Chu Hậu Chiếu oán hận lườm Tần Kham một cái, bất mãn nói: "Ngươi nói thủy sư Đại Minh của trẫm như thế thì quá đáng quá? trước tiên nói với trẫm đi, vì sao phải xây dựng thủy sư? Đây không phải là chuyện đùa, chúng ta ở chỗ này động mồm mép mấy cái thì có nghĩ là mấy trăm vạn lượng bạc sẽ mất đi, phải cẩn thận."
"Xây dựng thủy sư tất nhiên là để đối phó giặc Oa rồi."
Chu Hậu Chiếu nhíu mày: "Giặc Oa lại phạm hải cương của ta à?"
Tần Kham thở dài: "Bệ hạ, giặc Oa có năm nào là không phạm hải cương của ta đâu? Vùng duyên hải của Đại Minh gần thành hậu hoa viên của giặc Oa rồi, muốn đến lúc thì nào thì đến, muốn lấy cái gì thì lấy, từ năm Hồng Vũ, giặc Oa chính là bệnh nấm ngoài da của Đại Minh ta, không chết người, nhưng hàng năm lại hại cho chúng ta da tróc thịt bong mấy lần."
Nhìn Chu Hậu Chiếu, Tần Kham chậm rãi nói: "Bệ hạ muốn làm võ hoàng đế tiếp nối người trước, mở lối cho người sau thì sao không trừ cái hoạn trăm năm này đi."
Tinh thần Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng có chút phấn chấn.
Thiếu niên ham chơi, nhưng cũng là lòng mang chí lớn, ảo tưởng có thể làm có thể làm ra một phen đại sự các tổ tông chưa từng làm, đặc biệt là sau khi bình định loạn Ninh vương ở Giang Tây, chí hướng của Chu Hậu Chiếu càng xa, nghe Tần Kham khích một câu, trong lòng hắn lại dâng lên chiến ý.
"Hoạn Trăm năm tất nhiên phải trừ tận gốc, hơn nữa phải được trừ tận gốc trong tay trẫm." Chu Hậu Chiếu vung tay lên thật mạnh, khí phách hiên ngang.
"Bệ hạ khí nuốt thôn thiên, thần bội phục." Tần Kham cười cười chắp tay.
" Đừng khen trẫm vội, ngươi trước tiên nói đi, vì sao bỗng nhiên nghĩ đến trừ tận gốc hoạn giặc Oa? phải có nguyên nhân chứ?"
Tần Kham cười cười, bỗng nhiên không đầu không đuôi thay đổi đề tài: "Bệ hạ có thiếu tiền không?"
"hả?" Chu Hậu Chiếu hiển nhiên không theo kịp tư duy nhảy cóc của Tần Kham, ngây người một lúc, do dự gật gật đầu.
Tần Kham rất bất mãn với thái độ thiếu bạc cũng không kiên định của hắn, suy bụng ta ra bụng người đặt mình vào hoàn cảnh người khác, người khác hỏi hắn có thiếu bạc không thì kiểu gì hắn cũng gật đầu như giã tỏi, bất kể thu nhập gì, thì tiền cũng luôn không đủ tiêu, hỏi hắn có thiếu đức không thì hắn mới do dự.
Thế là Tần Kham ân cần nói: "Bệ hạ ngươi xem, hoàng cung kinh sư vốn là hành cung của thời Nguyên, về sau do hoàng đế Vĩnh Lạc xây dựng thêm, quan phủ địa phương có phong khí không sửa nha môn, kinh sư cũng có truyền thống khôngsửa cung điện, từ năm Vĩnh Lạc tới nay chắc cũng phải hơn một trăm năm mươi năm rồi? Trong cung chỗ nào cũng cũ nát, hàng năm chỉ tu sửa nóc điện bị dột, phủ nội vụ cũng phải bỏ ra hơn mười vạn lượng, khi mùa màng không tốt xòe tay xin tiền Hộ bộ, không chỉ không lấy được bạc mà ngược lại còn lãnh nước bọt vào mặt."
"Những cái ngươi vừa nói thì có liên quan gì tới trừ giặc Oa xây dựng thủy sư?" Chu Hậu Chiếu không nhịn được hỏi.
Bởi vì thiếu bạc, cho nên phải xử lý giặc Oa.
Những lời mà Tần Kham nói thật sự là chả logic tý nào, Chu Hậu Chiếu nghe mà chả hiểu gì, ánh mắt nhìn Tần Kham vừa không hiểu vừa kính sợ, tuy rằng không rõ sự logic trong những lời nói này là nhảy cóc cỡ nào, nhưng có thể khẳng định, cái miệng không nói tiếng người của hắn nhất định là có chỗ lợi hại của hắn, ý tứ trong lời nói trước tiên không nói tới, cứ sùng bái cái đã.
"Ngươi đợi đã, đừng nói gì vội, để trẫm nghĩ đã." Chu Hậu Chiếu phất phất tay, cắt ngang Tần Kham đang chuẩn bị mở miệng thao thao bất tuyệt tiếp, hơn nữa lộ ra nụ cười xin lỗi: "Trẫm gần đây ở trong tửu quán nhiều nên đầu óc có chút mụ mị, có chút không theo kịp ngươi, ngươi nói chậm một chút."
Tần Kham tỏ vẻ lý giải, dù sao thời gian dài làm động tác cúi đầu khom lưng lau bàn, có thông minh tới mấy thì hai lõi cũng biến thành một lõi.
Chu Hậu Chiếu xử lý lại mạch suy nghĩ, nói: "Câu đầu tiên ngươi nói, trẫm thiếu là sự thật, muốn kiếm bạc cũng f việc cấp bách, những năm trước tiên hoàng phái thái giám tới các nơi Đại Minh làm quặng giám, thế là về sau nội khố hàng năm có bạc thuế quặng, trẫm sau khi đăng cơ trong tay quả thật cũng có tiền, nhưng chỗ dùng tiền cũng nhiều, hàng năm phải bỏ ra một hai trăm vạn lượng, tới câu thứ hai của ngươi, xử lý giặc Oa trẫm cũng rất minh bạch, đám gia hỏa này cùng hung cực ác, độc hại con dân vùng duyên hải Đại Minh ta, trẫm muốn trừ lâu rồi, hiện tại trẫm chỉ muốn hỏi ngươi một chút, kiếm bạc và trừ bỏ giặc Oa, hai cái này có quan hệ nhân quả với nhau à?"
"Có, tru trừ giặc Oa thứ nhất là để trừ tận gốc hoạn trăm năm, báo thù cho con dân vùng duyên hải trăm năm năm qua bị giặc Oa tàn sát, thứ hai là để thông đường biển, tĩnh nội hải."
"Vì sao phải thông đường biển?" Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng hỏi vào trọng điểm.
Tần Kham do dự một chút, cuối cùng cắn răng một cái nói: "Thông đường biển là để mở cấm biển!"
Chu Hậu Chiếu đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Tần Kham.
Tần Kham thở dài, nói: "Bệ hạ, luật cũ tổ tông là vì thời thế mà ra, cái gọi là 'Thời thế', chỉ là thời thế hơn trăm năm trước, hiện giờ trăm năm qua rồi, thương hải tang điền, thời thế đã thay đổi. Luật cũ của Tổ tông cũng nên thay đổi. Còn nhớ bệ hạ vừa đăng cơ không lâu. Thần đã hàm súc đề cập qua chuyện mở cấm biển với bệ hạ, hiện giờ thành Thiên Tân ddã phồn vinh dần dần, cảng đông Thiên Tân liên tục đóng hải thuyền, mà Nhật Bản thì vua yếu thần mạnh. Chiến loạn không ngớt. Lúc này Đại Minh ta mở cấm biển, gió đông đã tới."
Tần Kham nói xong cẩn thận nhìn sắc mặt Chu Hậu Chiếu, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm khẩn trương.
Thường ngày quân thần hai người khi thương nghị quốc sự đều hi hi ha ha quyết định, quan điểm của Tần Kham Chu Hậu Chiếu rất ít khi phản đối. Bên trong trừ độ cao tư duy của hai người nhất trí ra, quan trọng hơn sự hiểu ý và tín nhiệm lẫn nhau, ai cũng hiểu đối phương sẽ không lừa gạt mình, nói gì cũng đều thản nhiên.
Nhưng hôm nay thì khác, sau khi hơn trăm năm trước Thái tổ hoàng đế hạ chỉ cấm biển, giống như ngay cả miệng người trong thiên hạ cũng cấm. Hai chữ "Cấm biển"Căn bản dù nhắc tới cũng không được, ngang với đại nghịch bất đạo, dưới tình thế như vậy, Tần Kham đột nhiên đưa ra mở cấm biển, dù là giao tình thâm hậu với Chu Hậu Chiếu, Tần Kham cũng không thể không toát mồ hôi.
Lời ra khỏi miệng, Chu Hậu Chiếu không ngờ không tức giận, ngược lại trầm mặc, qua hồi lâu, hắn ngẩng đầu, chậm rãi nói: "Mở cấm biển là ý tứ cá nhân của ngươi ý tứ ý tứ của các đại thần phía dưới?"
Tần Kham thở dài: "Trước mắt chỉ là ý tứ cá nhân của thần."
Chu Hậu Chiếu lắc đầu nói: "Trẫm năm khi còn là đông cung Thái tử, Dương Đình Hòa tiên sinh có một lần ở xuân phường tán gẫu chuyện mở cấm biển với trẫm, Dương tiên sinh từng nói, kỳ thật cấm biển đối với Đại Minh mà nói, là hại nhiều hơn lợi, Đại Minh ta thân là tông chủ của phiên quốc xung quanh, bế quan toả cảng vốn là hạ hạ chi sách, huống chi đã cấm hơn trăm năm, quốc khố triều đình thiếu bạc, nội khố thiếu bạc, quan phủ địa phương cần đào mương xây đê, bọn họ cũng thiếu bạc, mọi người đều biết bạc là thứ tốt, cũng biết nếu mở cấm biển, bạc sẽ ùa vào kho của nước ta, nhưng vì sao hơn một trăm qua rồi, trên triều đường lại không có một ai dám nhắc tới chuyện mở cấm biển?"