Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 700 - Chương 609: Tuyệt Xử Vô Sinh

Chương 609: Tuyệt xử vô sinh

Đề nghị của Lý Sĩ Thực khiến mọi người trong trướng vẻ mặt kịch biến, Chu Thần Hào sắc mặt cũng vậy!

Đương nhiên, bất kể hắn có suy nghĩ hùng vĩ dũng cảm khai thiên tích địa cỡ nào thì người tạo phản từ từ trong xương tủy vẫn là xấu, hắn có lẽ muốn huy sư đánh chiếm kinh sư, dưới tình hình được vạn chúng chú ý đá Chu Hậu Chiếu khỏi bảo tọa hoàng đế, sau đó ngồi vào thay.

Nhưng hắn chung quy vẫn là người tạo phản, trăm năm trước hoàng đế Vĩnh Lạc cho dù tạo phản thành công, đuổi Kiến Văn hoàng đế, cháu của hắn khỏi vương tọa, sau đó trong hơn mười năm vẫn không thể tránh được phải sống trong chột dạ, thế là Vĩnh Lạc hoàng đế không chỉ khôi phục Cẩm Y vệ bị phế đã lâu, dùng họ để giám thị quần thần, thăm dò nghị luận của thần dân, thậm chí ngay cả loại tai họa Đông Hán cũng được đều bị phất riêng một ngọn cờ sáng tạo ra, từ đó về sau dời đô, Trịnh Hòa bảy lần tới Tây Dương, liên tiếp phái tâm phúc đi tuần các nơi Đại Minh để dò la nơi hạ lạc của Kiến Văn hoàng đế, cuối cùng cả đời cũng không thể xóa đi được ám ảnh này.

Có được thiên hạ rồi còn không thể tiêu trừ tâm ma, huống chi Chu Thần Hào còn cách có được thiên hạ đến chữ bát còn chưa phẩy.

Đề nghị của Lý Sĩ Thực vừa ra khỏi miệng, mồ hôi lạnh trên trán Chu Thần Hào đã túa ra.

Kỳ thật tạo phản và ám sát hoàng đế đều là đại nghịch bất đạo, kéo ra pháp trường thì chẳng ai ăn ít một dao hơn ai, nhưng không biết là tâm lý gì, Chu Thần Hào có thể tiếp nhận tạo phản, nhưng lại rất khó tiếp nhận trực tiếp giết chết Chu Hậu Chiếu, đại thể thì là biện pháp này rất không giảng cứu.

"Ám.... Ám sát Chu Hậu Chiếu?" Chu Thần Hào gục đầu xuống, ngón tay lộ ra vẻ bối rối gõ gõ không theo tiết tấu lên tay vịn ghế ngồi.

"Đúng vậy, ám sát Chu Hậu Chiếu!" Lý Sĩ Thực dùng hành động chứng minh người đọc sách khi bị bức quá thì còn bạo lực hơn cả võ tướng giết người như ma.

Chu Thần Hào hít sâu một hơi, cố nén sự khiếp sợ trong lòng, bình tĩnh hỏi: "Hoàng đế ngự giá thân ở trong hai mươi vạn đại quân, ám sát như thế nào?"

Lý Sĩ Thực cười lạnh: "Chu Hậu Chiếu không thể cả ngày dắt hai mươi vạn đại quân ở thắt lưng đi khắp nơi được phải không?"

Ánh mắt nhận người của Chu Thần Hào có lẽ có tật, tố chất quân sự bình thường chẳng có gì đặc sắc, trí tuệ lãnh đạo lại rối tinh rối mù, nhưng hắn có ưu điểm, bất kỳ chiêu số ba lạm gì, chỉ cần điểm cái là thông. Kỳ thật người này nếu như đi thu phí bảo hộ thì thành tựu cũng không nhất định là thấp hơn làm Vương gia.

Chu Thần Hào lập tức minh bạch ý tứ của Lý Sĩ Thực, trong mắt bắn ra tinh quang: "Nhận lúc hắn một mình, hoặc là dùng kế lừa hắn đi một mình, sao đó... giết hắn!"

Lý Sĩ Thực liên tục gật đầu: "Đúng vậy! Vương gia tài cao!"

Cái câu tiếp lời này không giống như là khen người ta mà là chửi người ta. Dù sao đường đường là một vị Vương gia có năng lực tranh đoạt thiên hạ, không ngờ dùng một loại phương thức trả thù giống như lưu manh để quyết định giang sơn thuộc về ai, không thể không nói, đây là bọn sơn tặc đạo phỉ thành công tẩy não Chu Thần Hào, cũng là Chu Thần Hào bắt đầu đi theo hướng sa đọa.

Thấy chúng tướng trong trướng vẫn do dự, Lý Sĩ Thực kiên nhẫn giải thích.

"Phàm là chiến giả, ai binh xuất quỷ đạo thì giành được phần thắng, mà hiện giờ quân ta đã không thể bảo trì được ưu thế binh quý thần tốc nữa rồi, mà nói trắng ra là kì thực nghĩa quâncủa ta đang ở thế yếu, nhưng chúng ta không phải là hoàn toàn không có cơ hội, hiện giờ cơ hội duy nhất chúng ta có thể sử dụng chỉ có một, đó chính là ám sát Chu Hậu Chiếu! Chu Hậu Chiếu rời khỏi kinh sư như rồng ra biển lớn, bơi ở nước cạn, một cơ hội nho nhỏ thôi là có thể dồn hắn vào chỗ chết, Chu Hậu Chiếu mà chết, giang sơn sẽ vô chủ, thiên hạ đại loạn, triều đình chỉ dựa vào đám quan văn chỉ biết múa mép khua môi thì không thể nào chống đỡ được, khi đó chính là cơ hội tốt nhất để Vương gia vấn đỉnh giang sơn! Hai mươi vạn đại quân ở An Khánh thì có gì đáng sợ? Chu Hậu Chiếu vừa chết, một đạo hịch văn của Vương gia thôi cũng có thể khiến họ bỏ khí giới quy hàng."

Một mưu kế nhìn như hoàn toàn không thể thực hiện dưới sự cổ động của Lý Sĩ Thực, mọi người trong trướng không ngờ dần dần trở nên kích động, giống như trong bóng đêm nhìn thấy ánh mặt trời.

Tiền cảnh tốt có thể thấy được, kết cục mọi người cũng mặc sức tưởng tượng phi thường tuyệt vời, kế tiếp chính là vấn đề thao tác thực tế.

" Như thế nào Như thế nào?" Chu Thần Hào khẩn cấp hỏi.

Lý Sĩ Thực hừ lạnh: "Quan phủ các nơi từ kinh sư đến Giang Tây, Vương gia những năm gần đây rải bạc chưa đủ nhiều à? Những người này đã cầm bạc của Vương gia thì không thể cầm không được phải không? Dụ rồng rời bến chỉ cần động mồm mép, việc này đối với các quan văn quen dùng mồm mép thì chắc là không khó."

Chu Thần Hào giật mình, tiếp theo vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt: "Không khó, đương nhiên không khó, nếu là ám sát thì dứt khoát giết luôn tên tiểu nghiệt súc Tần Kham đi, văn võ công khanh cả triều kinh sư, có mỗi tên tiểu nghiệt súc này là xấu nhất, bổn vương tất phải trừ hắn!"

Một âm mưu khó có thể tưởng tượng lặng lẽ mở rộng.

Sự phát triển của Lịch sử rất nhiều lúc đều do một cú chạm nhẹ nhàng bâng quơ của tiểu nhân vật mà thay đổi phương hướng.

Tiền Ninh lảo đảo chạy trối chết trên đường nhỏ lầy lội.

Mưa hè tới vừa gấp lại to, nói đến là đến, đối với thi nhân mà nói, phong cảnh sau cơn mưa là đầy tình thơ ý hoạ, nhưng đối với người đang chạy trối chết mà nói, đường nhỏ lầy lội sau cơn mưa không nghi ngờ gì nữa đã đẩy tính mạng của hắn về phía vực sâu không đáy.

Một tháng này của Tiền Ninh quả thật là trải qua rất kích thích, rất ý nghĩa.

Lúc thành Cửu Giang nguy nan, Vương Thủ Nhân phái hắn rời thành rải truyền đơn, mặt dầy nói đại quân triều đình sắp tới, Nam Trực Đãi, Hồ Quảng, Lưỡng Quảng đã chuẩn bị một kích hợp vây.

Tác dụng của Truyền đơn rất hữu hiệu, nó quả thật đã dọa được Chu Thần Hào, từ đó rút về hai đội phản quân đang tấn công Võ Xương và Huy Châu.

Hiển nhiên, loại công tác rải truyền đơn này từ xưa đến nay không được người ta thích lắm, không chỉ bị lão bản cắt xén tiền lương, vận khí kém thì nói khai trừ là khai trừ.

Khi Tiền Ninh và hơn ba mươi thủ hạ rải truyền đơn xong đình về Cửu Giang phục mệnh, lại phát hiện Vương Thủ Nhân không ngờ đã bỏ thành mà đi, phản quân của Chu Thần Hào đã chiếm lĩnh Cửu Giang.

Làn này Tiền Ninh và các thủ hạ trợn tròn mắt, một loại tâm tình oán phụ bị vứt bỏ xộc lên trong lòng.

Vô đạo đức! Vương đại nhân được Tần Công Gia tôn sùng đến thế sao lại có thể làm ra chuyện vô đạo đức như vậy? Thế không phải là bội tình bạc nghĩa sao?

Tiền Ninh và các thủ hạ bất lực, cho dù muốn chửi bới thì cũng phải giữ cái mạng đó, cố mà sống được tới trước mặt Vương Thủ Nhân rồi chửi sau.

Giang Tây phần lớn đã rơi vào tay phản quân của Chu Thần Hào, Tiền Ninh và hơn ba mươi thủ hạ mà tụ một chỗ rồi chạy thì tất nhiên sẽ thành bia sống di động, thế là mọi người quyết định phân tán về hướng bắc, chuyển hướng tới An Khánh tìm đại quân triều đình.

Vận khí của Hơn ba mươi thủ hạ thế nào thì Tiền Ninh không biết, hắn chỉ biết là vận khí của mình rất kém cỏi. Vừa chạy chưa được trăm dặm thì bị phản quân đang đánh cướp thôn trang phát hiện tung tích, sau đó phản quân một đường đuổi tới đây.

Một ngày một đêm, phản quân bám riết không tha, Tiền Ninh chạy như ruồi không đầu, lưng hắn trúng một mũi tên, mũi tên cắm vào cơ thể không sâu, tạm thời chưa đòi mạng, nhưng hành động của hắn lại vì mất máu mà dần dần trở nên chậm chạp, hai bên cách càng lúc càng gần, Tiền Ninh thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở dốc và tiếng bước chân hỗn độn phía sau.

Một hòn đá nhô lên giữa đường khiến Tiền Ninh vấp phải, Tiền Ninh cuối cùng ngã vật xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment