Cước bộ khựng lại,, Đường Tử Hòa xoay người, nhíu mi lẳng lặng nhìn Tiền Ninh đang cúi đầu im lặng, từ đầu vai khẽ run không dễ phát hiện của hắn, Đường Tử Hòa cuối cùng cũng khẳng định cảm giác trong nháy mắt vừa rồi.
Thở dài, ánh mắt Đường Tử Hòa có chút phức tạp.
Trong Thủ hạ của hắn sao lại xuất hiện một nhân vật như này?
Trong Yên tĩnh, Đường Tử Hòa nhẹ nhàng mở miệng, nhẹ như tiếng ru của người mẹ.
"Tiền Ninh, ngươi muốn giết ta à? Vì sao?"
Phản quân của Chu Thần Hào vẫn đang tiến về thành An Khánh.
Khiến người ta kỳ quái là, tốc độ của phản quân không nhanh, mỗi ngày chỉ đi hai ba mươi dặm, nói là xuất chinh đánh giặc, nhưng người không biết còn tưởng rằng là ai đó nhàn rỗi kêu gọi mấy vạn người cùng nhau đi du xuân, rất là nhàn nhã tiêu dao.
Chỉ có mấy đại tướng và mưu sĩ trong phản quân mới biết Chu Thần Hào đang chờ gì.
Một tối một sáng hai bút cùng vẽ, hai cái không thể thiếu một, thậm chí tiết tấu cũng phải phối hợp kín kẽ, nếu không chờ đợi Chu Thần Hào chỉ có đao kiếm chém xuống người.
Chu Hậu Chiếu ở An Khánh tức giận đến nổi trận lôi đình.
Nhiều ngày hành quân bày trận, hắn đã chứng minh được mình là một chủ soái, nhưng mà hắn vẫn rất trẻ tuổi, rất khuyết tâm.
Ngoài thành An Khánh, hai mươi vạn đại quân triều đình hạ trại, đại doanh kéo dài mười dặm, nhìn không thấy cuối, doanh trại xếp hình cánh nhạn, từ trên cao nhìn xuống tựa như một con cua khổng lồ cực kỳ kiêu ngạo xòe hai cái càng to trên bình nguyên.
Trong doanh các nơi tinh kỳ tung bay, cả vạn lều trại như chúng tinh củng nguyệt vây quanh soái trướng của Chu Hậu Chiếu ở trung tâm.
Chu Hậu Chiếu đang nổi giận đùng đùng trong soái trướng, đây đã là lần nổi giận thứ bao nhiêu rồi, thanh âm phẫn uất từ rất xa vẫn nghe thấy rõ ràng.
"Chu Thần Hào hắn muốn làm gì? Hả! Hắn muốn làm gì? Hắn hành quân kiểu gì vậy? Một ngày chỉ đi hai mươi dặm, hắn là đang bò à?" Chu Hậu Chiếu đỏ mặt tía tai giậm chân mắng to.
Trong trướng không chỉ có mình hắn, còn có đám huân quý Tần Kham, Chu Huy, Từ Bằng Cử, quyết chiến Chu Hậu Chiếu mất kiên nhẫn, đề nghị chủ động xuất kích quyết chiến với Chu Thần Hào trên đường thì mọi người trong trướng không thể không khuyên hắn, sau đó, không phụ sự mong đợi của mọi người, Chu Hậu Chiếu lại nổi giận.
Tiết mục thế này gần đây cơ hồ mỗi ngày đều phải trình diễn một lần.
"Bệ hạ chớ vội, cứ kiên nhẫn đợi thêm mấy ngày, phản tặc quân mệt từ xa tới, quân ta dĩ dật đãi lao, chỉ đợi chúng tới An Khánh, bệ hạcó thể nhìn lão thần trảm tướng đoạt cờ cho ngài, tự tay chặt bỏ cái đầu của Chu Thần Hào dâng tới trước trướng của bệ hạ." Chu Huy chỉ trời vẽ đất, vỗ ngực bùm bụp.
Chu Hậu Chiếu hung hăng lườm hắn một cái: "Cút! Trẫm từ xa xôi cách trở tới chỉ để nhìn ngươi trảm tướng đoạt cờ ? Đầu chó của Chu Thần Hào, trẫm tự mình cắt xuống mới không tính là đi một chuyến không công!"
Chu Huy ngây người, kinh hãi: "Bệ hạ là thân thể ngàn vàng, ngàn vạn lần không thể mạo hiểm ra trận, nếu không..."
"Câm miệng! Ngươi, ra ngoài!" Chu Hậu Chiếu phi thường mãnh liệt đuổi Chu Huy ra khỏi soái trướng.
Trong trướng tạm thời an tĩnh, Từ Bằng Cử từ trong ngực lấy ra một gói bọc giấy dầu, bên trong là một con gà rừng không biết bắt được ở đâu, gà rừng đã được làm thành gà hoa, thơm phớt quyện mỡ, tay nghề của Tần Kham lúc trước hiện giờ đã được Từ Bằng Cử học hết, hơn nữa còn có thế trò giỏi hơn thầy.
Mấy ngày nay Từ Bằng Cử bị hành xác, hành quân khổ mệt thì không nói làm gì, nhưng điểm chết người là thức ăn trong quân, đối với một tên tham ăn như hắn mà nói, những ngày xuất chinh quả thực còn bi thảm hơn địa ngục nhân gian.
Lưu luyến không rời chia cho Chu Hậu Chiếu và Tần Kham mỗi người một cái đùi gà, Từ Bằng Cử đang cầm thân gà lên, hung hăn cắn một cái vào phao câu, ba người ở ngay trong trướng không để ý tới hình tượng ăn nhồm nhoàm.
Lau vụn thức ăn bên mép, Chu Hậu Chiếu vừa gặp chân gà vừa oán hận nói: "Mỗi ngày hành quân hai mươi dặm, Chu Thần Hào rốt cuộc đang dở trò gì? Tần Kham, Cẩm Y vệ, có tìm hiểu được tin tức gì không?"
Tần Kham cười khổ nói: "Thám tử Cẩm Y vệ chỉ có thể tìm hiểu phương hướng và nhân số hành quân của phản quân, ý đồ chiến lược cụ thể thì không thể hy vọng thám tử xông vào soái trướng của kẻ địch giáp mặt hỏi Chu Thần Hào được? Mà có hỏi thì Chu Thần Hào chắc cũng sẽ không nói đâu."
Chu Hậu Chiếu thở dài, ngay cả chân gà cũng cảm thấy chẳng còn mùi vị: "Người này nhất định có âm mưu!"
Tần Kham nghiêm trang phụ họa: "Không sai, nhất định có âm mưu, phản tặc hành quân chậm như vậy, nói không chừng Chu Thần Hào muốn thi xem ai sống lâu hơn với bệ hạ, nếu hắn thật sự có ý này, ha ha, chúc mừng bệ hạ không chiến mà thắng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Chu Thần Hào khẳng định sống không lâu hơi ngươi."
Chu Hậu Chiếu cười khổ: "Trẫm lo đến mức miệng sùi bọt mép rồi, ngươi có thể nói mấy câu đứng đắn được không?"
Dừng một chút, Chu Hậu Chiếu nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ hắn muốn kéo dài thời gian quyết chiến hao phí quân lương của ta?"
Tần Kham cười khổ không thôi: "Hoài nghi của bệ hạ lại càng không có cơ sở, trận chiến này chính là bệ hạ dùng sức của cả nước để đánh, lương thảo của hai mươi vạn đại quân mỗi ngày cuồn cuộn không ngừng từ các nơi vận chuyển đến, Chu Thần Hào nếu có suy nghĩ này, không khỏi quá ngây thơ rồi."
"Hoặc là nói, hắn muốn thay đổi tuyến đường chuyển sang tấn công nơi khác?"
Tần Kham lại lắc đầu: "Khả năng không lớn, bệ hạ, cho đến bây giờ, Chu Thần Hào đã không có lựa chọn khác, lựa chọn duy nhất của hắn chỉ có thể là đả bại hai mươi vạn đại quân của chúng ta, sau đó đánh chiếm Nam Kinh, nếu không, bất luận hắn thay đổi tuyến đường tới Hồ Quảng, Chiết Giang hay là Phúc Kiến, đèu sẽ gặp phải đại quân triều đình vây khốn chặn đường, cùng với quan phủ và vệ sở các nơi tập kích quấy rối, chiếm được Nam Kinh, hắn mới có thể vững chân, có được nguồn mộ lính và kho lúa của một nửa đất nước ở Nam Trực Đãi, Giang Tây, Hồ Quảng, mới có vốn để giằng co với triều đình, thần dám khẳng định, Chu Thần Hào tuyệt đối sẽ không thay đổi tuyến đường tấn công nơi khác."
Chu Hậu Chiếu sắp điên rồi, ôm đầu kêu lên: "Vậy hắn rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn trên đường hành quân thuận tiện hạ lệnh cho phản quân du xuân, săn thú để thả lỏng tâm tình à? Đạo lý Binh quý thần tốc cũng đều không hiểu, làm Vương gia không được, tạo phản cũng không sai, văn không giỏi mà võ cũng chẳng thong, sống đến từng này tuổi rồi mà hắn không thấy xấu hổ à?"
Tiền Ninh tập tễnh đi trên sơn đạo.
Vết thương trên người hắn càng nhiều thêm, phần đùi thậm chí bị cây nhọn đâm phải thủng một lỗ lớn, sâu tới xương, máu tươi theo bước chân hắn từng giọt từng giọt chảy xuống đường, bộ dạng phi thường thê thảm.
Gần một tháng đi trong thâm sơn, Tiền Ninh một mình từ Cửu Giang đi tới An Khánh, đứng ở sườn núi, doanh trại quân đội của hai mươi vạn đại quân triều đình như tuyết trắng phủ kín đất.
Xa xa doanh trại quân đội xa xa, Tiền Ninh trong lòng ấm áp mỉm cười.
Hắn, cuối cùng cũng còn sống trở về!
Trong thâm sơn ngoài đại doanh của Phản quân, khi hắn trong lòng đầy sát khí chuẩn bị động thủ với Đường Tử Hòa thì bỗng nhiên thấy cả người mình vô lực, ngay cả sức để giơ tay lên cũng không có, giống như trúng phải tà pháp.
Lúc ấy hắn sợ quá, trong lòng hối hận vạn phần.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, một nữ nhân, dám một mình đi vào đại doanh phản quân toàn hổ lang, cuối cùng có năng lực nguyên vẹn đi ra, nhất định có bản sự của nàng ta, mình cái gì cũng không biết mà tự dưng động thủ với nàng ta, quả thực là tìm chết.
Nghĩ thông suốt rồi Tiền Ninh lập tức quỳ xuống đất khóc rống cầu xin Đường Tử Hòa tha thứ.
Đường Tử Hòa đương nhiên không phải người lương thiện, Tiền Ninh dám động thủ với nàng ta thì đã bị nàng ta phán tử hình.
Ân và cừu, chuyển hóa giữa hai cái rất nhanh chóng và tự nhiên.
Đường Tử Hòa căn bản không nghe tiếng cầu xin tha thứ như giết heo của Tiền Ninh, chậm rãi dùng một cây gậy gỗ xiên ngang xương tay và bốn cây xương sườn của hắn, cắt xuống một lỗ tai, rồi sử dụng một loại gân bò đặc chế tàn nhẫn xuyên qua xương tỳ bà của hắn, sau đó trói tay chân hắn lại treo lên cây.
Đường Tử Hòa chung quy vẫn không hạ sát thủ, sau khi rời khỏi Phách Châu, nàng ta rất ít khi lấy mạng người.
Khi đi, nàng ta ném lại một câu cho Tiền Ninh đang đau đớn kêu gào.
"Số trời năm mươi, này dùng bốn chín, còn lại một, đây là thiên đạo. Ta tạo hóa thủ, chính là để lại cho ngươi một tuyến sinh cơ, sống hay chết thì phải xem tạo hóa của ngươi."
Lấy gân bò xuyên qua xương tỳ bà rồi treo cả người lên cây, trước khi máu chưa chảy khô, tìm được một đường sinh cơ mà Đường Tử Hòa để lại cho hắn.
Hắn dùng răng gian nan cắn dây gân bò từng tí một, lưng và đá cứa dây thừng đang trói người hắn, tiếp theo dựa vào hai chân đi trong thâm sơn nguy cơ tứ phía.
Cái thứ Khát vọng và dã tâm này, trong lúc nguy cấp sẽ chuyển biến thành động lực sống sót vô tận, loại động lực này rất đáng sợ, nó chống đỡ cho ý chí sinh tồn của hắn.
Bất kỳ ai cũng không thể tưởng tượng, một người hai tay đã gãy, cả người toàn là máu làm sao mà sinh tồn được trong thâm sơn, hơn nữa từng bước một từ Cửu Giang đi đến An Khánh.
Tiền Ninh phải sống, suy nghĩ phải sống không liên quan tới sứ mệnh, hắn chỉ thuần túy là muốn sống, sau đó lập công, thăng quan, làm ra một số công tích mà người khác không thẻ làm được, trình những công tích này ra trước mặt Tần Công Gia, để Tần Công Gia từ đó về sau thật sự bắt đầu nhìn thẳng vào hắn, cho hắn một tiền đồ rộng thoáng.