kham, Đường Dần bi thương nói: "Ngày sau Tần hiền đệ có thể cầu tình giúp Đường mỗ không? Nếu mọi người là người một nhà, chắc không cần thiết phải hạ độc lên người ta chứ? Nàng ta từng nói với ta, ngươi nợ một cỗ kiệu khiêng nàng ta vào cửa, việc này ngươi không thể không chịu trách nhiệm đâu đấy."
Tần Kham xấu hổ xoa xoa mũi.
Chuyện này khó mà nói rõ được, theo lý luận mà nói thì quả thật chỉ còn thiếu một cỗ kiệu khiêng vào cửa, có điều Đường Tử Hòa không khỏi cũng quá già mồm rồi, trong trí nhớ, tựa hồ chưa từng bàn chuyện cưới xin gì với nàng ta mà.
"Đường Tử Hòa đâu?" Tần Kham không nhịn được quay đầu nhìn chung quanh, muốn tìm được đôi mắt quen thuộc u oán trong đám người.
"Đi rồi, mấy ngày trước đưa ta tới thành An Khánh rồi đi, nói vẫn còn nợ chưa trả." Đường Dần vò đầu: "Kỳ quái thật, với bản sự hạ độc quỷ thần khó lường của nàng ta, trên đời này có ai dám để cho nàng ta thiếu nợ chứ? Không sợ phải chết thê thảm sao?"
Việc này rất phức tạp, Tần Kham quyết định không lãng phí nước miếng với con mọt sách này nữa.
"Nàng ta hạ độc gì cho ngươi?"
Vẻ mặt Đường Dần có một loại đau thương như đang dự lễ tang của mình: "Thiên hạ đệ nhất kỳ độc, ta cũng không biết là độc gì, tuy rằng không biết, nhưng nhất định rất lợi hại, ngươi là chưa thấy bộ dạng của nàng ta khi đánh ngã thị vệ phủ Ninh vương đâu, quả thực là giết người trong vô hình."
"Gần đây có bệnh trạng gì không?"
"Sốt, cứ đến đêm là sốt, căn bản không dừng được."
"Trừ cái đó ra."
"Không có."
Tần Kham lườm hắn một cái, chậm rãi nói: "Ta sống gần nửa đời người rồi, còn chưa nghe nói cái gọi là thiên hạ đệ nhất kỳ độc mà lực sát thương chỉ khiến người ta sốt, Đường huynh à, ngươi chắc không phải là bị dọa thành như vậy chứ?"
Vẻ mặt Đường Dần phi thường nghiêm túc: "Tần hiền đệ sao có thể khinh thường khí khái của người đọc sách? Kỳ độc, tuyệt đối là kỳ độc, bệnh sốt rét kiểu gì mà có thể mãi không khỏi như vậy được?"
Tần Công Gia có rất nhiều việc phải làm, thật sự không có thời gian để thể nghiệm cái gì gọi là tiết tấu sốt, phân phó thị vệ an bài Đường Dần trong quan dịch thành An Khánh, tiếp theo thì không ngừng tiếp kiến người phụ trách của Cẩm Y vệ đến từ các lộ các thành tới báo cáo tình báo.
Đại quân khi hạ trại xong ngoài thành An Khánh, công vụ của Tần Kham cũng xử lý xong, Chu Hậu Chiếu cũng kết thúc tự thoại với các văn quan võ tướng phủ An Khánh.
Hai người chạm trán trong soái trướng, Chu Hậu Chiếu vẻ mặt rất khó chịu, nhíu mày, câu đầu tiên chính là "Lão thư sinh họ Đường kia sao lại chạy tới An Khánh?"
Tần Kham cười khổ: "Một lời khó nói hết, bệ hạ, Đường Dần bệ hạ Lưu Lương Nữ với bệ hạ bại trận, ảm đạm thần thương rời kinh bơi tới Giang Tây, địa bàn Ninh vương."
"Về sau thì sao?"
"Về sau đương nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, Đường Dần bị Ninh vương bắt vào vương phủ, muốn ép hắn làm phụ tá, Đường Dần quả thực cũng có mấy phần khí khái của người đọc sách, thà chết chứ không theo."
Sắc mặt của Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng giãn ra, vẻ mặt thờ ơ nói: "Về sau hắn trốn ra được khỏi phủ Ninh vương à?"
Tần Kham cúi người, rụt rè chôn xuống phục bút: "Đúng vậy, may mà Đường Dần ở trong phủ Ninh vương âm xoa dương thác thế nào gặp được thân muội muội đã thất lạc nhiều năm của hắn, muội muội của hắn cũng rất hiểu đại nghĩa, thiên tân vạn khổ cứu hắn ra khỏi phủ Ninh vương, hai huynh muội đào vong tr thâm sơnhơn hai tháng, lúc này mới tới được An Khánh."
Chu Hậu Chiếu ngửa đầu, trầm tư một lúc, phi thường cảm khái phun ra một câu như chửi người ta: "Muội muội Đường Dần tráng tai."
Ngay cả muội muội hắn cũng tráng tai, nhưng lại không hề đề cập tới Đường Dần, có thể thấy được oán niệm của Chu Hậu Chiếu đối với Đường Dần rất sâu, cho dù hắn đã là người thắng trong trận tranh gái, nhưng vẫn không xóa nhòa được nỗi đau mà Đường Dần gây ra cho hắn.
"Tần Kham, chờ chúng ta bình định Chu Thần Hào về kinh ra, ngươi an bài một chức quan cho Đường Dần đi, công danh của hắn đã được khôi phục, cũng nên cho hắn một cách nói, ừ tốt nhất là cách kinh sư xa một chút, quan trọng nhất là..."
"Thần hiểu rồi, quan trọng nhất là cách Lưu Lương Nữ xa một chút."
Nếu Đường Tử Hòa đã lót đệm cho thân phận của nàng ta đến mức này, Tần Kham không thể không đang gắng kết thúc chuyện này thật tốt đẹp.
Giờ tý, mấy thớt khoái mã nhờ sự yểm hộ của bóng đêm vội vàng rời kinh, mấy người này đều là tâm phúc thân tín của Tần Kham Nam Kinh ở Nam Kinh, bọn họ phụng mệnh lệnh của Tần Kham tới huyện Ngô Tô Châu Giang Nam.
Huyện Ngô là cố hương của Đường Dần.
Một đại tài tử danh chấn thiên hạ, không thể tùy tiện mọc ra một thân muội muội, người khác nghe là tin được, đã trót nói dối rồi thì phải tìm cách để nó thật tròn trịa, mà Tần Kham phái những người này ra, chính là để làm tròn trịa lời nói dối này.
Tần Kham tin, tâm phúc thân tín của hắn có thể khiến lời nói dối này kín kẽ.
Tháng tám năm Chính Đức thứ ba, Chu Thần Hào lại hạ lệnh mãnh công thành Cửu Giang.
Vương Thủ Nhân dẫn bộ hạ phòng thủ, chống đỡ được hai ngày, thành Cửu Giang dưới sự đánh hạ mãnh liệt của phải quân đã lung lay sắp đổ, thành phá chỉ là chuyện sớm muộn.
Đối mặt với thế công mãnh liệt trước nay chưa từng có của phản quân, Vương Thủ Nhân thấy Cửu Giang khó thủ, lập tức hạ lệnh bỏ thành, lúc đêm đen dẫn hơn năm ngàn tàn quân phá vây mà ra, nhưng mà Vương Thủ Nhân không lựa chọn bắc thượng hội hợp với vương sư bình định, ngược lại lựa chọn nam hạ.
Một nhánh tàn quân năm ngàn người cứ như vậy vòng ra hậu phương địa bàn thế lực của phản quân, Vương Thủ Nhân trên đường đi không ngừng triệu tập quan binh vệ sở trung thành với triều đình, thậm chí ngay cả bộ đội sở thuộc của Ngũ Văn Định sau khi thất thủ ở phủ Cát An thì trốn trong rừng sâu đánh du kích cũng được hắn triệu tập về dưới trướng, không đến một tháng, binh mã dưới trướng Vương Thủ Nhân không ngờ nằm ngoài dự đoán mọi người đã trở nên lớn mạnh, ước chừng có hơn hai vạn người.
Phản quân dưới trướng Chu Thần Hào trải qua một phen vất vả cuối cùng cũng chiếm được thành Cửu Giang, trong nhất thời không ngờ cũng sĩ khí đại chấn, quét sạch không khí ủ rũ nhiều ngày qua, cho dù Vương Thủ Nhân để lại cho phản quân chỉ là một tòa thành trì trống rỗng không có lương thực không có bách tính, nhưng dù sao cũng là một tòa thành trì.
Phá được Cửu Giang là được hay mất, là vui hay buồn, chỉ có Chu Thần Hào và đám mưu sĩ và trong lòng tự biết.
Cửu Giang đã phá, kế tiếp, nên đánh thẳng tới phủ An Khánh rồi.
Nguyên nha môn tri phủ Cửu Giang đã bị chiến loạn phá hoại thành một tòa nguy phòng lung lay sắp sập, Chu Thần Hào ngay cả cửa cũng không dám vào, chỉ dựng soái trướng tại khu vực rộng lớn trong thành, lúc này đang thương nghị hành tung của đại quân với mưu sĩ và các tướng quân dưới trướng.
Trong Soái trướng là một mảng yên tĩnh, Chu Thần Hào sắc mặt rất âm trầm, cho dù đã công hạ được thành Cửu Giang, nhưng tâm tình của hắn vẫn không tốt.
Kế hoạch Khởi binh là hoàn mỹ vô khuyết, ít nhất thì hắn và mưu sĩ dưới tay đều cho rằng như vậy, nhưng mà người tính chung quy không bằng trời tính, bị Ngũ Văn Định và Vương Thủ Nhân cầm chân, khiến chiến sự kéo dài hơn một tháng, đây là hơn một tháng rất quý giá, bộ thự chiến lược của Chu Thần Hào và Lý Sĩ Thực trên trình độ rất lớn là dựa vào Binh quý thần tốc, sét đánh không kịp bưng tai, tốt nhất là cho tới khi bọn họ đánh hạ được thành Nam Kinh triều đình mới kịp phản ứng, nhưng hôm nay một đường tiên cơ quý giá nhất này đã bị hai tên thất phu đó phá hủy hoàn toàn, tiền đồ nghiệp lớn là một mảng xa vời, tâm tình của Chu Thần Hào sao có thể tốt cho được.
" Thám tử An Khánh báo về, tiểu hôn quân Chu Hậu Chiếu đã lĩnh hai mươi vạn đại quân triển khai trận thế dưới thành An Khánh, chờ quyết chiến với bổn vương, bọn họ dĩ dật đãi lao, mà binh mã của bổn vương thì suốt ngày chinh chiến, hiện giờ đã thành một nhánh quân mệt mỏi không đến mười vạn, chư vị, bổn vương có thể địch được không?" Ngữ khí c Chu Thần Hàcủa rét lạnh như băng, khiến mọi người nội trướng không rét mà run.
Trung tướng trong trướng thần sắc âm trầm, không ai lên tiếng.
Chu Thần Hào cười mỉa: "Lúc Khởi binh chư vị không phải lời thề son sắt nói đồng phúc đồng nan, quên mình phục vụ cho bổn vương sao? Bổn vương hiện giờ tiến thối lưỡng nan, vì sao không thấy có ai đứng ra phân ưu với bổn vương?"
Vẫn không ai lên tiếng.
Không thể không nói sự chờ mong của Chu Thần Hào đối với bộ hạ là quá ngây thơ rồi, một đám đạo phỉ thủy tặc dùng bạc để triệu tập, không ngờ nói cái gì đồng phục đồng nạn với họ, thật sự là một loại hy vọng quá xa vời, lúc này không có ai đứng ra nói một câu mọi người chia hành lý rồi giải tán như Trư Bát Giới hay nói thì đã là tổ tiên của Chu Thần Hào tích đức lại cho hắn rồi.
Thật lâu sau, phụ tá Lý Sĩ Thực cuối cùng cũng lên tiếng.
"Vương gia, chúng ta phải công An Khánh!"
Chu Thần Hào ầm trầm nhìn hắn: "Chu Hậu Chiếu có hai mươi vạn người đang chờ bổn vương, ngươi còn bảo bổn vương công An Khánh? Lý tiên sinh, ngươi bị dọa tới hồ đồ rồi à?"
Lý Sĩ Thực lắc đầu: "Vương gia muốn giành được lớn, An Khánh là vùng giao tranh, phá được An Khánh, thì Nam Kinh sẽ là vật trong bàn tay của Vương gia, An Khánh không phá, Vương gia từ nay về sau sẽ như giặc cỏ sơn tặc, bị triều đình quanh năm đuổi giết đào vong, sống không bằng chết."
Nghĩ đến ngày sau phải sống như chó bị người ta đuổi giết, sắc mặt của Chu Thần Hào càng khó coi.
"Lấy cái gì để hạ An Khánh, mong Lý tiên sinh dạy bản vương."
Lưu Dưỡng Chính Nhất quán đối nghịch với đối nghịch lúc này cũng không dám lên tiếng, hắn biết cân lượng của mình, lúc này phản quân đã rơi vào thế yếu, nếu còn đấu tranh nội bộ, chỉ tổ khiến ngày diệt vong của hắn đến nhanh hơn.
Lý Sĩ Thực trầm tư hồi lâu, nói: "Vương gia, phàm là chiến giả, nếu chính diện không thể chống đỡ được đại quân triều đình, không bằng dùng kỳ chiêu khác."
Chu Thần Hào mắt sáng lên: "Xin tiên sinh nói rõ hơn."
Lý Sĩ Thực lạnh lùng nói: "Rất đơn giản, chúng ta vẫn huy sư bắc thương, làm ra thế cường công, trong tối thì cử tử sĩ tiền trạm cải trang vào An Khánh, ám sát Chu Hậu Chiếu!"