Trong trướng yên tĩnh hồi lâu, Tần Kham mở miệng: "Tiền Ninh, ngày hôm nay ngươi làm không tồi."
Tiền Ninh khom người cung kính nói: "Công gia phân phó, thuộc hạ chỉ cố làm hết sức."
Tần Kham lộ ra tán thưởng tán thưởng: "Không tồi, ngươi là một nhân tài, bệ hạ cũng phi thường hài lòng với hành động vừa rồi của ngươi."
Tiền Ninh cảm thấy bất ngờ ngẩng đầu.
Tần Kham mí mắt cũng chẳng buồn nhướn lên, nhìn chằm chằm chén trà trong tay rồi chậm rãi nói: "... Cho nên bệ hạ vừa rồi muốn ta đem ngươi chém đầu thị chúng."
Tiền Ninh kinh hãi, bi thiết nói: "Công gia!"
Tần Kham chậm rãi tiếp tục nói: "... Có điều về sau được ta khuyên."
Tiền Ninh thở phào trong lòng, sắc mặt lại càng tái nhợt, sau lưng bất tri bất giác túa mồ hôi lạnh.
Ai ngờ Tần Kham lại tiếp theo chậm rãi nói: "Khuyên thì khuyên, nhưng lửa giận của bệ hạ vẫn khó tiêu, muốn ta thiến ngươi rồi đưa vào cung, để ti lễ giám Trương công công dạy dỗ."
Tiền Ninh lại kinh hãi, bi thiết nói: "Công gia!"
Tần Kham thong dong điềm tĩnh nói: "... Về sau lại bị ta khuyên."
Tiền Ninh lúc này không chỉ lưng đẫm mồ hôi mà toàn thân đều hư thoát, đôi mắt thoạt nhìn có chút sắc bén hữu thần lúc này nhìn Tần Kham như cầu xin, hơn nữa trọng điểm là miệng của Tần Kham.
Tần Kham hồn nhiên không để tâm, mắt cũng chẳng buồn nhìn Tiền Ninh, chỉ nhìn chằm chằm chén trà trong tay, dùng một loại ngữ khí như đang nói chuyện phiếm: "Đường đường là đại trượng phu nếu bị thiến, chắc ngươi cũng chẳng buốn sống? Ngươi xem, trong chớp mắt ta đã cứu ngươi hai lần, mạng của ngươi ở trước quỷ môn quan chuyển động hai vòng qua lại mà không ngờ vẫn bình yên vô sự, thật sự là đáng mừng..."
Tiền Ninh: "..."
"Có điều, bệ hạ quả thật rất tức giận, ngươi đã phá mất thứng trí của bệ hạ thì không thể không trả giá, đúng không? Cho nên, bệ hạ lại hạ lệnh đánh cho ngươi một trận, đánh đến tình trạng gì á? Đánh tới cho ngay cả cha ruột ngươi cũng chẳng nhận ra ngươi, hoặc là ngươi không thể nhận ra cha ruột ngươi."
Tiền Ninh lúc này đã chuẩn bị tâm lý, vô cùng chờ mong nhìn Tần Kham: "Công gia lại khuyên bệ hạ, đúng không?"
Tần Kham vẻ mặt ôn hoà cười nói: "Không, lần này thì ta không khuyên, không thể làm bệ hạ mất mặt được. Ài, đang yên đang lành ngươi khóc cái gì, so với bị chém đầu hoặc bị thiến, đánh ngươi một trận có thể coi là rất có hậu đức rồi?"
Tiền Ninh cúi đầu lặng lẽ rơi lệ, sau đó ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Tần Kham: "Công gia, nói chuyện có thể đừng dọa người như vậy được không? Thuộc hạ lên lên xuống xuống ba lần rồi."
Nghe thấy chỉ đánh một trận, vẻ mặt Tiền Ninh thoải mái hơn một chút, mà Tần Kham hôm nay kế nhỏ thực hiện được, vẻ mặt của hắn cũng nhẹ nhàng hơn.
Hai người trầm mặc một lát, Tần Kham thản nhiên nói: "Ngươi dù sao cũng là tận tâm làm việc cho ta, bệ hạ tuy nói muốn đánh ngươi, nhưng hơn phân nửa là lời trong lúc nóng giận, ta không thể thật sự hạ độc thủ với thuộc hạ trung tâm của mình được, sau khi trở về ngươi băng bó kín toàn thân cho ta, ở trong trướng nằm mấy ngày, giả vờ như vừa bị đánh, sau khi về kinh sư ta gửi điều tử cho Kinh lịch ti, thăng ngươi làm Thiên hộ Cẩm Y vệ thành nam."
Tiền Ninh ngây ra một thoáng, tiếp theo vui mừng quá đỗi, dập đầu ba cái với Tần Kham.
"Tạ ơn Công gia đã tài bồi đề bạt, thuộc hạ nhất định sẽ quên mình phục vụ cho Công gia!"
Tần Kham cười cười, bỗng nhiên ý vị thâm trường nói: "Tiền Ninh, ngươi còn nhớ những lời bản công nói với ngươi khi rời kinh chứ?"
Tiền Ninh cung kính nói: "Lời dạy của Công gia thuộc hạ không lúc nào dám quên, Công gia từng nói, công danh của trượng phu chỉ lấy được trên lưng ngựa."
"Không sai, thăng ngươi làm Thiên hộ là vì ngươi trong loạn Ninh vương đã vào sinh ra tử, đây là công danh ngươi dùng mạng để kiếm về, chẳng ai cướp được cả, dưới trướng bản công thưởng công phạt tội, không có thiên vị, loại người chỉ biết đầu cơ luồn cúi thì vĩnh viễn không có ngày xuất đầu ở dưới trướng bản công, những lời này ngươi cần phải nhớ."
Chu Thần Hào bị bắt sống, hơn nữa bị bắt sống hai lần, sự bi phẫn trong đó không sao kể xiết, thời Tam Quốc vị lão tiền bối so với Chu Thần Hào thì còn bi thương hơn, vị tiền bối này tên là Mạnh HOạch, lão nhân gia bị Gia Cát Lượng bắt sống bảy lần, cũng không biết trong lòng hắn có suy nghĩ gì, đại thể là bị bắt đến chai sạn rồi, bởi vậy có thể nhìn ra Thục tướng KHổng Minh tiên sinh bề ngoài thì đạo mạo nhưng nội tâm kỳ thật âm u cỡ nào, người thời thơ ấu không bị ám ảnh thì không thể nào làm ra chuyện biến thái như vậy được.
Nghịch thủ bị bắt cũng không có nghĩa là trận chiến tranh này kết thúc, trên đời có từ gọi là "Dư nghiệt", dư nghiệt không trừ thì chung quyvẫn là một đại họa. Chu Hậu Chiếu mất công đi xa một chuyến, diệt cỏ tận gốc tất nhiên là việc phải làm.
Dư nghiệt của Chu Thần Hào hơi nhiều, trên hồ Bà Dương còn có bốn vạn thuỷ quân và mấy trăm chiếc thuyền, bốn vạn người này hiển nhiên không phải là hạng người lương thiện, bọn họ vốn là hồ đạo thủy tặc ở trên hồ Bà Dương dựa vào cướp bóc thương thuyền, thậm chí đồ sát thôn xóm ven bờ mà sống, Chu Thần Hào nhặt rách hiển nhiên so với Vương Thủ Nhân lại càng không giảng cứu hơn, người loạn thất bát tao gì cũng nhặt về hết.
Theo Chu Thần Hào bị bắt, các thành trì Giang Tây như rắn mất đầu, hai mươi vạn đại quân triều đình công với đại quân cần vương mấy chục vạn người của vệ sở ở các nơi như Hồ Quảng, Chiết Giang, Phúc Kiến, càng khiến phản quân đang chiếm thành kinh hồn táng đảm, thu phục thành trì chi chiến từ lúc bắt đầu đã là thế cục nghiêng về một bên, vương sư triều đình thế như chẻ tre, từng tòa thành trì dễ dàng bị lấy lại, đại bộ phận thành trì là không cần tốn nhiều sức, bởi vì phản quân đã dứt khoát ném binh khí bỏ thành mà chạy.
Không đến một tháng, tất cả thành trì toàn cảnh Giang Tây đều bị thu phục, một lần nữa quy về dưới sự thống trị của triều đình, loạn Ninh vương hiện giờ chỉ còn lại một mối họa cuối cùng chưa trừ, đó chính là thuỷ quân phản tặc hồ Bà Dương.
Mười bốn tháng mười năm Chính Đức thứ ba, gần ngàn chiếc thuyền Chu Hậu Chiếu hạ chỉ thu thập hoặc lâm thời đóng tập kết xong ở bờ hồ Bà Dương.
Thuỷ quân vương sư chủ động xuất kích, theo gió vượt sóng tới nơi sở tại của phản quân, trên mặt hồ rộng lớn vô ngần chỉ thấy cánh buồm như rừng, ngàn chiếc thuyền chở đầy mười vạn đại quân.
Ngày mười chín tháng mười, thủy sư vương sư cùng thủy sư phản tặc gặp nhau ở phía bắc hồ Bà Dương, quyết chiến bắt đầu.
Tướng lãnh của thủy sư Phản quân tên là Mẫn Nhập Tứ, hắn vốn là thủ lĩnh của nhóm thủy tặc lớn nhất trên hồ Bà Dương, một thân thiện chiến nhưng không thiện mưu, trên sách sử bình thường gọi người như thế là "Hữu dũng vô mưu hạng người", người như vậy thời Tam Quốc có cả đống, hơn nữa bình thường mệnh không dài, chia đều ra thì đại khái chỉ có thể ở trong sách sống một chương, liền bị một danh tướng trí dũng song toàn một đao chém chết.
Mẫn Nhập Tứ cũng không ngoại lệ, bởi vì còn chưa bắt đầu quyết chiến, hắn đã phạm phải một chuyện hết sức ngu xuẩn.
Quyết chiến ngày mười chín tháng mười, hôm đó trên hồ gió to, thuyền hạm lay động xóc nảy, thế là Mẫn Nhập Tứ làm ra một quyết định phi thường tự cho là thông minh, đó chính là dùng xích sắt nối toàn bộ thuyền hạm lại với nhau.
Có thể khẳng định, Mẫn Nhập Tứ chưa từng đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa, cho dù bộ sách này hiện giờ đã có được hơn một trăm năm, nếu Mẫn Nhập Tứ từng đọc qua sách này, nhất định sẽ tự tát mình mười tám cái vì quyết định ngu xuẩn này của mình.
Đúng vậy, quyết định của Mẫn Nhập Tứ cũng giống như quyết định của Tào Tháo trong trận Xích Bích.
Mấy trăm chiếc thuyền chia làm làm mấy hàng trên hồ Bà Dương, thuyền tất nhiên là ổn định trong sóng gió, chỉ là muốn chạy thì không được.
Quá trình Quyết chiến rất đơn giản, Tần Kham vừa thấy bố trí của Mẫn Nhập Tứ liền mừng đến không ngậm được miêng, sau đó giả vờ như Chu Lang Tam Quốc, mấy chục chiếc thuyền nhỏ chở đầy cỏ khô mượn gió đông lao về phía thuyền quân địch như mũi tên, sau đó vương sư dùng hỏa tiễn đốt cỏ khô trên thuyền nhỏ, thuyền lớn của phản quân bị nối với nhau nhất thời không thể tách ra, bốn vạn thuỷ quân cứ như vậy trơ mắt nhìn thuyền nhỏ cháy, hỏa thế càng lúc càng lớn, lan tới trên thuyền lớn của phản quân, Xích Bích chi chiến thời Tam Quốc cơ hồ được tái hiện đầy đủ tại triều Đại Minh.