Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 705 - Chương 613: Sơ Hở Khắp Nơi (1)

Chương 613: Sơ hở khắp nơi (1)

Một Cẩm Y vệ bách hộ nho nhỏ, dã tâm của hắn có lẽ chỉ muốn thăng lên Thiên hộ, nếu tốt số thì có thể lên làm trấn phủ sứ, thì đã xem như ông trời mở mắt, cả đời thấy đủ rồi.

Dã tâm nho nhỏ nhưng kiên định này chống đỡ hắn đi mấy trăm dặm xuyên rừng, tới ngoài đại doanh ở An Khánh.

Đứng trên sườn núi nhìn doanh trại nối dài mười dặm, Tiền Ninh bỗng nhiên quỳ gối, trải qua rìa sinh tử còn chống đỡ được, nhưng hắn lúc này lại nước mắt rơi như mưa.

Một đường này hắn tựa hồ dùng hết cả một nhân sinh.

Sáu cây trường thương dí vào lưng, Tiền Ninh nếu dám hơi có dị động, trường thương sẽ không chút do dự đâm vào người hắn.

Rìa doanh trại vương sư Triều đình, không phải người bình thường có thể tiếp cận.

Tiền Ninh không nhúc nhích, nước mắt vẫn tuôn ào ào, nhưng trên mặt lại là nụ cười.

" Cẩm Y vệ bách hộ thành đông Kinh sư Tiền Ninh, có việc gấp cần bẩm báo Ninh Quốc Công Tần Công Gia..."

Tiền Ninh sau khi nói xong những lời này, cả người ngã vật bất tỉnh.

Trong đại trướng Ninh Quốc Công Tần Kham.

Tiền Ninh quỳ gối trước mặt Tần Kham, ai tay rủ xuống đất, vẻ mặt bình tĩnh nhưng thỉnh thoảng bởi vì đau đớn mà hơi run rẩy, đang thấp giọng bẩm báo quân tình, cùng với đại sự liên quan tới sinh tử của hoàng đế và Tần Công Gia.

Kỳ thật Tiền Ninh khi được đỡ vào đại doanh, đã có đại phu trong quân muốn nối xương trị thương cho hắn, nhưng Tiền Ninh sau khi tỉnh lại thì lại rất mãnh liệt đẩy đại phu ra, kiên trì dùng bộ dạng thê thảm hiện tại để gặp Tần Công Gia, cũng không biết là mang tâm tư gì.

Tần Kham ngồi giữa đại trướng, mặt không biểu tình chăm chú nhìn Tiền Ninh người đầy vết thương, trong lòng hắn đang suy nghĩ thì không thể nhìn ra manh mối.từ trên vẻ mặt.

"Mười tám tháng sáu năm Chính Đức thứ ba, nghịch vương Chu Thần Hào binh vây Cửu Giang, đinh cống tuần phủ Vương đại nhân quyết ý cố thủ, cũng từ phụ cận thành Cửu Giang điều động gần sáu ngàn tướng sĩ vệ sở, trong thành ngoài thành vô số nhàn hán lưu manh cũng bị điều động, Vương đại nhân dùng quân pháp, lại điều lương thảo quân giới, dầu hỏa, đá lăn, thề cùng tồn vong với Cửu Giang, thuộc hạ the lệnh của công gia, một tấc cũng không rời Vương đại nhân, tiếc là Vương đại nhân cần dùng người, hạ lệnh cho thuộc hạ dẫn người ra khỏi thành rải bố cáo để lừa địch, khi đám thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh trở về thành phục mệnh thì lại thấy Vương đại nhân đã vứt bỏ Cửu Giang, tướng sĩ cũng không biết tung tích."

Tiền Ninh nói tới đây, mặt đang cúi không tự chủ được run rẩy ngẩng đầu rè rặt nhìn nhìn sắc mặt Tần Kham, thì thấy vẻ mặt Tần Công Gia không vui không buồn, Tiền Ninh mím môi, trong lòng có chút thất vọng, đành phải tiếp tục nói.

"Thuộc hạ và hơn ba mươi huynh đệ lo sợ không yên, thế là thuộc hạ quyết định cùng các huynh đệ phân tán tới An Khánh, bẩm báo nội tình với Công gia, không ngờ nửa đường... Nửa đường thuộc hạ gặp phải một cỗ phản quân, thuộc hạ tiếp cận thám thính phản quân nói chuyện, nghe được một bí mật kinh thiên, thì ra nghịch tặc Chu Thần Hào đang định phái tử sĩ lẻn vào An Khánh, tìm cơ hội dụ bệ hạ và Công gia rời doanh, thừa cơ ám sát, thuộc hạ nghe được việc này thì nửa bước cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới An Khánh."

Tự thuật phía trước thì đúng, nhưng một bộ phận phần sau lại bị Tiền Ninh sửa chữa hoàn toàn, chuyện bị phản quân bắt, dc Đường Tử Hòa cứu, Tiền Ninh một chữ cũng không nhắc tới.

Một người có bồng bột bồng bột, tuyệt đối sẽ không để trên lý lịch của mình thượng bất kỳ một vết nhơ nào.

Tiền Ninh tỉ mỉ kể lại những gì đã trải qua, trong đại trướng chỉ có bình tĩnh bình tĩnh trầm thấp của hắn, Tần Kham ngồi trên ghế nhắm hờ mắt không nói gì, ngón tay lại vô thức gõ nhẹ lên tay vịn.

Tiền Ninh nói xong, cúi đầu lẳng lặng chờ Tần Kham lên tiếng, trong lòng có chút thấp thỏm và chột dạ.

Trong Đại trướng rất im lặng, giống như có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau.

Tần Kham mặt không biểu tình, nhưng trong lòng lại hơi mất bình tĩnh.

Ấn tượng của hắn đối với Tiền Ninh không tốt, hắn cho rằng Tiền Ninh không phải người lương thiện, điểm này hắn nhìn ra, Lý Đông Dương cũng nhìn ra, hơn nữa hắn tin Vương Thủ Nhân cũng nhìn ra.

Cho nên phái Tiền Ninh rời kinh tới Giang Tây, trong lòng Tần Kham kỳ thật có ý đồ muốn giết hắn, ý đồ này chắc Vương Thủ Nhân cũng biết.

Song hôm nay Tiền Ninh vẫn sống sót trở về, chứng tỏ Vương Thủ Nhân cũng không hạ sát thủ với hắn, thánh nhân chính là thánh nhân, trông cậy vào thánh nhân làm ra loại hoạt động mờ ám này, Vương thánh nhân có thể không thích ứng trên tâm lý.

Trong lòng Tần Kham hơi có chút thất vọng, Vương Thủ Nhân sao không giết hắn nhỉ? Trên chiến trường tìm loại cơ hội này chắc rất đơn giản, ví dụ như xúi hắn tới soái trướng Ninh vương b hắn chặt đầu Ninh vương chẳng hạn.

Một lúc sau, Tần Kham cuối cùng cũng phá vỡ trầm mặc.

Chỉ chỉ hai tay đang rủ xuống và vết thương đáng sợ đầy người Tiền Ninh, Tần Kham thản nhiên nói: "Những vết thương trên người ngươi là sao?"

"Hồi bẩm Công gia, thuộc hạ sau khi rời khỏi Cửu Giang không dám đi theo quan đạo, thế là chỉ có thể tiềm hành trong thâm sơn, trong núi dã thú xà trùng đầy rẫy, những vết thương này đều là do liều mạng với dã thú mà có."

Tần Kham nghe vậy càng thất vọng.

Người này là con gián đánh mãi không chết, liều mạng với dã thú không ngờ vẫn có thể sống sót trở về, trươc skhi phái hắn xuất kinh nên tìm thầy bói tính bát tự cho hắn mới đúng.

"Tiền Ninh, ta hỏi ngươi." Tần Kham nhìn hắn, ánh mắt như kiếm quang: "Cái gọi là ngươi từ chỗ phản quân nghe được chuyện là ám sát bệ hạ và ta, việc này là thật."

"Là thật."

Tần Kham ngửa đầu nhắm mắt, miệng thì thầm: "Chẳng trách phản quân hành quân thong thả, thì ra Chu Thần Hào có chủ ý này, thật sự cho rằng ám sát hoàng đế thì có thể cứu lại được vận số tất bại của hắn à?"

Mở mắt nhìn Tiền Ninh, Tần Kham thản nhiên nói: "Tiền Ninh, ngươi trước khi rời kinh ta phân phó ngươi thế nào?"

Tiền Ninh rùng mình, cúi đầu nói: "Công gia phân phó thuộc hạ nửa bước cũng không được rời Vương đại nhân, chức trách c đám người bọn thuộc hạ chính là bảo hộ Vương đại nhân."

"ngươi có theo phân phó của ta mà làm không?" Ngữ khí Tần Kham dần dần có một tia sát khí.

Tiền Ninh sợ tới mức cả người run lên, đột nhiên dập đầu nói: "Công gia minh giám, thuộc hạ cũng là bất đắc dĩ, lúc ấy phản quân vây thành, Vương đại nhân thiếu nhân thủ, hơn nữa dùng quân pháp tướng ép thuộc hạ ra khỏi thành làm việc, thuộc hạ không dám không theo."

"Hắn muốn ngươi ra ngoài thì người ra, rõ ràng là bố trí chướng ngại cho nhiệm vụ của ngươi, ngươi không biết tát hắn mấy cái cho tỉnh à?"

Tiền Ninh quýnh đến độ mặt đỏ bừng nghe vậy bỗng nhiên bình tĩnh chăm chú nhìn Tần Kham.

"Công gia, nếu thật sự làm như vậy, Vương đại nhân nhất định sẽ chặt đầu ta để ta tỉnh táo lại, Công gia ngài không phải đang nói đùa chứ?"

Tần Kham oán hận lườm hắn một cái, trong ánh mắt có mấy phần tức giận! Cũng không biết là tức hắn không tát Vương Thủ Nhân, hay là tức Vương Thủ Nhân không lừa cho Tiền Ninh chết.

Bình Luận (0)
Comment