Tiền Ninh một lòng muốn lấy lòng Tần Kham, vội vàng phụ họa nói: "Công gia trạch tâm nhân hậu, bệ hạ xuất thủ há chỉ là hơi đáng khinh, mà quả thực là phi thường đáng khinh, từ lúc bắt đầu đấu đến bây giờ, tổng cộng năm lần sử chiêu 'Hầu tử thâu đào', ba lần nhổ nước bọt."
Tần Kham xua tay: "Thần không nói tội vua là vì luân thường. Tóm lại, phải mau chóng kết thúc trò khôi hài này, nếu không sẽ mất quốc thể, giờ giao cho ngươi một nhiệm vụ, ngươi dẫn mấy người tới tách bọn họ ra, bất kể là ngươi dùng biện pháp gì."
Tiền Ninh nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, vị Công gia này hoặc là không tìm hắn, một khi tìm chắc chắn không phải là chuyện tốt, lần trước hộ tống Vương Thủ Nhân đến Giang Tây là một chuyện cực khổ, thiếu chút nữa thì mất cả mạng, lần này can ngăn hoàng đế, hiển nhiên cũng không phải là công việc béo bở gì.
Nhìn bộ dạng sợ hãi khó xử của Tiền Ninh, Tần Kham thản nhiên nói: "Có phải khó xử hay không? Khó xử thôi, ta tìm người khác..."
Tiền Ninh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, Tần Công Gia nếu tìm người khác, sau này tiền đồ của hắn lấy đâu ra hy vọng?
"Tuyệt đối không khó xử, thuộc hạ nhất định sẽ phân ưu cho Công gia." Tiền Ninh cắn răng ôm quyền nói.
Tần Kham vui mừng gật gật đầu: "Không hổ là hảo thủ hạ của Cẩm Y vệ, bổn quốc công nhớ kỹ ngươi."
Tiền Ninh bỗng nhiên có chút muốn khóc.
Lần đầu tiên bóc trần âm mưu của Lưu Cẩn, vị Công gia này từng nói sẽ nhớ kỹ hắn, lần thứ hai hộ tống Vương Thủ Nhân tới Giang Tây, Công gia cũng nói sẽ nhớ kỹ hắn, đây là lần thứ ba, tương tự lại nhớ kỹ hắn. Anh cũng nói quý nhân hay quên, vị quý nhân này không khỏi trí nhớ kém quá rồi, còn phải vượt lửa quá sông bao nhiêu lần hắn mới có thể thật sự nhớ kỹ mình?
Tiền Ninh thật sự cảm thấy trí nhớ của Tần Công Gia quá kém.
"Thuộc hạ can ngăn bệ hạ, xin hỏi Công gia có chỉ thị có gì?"
Tần Kham nghĩ nghĩ, nói: "Dù sao cũng chỉ là can ngăn, không cần phải quá phiền toái, ngươi gọi mấy người tới cường hành tách họ ra, thuận tiện đánh cho Chu Thần Hào một trận thật đau, đánh xong là kết thúc."
Khóe mắt Tiền Ninh giật giật, cuối cùng vẫn ôm quyền nói: "Vâng."
Chính giữa sân, Chu Hậu Chiếu và Chu Thần Hào đánh nhau đã t tiến vào giai đoạn gay cấn.
Nói tới "Gay cấn" không phải là bọn họ đánh nhau phấn khích như thế nào, mà là quấn lại với nhau, hai người không chút e lệ, ôm chặt lấy nhau, hai tay túm chặt tóc đối phương, chẳng buồn bận tâm tới hình tượng, hai người đau đến nhe răng hít hà, mặt đó bừng, nhưng lại vẫn không buông tay.
"Tiểu súc sinh, mau buông tay ra, uống cho ngươi là hoàng đế Đại Minh, có biết ngươi hiện tại rất mất mặt hay không?" Chu Thần Hào rít lên.
"Á phì." Chu Hậu Chiếu bị túm tóc không thể động đậy, lại không chút khách khí nhổ vào mặt Chu Thần Hào: "Tên bại hoại của Chu gia, phản tặc của xã tắc kia, trẫm từ nhỏ đối đãi với ngươi không tệ, không ngờ ngươi lại dấu diếm dã tâm mưu đồ bất chính, trẫm lúc trước thật sự là mắt bị mù rồi, sao không sớm một đao chém chết ngươi."
"Tiểu súc sinh, có dám buông tay đánh một hồi ra tấm ra món với bổn vương hay không!"
"Ngươi buông tay trước đi."
"Ngươi trước!"
"Có buông không? Không buông trẫm lại nhổ nước bọt vào mặt ngươi."
Hai người mất hết hình tượng túm tóc nhổ nhau, Tiền Ninh dẫn theo mấy tên Cẩm y Giáo úy vẻ mặt chua chát xông vào giữa sân.
Một cái vỏ đao bỗng nhiên chắn giữa Chu Hậu Chiếu và Chu Thần Hào, ngay sau đó một chân hung hăng đá vào đầu gối Chu Thần Hào, Chu Thần Hào đau quá quỳ gối, hai tay đang tím tóc Chu Hậu Chiếu cũng tự động buông ra.
Chu Hậu Chiếu ngây người một chút, tiếp theo giận tím mặt, lập tức cũng buông tóc Chu Thần Hào, vào Tiền Ninh nói: "Ngươi là người phương nào? Không ngờ dám cản trẫm bắt tặc."
Chu Thần Hào cả giận nói: "Tiểu súc sinh ngươi có biết xấu hổ hay không? Bổn vương đã là tù nhân mặc ngươi giết mổ, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói là bắt tặc à?"
Tiền Ninh than khổ trong lòng, lại chỉ có thể quyền nói: "Bệ hạ thứ tội, bệ hạ liên quan tới an nguy xã tắc, sao có thể tự mình phạm hiểm, tiêu hạ muôn lần chết, cả gan ngăn cản bện hạ, chuyện còn lại thuộc hạ nguyện phân ưu cho bệ hạ."
Nói xong Tiền Ninh cũng không dám nhìn Chu Hậu Chiếu sắc mặt đang xanh mét, xoay người chỉ vào Chu Thần Hào lớn tiếng nói: "Đánh chết hắn cho ta."
Vừa dứt lời, quyền cước như mưa rền gió dữ trút lên người Chu Thần Hào, Chu Thần Hào cũng kiên cường, vừa ăn đánh vừa cười to: "Tiểu súc sinh, gì mà tự tay bắt tặc, cuối cùng không phải là vẫn quần ẩu làm nhục bổn vương sao, muốn giết muốn muốn chém cứ tự nhiên mà làm, cứ gì phải dở cái trò ghê tởm thô bỉ này?"
Tiền Ninh trong lòng run lên, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia âm hàn, bỗng nhiên giơ vỏ đao lên, hung hăng nện xuống đầu Chu Thần Hào, Chu Thần Hào trúng đòn nặng, lập tức ngửa mặt lên trời ngất xỉu.
Vẫn không dám nhìn vào ánh mắt muốn giết người của Chu Hậu Chiếu, Tiền Ninh xoay người bỗng nhiên hét lớn: " Bệ hạ tự bắt nghịch tặc, rạng ngời sử sách, lưu thiên cổ, ngô hoàng uy vũ! Ngô hoàng vạn tuế!"
Chúng tướng đang đứng quan chiến bất luận trong lòng nghĩ như thế nào, Tiền Ninh nếu đã dẫn đầu, bọn họ cũng không thể không quỳ một gối, đồng thanh hô: "Ngô hoàng uy vũ! Ngô hoàng vạn tuế!"
Bốn phía Điểm tương đài lập tức người đông nghìn nghịt quỳ xuống.
Tần Kham híp mắt nhìn chằm chằm Tiền Ninh sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thâm thúy khó lường.
Người này thật sự là một nhân tài.
Trong tiếng hoan hô như Sơn băng địa liệt, Chu Hậu Chiếu xanh mặt, phất tay áo căm giận trở về soái trướng.
Tần Kham đi theo sau lưng hắn vào soái trướng, nhìn Chu Hậu Chiếu một thân nhung trang ở trong trướng đập phá chai lọ, phát tiết lung tung một hồi, Tần Kham đứng ở xa im lặng không nói gì.
Ném chán rồi, mệt rồi, Chu Hậu Chiếu mắt đỏ bừng lườm Tần Kham, cả giận nói: "Tên hỗn trướng vừa rồi tự dưng xen vào là từ cái lỗ nẻ nào chui ra thế?"
Tần Kham xòe tay vẻ mặt vô tội: "Thần cũng không quen với hắn lắm, nhìn cách ăn mặc thì hình như là thuộc hạ Cẩm Y vệ."
Chu Hậu Chiếu cả giận nói: "Ngươi quản giáo thuộc hạ thế nào vậy? Cẩm Y vệ sao lại có thứ này?"
"Thần có tội."
Chu Hậu Chiếu khuôn mặt dữ tợn nói: "Đi gọi mấy người, đánh cho hắn đến ngay cả cha ruột cũng không nhận ra thì thôi."
"Là cha ruột hắn không nhận ra hắn, hay là hắn không nhận ra cha ruột."
"Thế nào cũng được."
" Thần tuân chỉ."
Một hồi đánh bậy bạ, một cơ hội danh diệu thiên cổ dễ như trở bàn tay, sự xuất hiện của Tiền Ninh cuối cùng vừa hay bóp nát nguyện vọng tốt đẹp của Chu Hậu Chiếu.
Chu Hậu Chiếu phát hiện mình thật sự là gặp năm hạn, tuy rằng không phải là năm bổn mạng của hắn, nhưng trước khi thân chinh xuất kinh nên đổi nội khố rồng thành màu đỏ, bằng không sẽ không xuất hiện nhiều bất ngờ, nhiều khúc chiết nhấp nhô như vậy.
Phẫn nộ thì phẫn nộ, Chu Hậu Chiếu chung quy cũng không phải là bạo quân không phân rõ phải trái, hắn hoang đường nhưng không tàn bạo, cho nên Tiền Ninh phá hủy đại sự của hắn, hắn vẫn không hạ chỉ trảm sát Tiền Ninh, chỉ định đánh hắn một trận mà thôi.
Tần Kham lĩnh chỉ ra ngoài, trở lại doanh trướng của mình, Tiền Ninh đang thấp thỏm bất an chờ ở trong trướng, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt sợ hãi, thấy Tần Kham tiến vào, Tiền Ninh vội vàng khom mình hành lễ.
Tần Kham liếc hắn một cái, sau đó ngồi sau bàn, chậm rãi phẩm ngụm trà.
Tiền Ninh cho dù trong lòng vô cùng lo lắng bất an, nhưng khiến người ta bất ngờ là, định lực của hắn rất không tồi, Tần Kham không lên tiếng, hắn cũng nén nhịn mà im lặng.
Tần Kham thầm quan sát hắn, trong lòng thở dài không thôi.
Kỳ thật người này bất kể năng lực hay là cách làm người, thậm chí tiềm chất và cùng khí độ, không một cái nào là không thể hiện hắn là nhân tài hiếm có, nếu đổi lại là một người khác trong Cẩm Y vệ có loại tố chất này, Tần Kham sẽ chỉ vui mừng, tận hết sức lực đề bạt, coi hắn là tâm phúc, chỉ tiếc người đó lại là Tiền Ninh.
Không thể phủ nhận Tiền Ninh có năng lực có bản lĩnh, nhưng hắn thiếu một điểm quan trọng nhất, đó chính là phẩm tính.
Tần Kham trước nay đều không câu nệ dùng nhân tài, hắn đối với thủ hạ được sử dụng chỉ có một yêu cầu duy nhất chính là phẩm tính, không cầu thiện lương nhân hậu, trên thực tế ở cái loại địa phương như Cẩm Y vệ thì không thể thiện lương nhân hậu được, Tần Kham chỉ cầu hắn tàn bạo ngoan độc nhưng có điểm mấu chốt nhất định, không thể vì để đạt được mục đích mà bất chấp tất cả thủ đoạn, người như vậy vĩnh viễn chỉ trung thành với bản thân, tuyệt đối sẽ không trung thành với bất kỳ ai, bao gồm cả hoàng đế, mà người như vậy thì Tần Kham tuyệt đối sẽ không dám dùng.
Dùng thì không dám dùng, giết lại không thể không dạy mà tru, việc Tần Kham có thể làm chỉ là ức chế dã tâm của hắn.
Hôm nay ra lệnh cho Tiền Ninh can ngăn không phải là Tần Kham muốn đùa, mục đích của hắn rất đơn giản, khiến Tiền Ninh ở trước mặt Chu Hậu Chiếu làm ác nhân một hồi, để Chu Hậu Chiếu sinh ra ghen ghét với Tiền Ninh, sau này Tiền Ninh muốn có được sự ưu ái của Chu Hậu Chiếu thì sẽ đã khó càng thêm khó, đây coi như là triệt để phá hỏng con đường đi lên của Tiền Ninh, hắn chỉ có thể thành thành thật thật ở trong Cẩm Y vệ bị Tần Kham quản chế, như vậy Tần Kham mới có thể yên tâm khống chế hắn trong lòng bàn tay.
Đương nhiên, những cái này đều là tâm lý âm u của cá nhân Tần Kham, chỉ có thể lặng lẽ tính kế, không thể nói cho ai. Kỳ thật đứng trên lập trường Tiền Ninh mà nói, hắn vẫn chưa làm gì sai, Tần Kham phòng bị tính kế như vậy không khỏi quá mất hậu đạo, có điều... Tần Kham chưa bao giờ ở trước mặt bất kỳ ai bất kỳ trường hợp nào thừa nhận mình là người phúc hậu.