Thành công khác nhau, nhưng thất bại thì đại khái là giống nhau.
Mẫn Nhập Tứ bại rồi, bại rất thê thảm, lửa lớn bốc cao, trên hồ Bà Dương khói đặc cuồn cuộn, vô số sinh mệnh vĩnh viễn trôi đi trong khói đặc, bọn họ dùng sinh mệnh làm cái giá để đổi lấy một chút miêu tả sơ lược trên sách sử, hơn nữa còn liên quan tới cái danh "tặc".
Bởi vậy có thể thấy được đọc sách là trọng yếu cỡ nào, nếu Mẫn Nhập Tứ trước khi khai chiến bỏ ra một hai lượng bạc mua một quyển 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》, hoặc là để người trong quân từng đọc sách đọc cho hắn liên quân Tôn Lưu hơn ngàn năm trước là đánh trận Xích Bích như thế nào, tin rằng kết quả nhất định sẽ khác, phàm là là người có chút đầu óc sẽ không làm ra loại chuyện tự chịu diệt vong này.
Người ta đã muốn chết thì không thể nào ngăn được.
Ánh lửa khiến hồ Bà Dương sáng rực, đỏ bừng như trời cũng bị đốt, vô số tiếng kêu thảm thiết và tiếng kêu khóc đan vào nhau, trong hỏa thế ngút trời, thuỷ quân triều đình chờ đợi đã lâu phát động thế công, mưa tên như châu chấu phô thiên cái địa trút xuống chiến hạm địch, hỏa pháo trên thuyền cũng rất đúng lúc gầm lên, khiến cho quân địch đang giãy dụa trong lửa càng họa vô đơn chí.
Vô số quân sĩ phản quân bị chết cháy, theo thuyền hạm đang bị đốt thành tro, có tên dứt khoát nhảy xuống hồ, còn có người trực tiếp bị mưa tên bắn trúng.
Chiến tranh là thảm thiết, một khi đã bắt đầu thì không dừng lại được, tướng sĩ hai bên giết đỏ cả mắt rồi, bất kể là sinh mệnh của mình hay là của kẻ địch đều bị bro qua.
Lửa mượn gió cháy càng to, thuyền hạm của thuỷ quân phản tặc đã bị đốt năm sáu phần, mà chủ tướng phản tặc Mẫn Nhập Tứ khi đang hoảng sợ cướp đường chạy trốn thì lại bị mũi tên bắn xuyên cổ họng, thân hình khôi ngô ngã vào biển lửa, hóa thành tro tàn cùng với thuyền hạm.
Hơn một tăm năm mươi năm trước, cũng là ở trên hồ Bà Dương này, thái tổ Chu Nguyên Chương quyết chiến với túc địch lớn nhất trong đời là Trần Hữu Lượng, dùng thắng bại của một cuộc chến để giành quyền sở hữu giang sơn.
Mà hôm nay trên hồ Bà Dương, tinh binh mãnh tướng dưới trướng hoàng đế Chính Đức dùng thế sư tử vồ thỏ tiêu diệt một cỗ lực lượng phản quân cuối cùng của Chu Thần Hào.
Trận chiến này thuỷ quân phản tặc chết cháy và chết đuối gần vạn người, những người còn lại đều hàng, cực ít người chạy trốn được.
Mười chín tháng mười năm Chính Đức thứ ba, loạn Ninh vương đã trần ai lạc định, Chu Thần Hào thảm bại.
Thắng là thắng, chuyện khắc phục hậu quả thì vẫn phải tiếp tục.
Trước tiên phải vớt hài cốt và thi thể trên hồ Bà Dương, chuyện kế tiếp là của Hán Vệ, của Tần Kham và Đới Nghĩa Trương Vĩnh, ba người ra chỉ lệnh, Cẩm Y vệ và Đông Tây nhị Hán nhanh chóng vận chuyển, phản tặc chạy thoát cho rằng bỏ binh khí ôm đầu chạy trốn là triều đình sẽ coi như không có gì phát sinh, quả thực là mười phần sai, dám cầm lấy binh khí tạo phản triều đình, nhất định phải gánh vác hậu quả trả giá đắt, Hán Vệ tìm kiếm khắp thiên hạ, lên trời xuống đất cũng phải bắt được những người này mang ra chém.
Cùng lúc đó, Nam Kinh Đô Sát viện khẩn cấp phái ra hơn mười vị tuần án ngự sử phó tới nha môn quan phủ các nơi Giang Tây khảo hạch quan viên các nha môn, trừ khảo hạch chính tích dân thanh ra, quan trọng hơn là xác minh quan viên các nơi Giang Tây sau khi Chu Thần Hào khởi binh phản loạn có đầu hàng phản tặc hoặc vứt bỏ bách tính toàn thành mà chạy trốn hay không, tra ra thì chính là một tội lớn xét nhà diệt tộc.
Mượn oai đại thắng của vương sư, quan trường Giang Tây cũng gặp phải một lần tẩy bài triệt để.
Khảo hạch tính sổ là chuyện của ngự sử và Hán Vệ, những việc vặt này không liên quan gì tới Chu Hậu Chiếu, ngày thứ năm sau đại thắng thuỷ chiến hồ Bà Dương, ba vị Đại học sĩ nội các ở kinh sư phái khoái mã xuất kinh đại biểu cho cả triều cả triều cung thỉnh hoàng đế khải hoàn hồi kinh.
Đương nhiên, phản ứng đầu tiên của Chu Hậu Chiếu khi nhìn thấy tấu chương chính là vò lại rồi ném đi.
Mọi người đều minh bạch tính tình của Chu Hậu Chiếu, tấu chương thúc giục của các học sĩ nội các cũng khôngphải đơn giản chỉ có một đạo, mà là một ngày một đạo, lời nói ngữ khí trên tấu chương càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng dài dòng, hơn nữa đưa tấu chương còn là ngự sử Nam Kinh Đô Sát viện, ngự sử là loại được những người khác trên triều đường công nhận là bổng lão nhị, người như thế không chỉ không sợ đắc tội với hoàng đế, hơn nữa còn thường xuyên cố ý chọc giận hoàng đế, mỗi lần nói chuyện với hoàng đế mà không kiếm được mấy cái đình trượng thì quả thực là không làm tròn trách nhiệm, ra cửa cũng ngại mở miệng chào hỏi người ta.
Các Ngự sử rất kiên nhẫn từ Nam Kinh xa xôi chạy tới, bất kể Chu Hậu Chiếu có nguyện ý hay không vẫn ở ngay trước mặt hắn đầy nhịp điệu đọc tấu chương thỉnh cầu khải hoàn hồi kinh của các học sĩ nội các, ngày này qua ngày nọ, so với uống thuốc còn đúng giờ hơn.
Chu Hậu Chiếu sắp điên rồi, nhưng lại không làm được gì những ngự sử cứng đầu cứng cổ không sợ ai này, quân thần hai bên ầm ĩ bốn năm ngày, Chu Hậu Chiếu cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, hắn không thể không thỏa hiệp, lời chú cẩn cô Đường Tăng niệm cho Tôn Hầu Tử đại thể cũng có tư vị như thế này.
Thế là Chu Hậu Chiếu cuối cùng hạ chỉ, An Khánh nhổ trại khởi hành, khải hoàn hồi kinh.
Đại quân nhổ trại khởi hành, hơn mười dặm nối dài không thấy đuôi, Chu Hậu Chiếu cưỡi ngựa giữa đội ngũ, vừa đi vừa lưu luyến không rời quay đầu lại nhìn xung quanh.
Tần Kham quay đầu ngựa đi gần Chu Hậu Chiếu, cười nói: "Loạn Ninh vương đã bị bệ hạ nhanh chóng bình định, nhìn bộ dáng này của bệ hạ sao ý như chưa tận ý ấy nhỉ?"
Chu Hậu Chiếu giận dữ nói: "Tất nhiên rồi. Ở bên ngoài bình loạn thảo tặc thích ý cỡ nào, những ngày tháng vô câu vô thúc giờ kế thúc rồi, vừa nghĩ tới trở về kinh sư mỗi ngày chán ngắt ngồi trên kim điện, nghe các đại thần ỉ ôi lảm nhảm, trẫm ho khan hai tiếng cũng có vô số lời tội quở trách đập vào mặt, nói một câu là bị mắng, làm chuyện gì cũng bị mắng, vào kinh sư rồi trẫm sẽ giống như bị vô số sợi dây thừng trói chặt, không bao giờ vui được."
Ngữ khí Mất mát, tiếp theo Chu Hậu Chiếu đổi sang vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cả giận nói: "Ngươi nói nghịch tặc Chu Thần Hào này sao không cố kiên trì thêm mấy ngày? Lên kế hoạch tạo phải hơn trăm năm mà lại làm ăn chán như vậy, Chu gia sao lại đẻ ra thứ này nhỉ, hại trẫm mất có hai ba tháng ngắn ngủi đã bình định được rồi, quả thực là phế vật."
Tần Kham há miệng, không biết nên tiếp lời như thế nào, không nghi ngờ gì nữa, đây lại là một ngực lục hôn quân điển hình.
"Bệ hạ, bệ hạ uy vũ." Tần Kham đành phải dâng ra một cái rắm ngựa khô khăn không có sức thuyết phục.
Chu Hậu Chiếu lườm hắn một cái, bĩu môi nói: "Chả uy vũ tí nào, trẫm vẫn đang sầu đây, loạn Ninh vương quả thật đã bình định rồi, nhìn ngoài mặt thì vương sư triều đình giành được toàn thắng, hơn nữa nhanh chóng, nhưng trên thực tế thì sao? Trẫm ngự giá thân chinh, vương sư chưa đến An Khánh, chiến cuộc Giang Tây tất cả đều là Vương Thủ Nhân chống đỡ, không chỉ thủ vững Cửu Giang hơn một tháng, hơn nữa xâm nhập địch hậu thu nạp tán binh, tập kích bất ngờ Nam Xương, còn nữa, bắt được Chu Thần Hào có liên quan gì tới trẫm đâu? Thuỷ chiến Hồ Bà Dương, chủ tướng phản tặc ngu không thể tả, trẫm còn không biết xấu hổ là khoe khoang à? Duy nhất đáng để khen chỉ có quyết chiến An Khánh, nhưng trận chiến ấy trẫm tự tiện dẫn hơn một ngàn thị vệ mạo hiểm xông trận giết tặc, chuyện này truyền tới kinh sư, văn võ cả triều chẳng lẽ sẽ khen trẫm là đế vương anh dũng thiện chiến à? Trẫm cũng không hy vọng trong miệng chó của bọn họ có thể phun ra được ngà voi."
Tần Kham muốn cười, tiểu hôn quân kỳ thật vẫn rất thông minh, đăng cơ ba năm, hắn đối với hương gió chính trị trong triều cũng có thể đoán dược đại khái, nhưng thứ chính trị này cũng bẩn như lòng người, rõ ràng là kết quả đại thắng, trở lại kinh sư bị các quan văn bẻ cong, trận đại thắng này ở trong miệng bọn họ không biết sẽ biến thành gì, có thể khẳng định, các quan văn tuyệt đối sẽ không khen Chu Hậu Chiếu làm tốt, để ngăn chặn hoàng đế lại rời kinh thân chinh, cho dù là đại thắng thì bọn họ cũng sẽ cố hết sức để biến trắng thành đen.
Vốn Tần Kham vẫn muốn tìm một cơ hội dể nhắc nhở Chu Hậu Chiếu, để hắn chuẩn bị tâm lý thật tốt, lúc này thấy Chu Hậu Chiếu tâm như gương sáng, Tần Kham cũng không nói thêm nữa.
"Hiếm có khi bệ hạ tự hiểu lấy mình như vậy, thần chúc mừng thay cho xã tắc Đại Minh, chính như cái gọi là biết xấu hổ gần như là dũng cảm, lão tử viết: "Biết người là trí giả, biết mình là thông minh."
Tần Kham lại tặng một cái rắm ngựa mà ngay cả Chu Hậu Chiếu cũng do dự không biết là đang khen hay là đang tổn hại, Chu Hậu Chiếu càng nghe càng không thấy vị đạo, phất phất tay thở dài: "Dừng, Tần Kham, những lời vừa rồi của trẫm chỉ là khiêm tốn mà thôi, không cần phải không cần phải đáp lại quá nghiêm túc, cho dù phải trả lời thì ngươi cũng nên dũng cảm phản bác trẫm, sau đó lớn tiếng nói với trẫm, kỳ thật trẫm sai rồi, trẫm là đế vương anh minh xưa nay hiếm thấy, văn có thể biện quần nho, võ có thể bình thiên hạ, hoàng đế anh minh nhất của Đại Minh chỉ có ba vị, Thái Tổ, Vĩnh Lạc... và trẫm."
Cho dù biết Chu Hậu Chiếu da mặt không phải là dày bình thường, nhưng Tần Kham vẫn bị những lời nói da mặt dày này làm chấn kinh.
Hai mắt trợn lên nhìn Chu Hậu Chiếu một lúc, không biết qua bao lâu, Tần Kham xoay đi, thở dài: "Thần... Thần..."
Chu Hậu Chiếu trông ngóng nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập cổ vũ.
"Thần về hậu quân đốc vận lương thảo, thần cáo lui!"
Đại quân từ An Khánh xuất phtá, sau năm ngày thì tới Nam Kinh. Theo thường lệ, quan viên lục bộ Nam Kinh tranh nhau yết kiến, đám đại thần này yết kiến hiển nhiên không phải để ca công tụng đức, mà là để thúc giục Chu Hậu Chiếu chớ dừng lại ở Nam Kinh lâu, nước không thể một ngày không chủ, bệ hạ nên về kinh.
Một phen khuyên bảo này lại chọc giận Chu Hậu Chiếu, hắn vốn là tâm tính thiếu niên, nói dễ nghe là thời kỳ phản nghịch thiếu niên, không khó nghe thì chính là tính tình như lừa, đuổi không đi, đánh không lùi.
Một đám đại thần mồm năm miệng mười, xin hắn khởi hành ngay hôm đó, Chu Hậu Chiếu dứt khoát hát đổ long tháp, hắn bị bệnh, bệnh thật sự rất nghiêm trọng, không thể gặp ra nắng cũng không thể hứng nước, hơn nữa không thể đi xa, bệnh này người trong nghề vừa nghe là hiểu, đây là bệnh chó dại.