Tần Kham nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Chu Hậu Chiếu, vẻ mặt càng chua chát: "Truy xét nguyên nhân, cuối cùng vẫn là loạn trong giặc ngoài."
Chu Hậu Chiếu thở dài: "Không sai, loạn trong giặc ngoài, Đại Minh ở bên ngoài thì hải tặc, hoành hành đại hải, thấy thuyền là cướp, gặp người là giết, Nhật Bản đang nội loạn, tự lo cho mình còn không xong, căn bản không có biện pháp giải quyết, mà quân vệ Đại Minh thì yếu ớt, không chịu nổi một trận, lúc trước ngươi đã tự mình tham dự trận Sùng Minh kháng Oa, quân vệ Đại Minh ta yếu tới mức độ nào thì ngươi rõ hơn trẫm. Đại Minh bên trong thì cũng không thiếu hạng người có ánh mắt nhìn xa, kỳ thật mỗi người đều biết mở cấm biển là có lợi, các đại thần này ánh mắt mặc dù nhìn xa, nhưng tâm tư lại vặn vẹo, vừa thấy có lợi, cái đầu tiên nghĩ đến không phải là làm thế nào để nước mạnh, mà là làm thế nào để vỗ béo bản thân, thế là trong miệng kêu gào tổ chế không thể trái, nhưng lại âm thầm cấu kết với thương nhân giương buồm rời bến kiếm tiền, thanh danh kiếm được, bạc cũng kiếm được, cho nên quốc khố càng lúc càng nghèo, mà quan viên thì càng lúc càng giàu."
Chu Hậu Chiếu vẻ mặt nghiêm túc một cách hiếm có, tạm dừng một lát rồi nói tiếp: "Dương tiên sinh từng còn kể cho trẫm một cố sự, năm Hoằng Trị thứ chín, có một thất phẩm ngự sử tên là Cố Thừa, người này là tiến sĩ nhị giáp cấp thấp, có thể nói là nghé con mới sinh không sợ hổ, ở Hàn Lâm viện hai ba năm thì được bổ nhiệm alfm giám sát ngự sử, ngày đầu tiên vào triều đã đệ lên một đạo tấu chương xin mở cấm biển, lúc ấy phụ hoàng có chút kinh ngạc, mang tâm tư muốn thử, thế là đưa ra để nội các và lục bộ thương nghị!" Kết quả vừa mới dứt lời, cả triều sôi trào, các đại thần không dám mắng phụ hoàng, lại chỉ cây dâu mà mắng cây hòe mắng cho Cố Thừa thương tích đầy mình, gần trăm người ùa lên, hạch tội Cố Thừa hại nước lừa vua, thỉnh cầu phụ hoàng nghiêm trị, phụ hoàng thế là không thể không bãi quan miễn chức Cố Thừa, trục xuất khỏi kinh sư."
Từ đề tài mở cấm biển, ngữ phong đột nhiên biến đổi, biến thành rời bến thương hành, lọt vào trong tai Chu Hậu Chiếu thì tự dưng sảng khoái hơn rất nhiều, tâm lý lập tức buông lỏng, lộ ra vẻ mặt thông sướng, tựa như đang khoác sa mỏng trắng nõn chạy trên bờ biển.
"Ngươi sao không nói sớm là ra biển đi, hù chết trẫm!" Chu Hậu Chiếu oán hận lườm Tần Kham một cái.
Tần Kham cười nhạt, kỳ thật hôm nay nói dài dòng là hắn giở tiểu tâm nhãn, trước tiên nói ra đề nghị kinh thiên mở cấm biển này, dọa Chu Hậu Chiếu, sau đó đổi đề tài, đem mở cấm biển biến thành rời bến thương hành có tính chất tư nhân, dưới sự lên lên xuống xuống, Chu Hậu Chiếu về tâm lý tất nhiên là dễ dàng chấp nhận.
"Thần vừa rồi đã nói, muốn kiếm bạc thì trước tiên phải trừ giặc Oa."
Chu Hậu Chiếu nghe hiểu ý của Tần Kham: "Bởi vì thiếu bạc, cho nên phải kiếm bạc, bởi vì muốn kiếm bạc, cho nên phải rời bến thương hành, bởi vì rời bến thương hành, cho nên phải tiễu trừ giặc Oa trên biển, ngươi là có ý này?"
" Nói chuyện với bệ hạ cảm giác y như là nói chuyện với người thông minh vậy." Tần Kham đành trái với lương tâm khen chỉ số thông minh của Chu Hậu Chiếu.
Chu Hậu Chiếu được khen cười toác miệng, lập tức cảm giác có chút không đúng: "Âm thầm rời bến thương hành không phải làm trái với tổ chế sao? Thái tổ hoàng đế từng hạ lệnh phiến bản không thể xuống nước, chúng ta ra biển ít nhất không phải là phiến bản chứ?"
"Bệ hạ, pháp lệnh của thái tổ là pháp lệnh hơn trăm năm trước rồi, hiện giờ thời thế bất đồng, thần nói mở cấm biển và rời bến thương hành, kỳ thật là cùng một chuyện, luật cũ tổ tông trăm năm phải thay đổi."
Còn có câu Tần Kham giữ ở trong bụng không nói ra, người tay nắm quyền thế trong triều cấu kết với thương nhân, lợi nhuận từ hải vận bị quan văn lén chia, khoản lợi nhuận này nếu đem tính toán thì hàng năm ít nhất cũng phải gấp mười làn quốc khố. Nước nghèo dân nghèo, thật sự giàu lại là bộ phận các quan viên, loại hiện trạng này không thay đổi, quốc tộ Đại Minh có thể chống đỡ được thêm bao nhiêu năm?
Tra xét bắt bớ không phải là chi đạo căn bản, cho dù bắt toàn bộ các quan viên tham dự hải vận. Không bao lâu nữa lại sẽ người trước ngã xuống, người sau tiến lên, lợi nhuận hải vận quá cao, cao tới mức bất kỳ ai cũng không thể không động tâm, cho dù mạo hiểm bị mất đầu xét nhà thì vẫn sẽ có người mang cả nhà lên chiếu bạc.
Thần sắc Chu Hậu Chiếu tối sầm: "Cố Thừa đó cũng không có kết cục tốt đẹp, hậm hực thu thập hành trang rời khỏi kinh sư, còn chưa tới phủ Chân Định thì đã bị tặc nhân nửa đường cướp giết, án tử này thành án chưa giải quyết, về sau cũng chẳng còn gì."
"... Lúc trước phụ hoàng bệnh tình nguy kịch, trẫm suốt ngày thị hầu trước giường, phụ hoàng những ngày này dạy trẫm rất nhiều chi đạo trị quốc, trẫm nhớ rõ nhất chính là chuyện cấm biển, phụ hoàng nói với trẫm, cấm biển phải mở, nhưng không thể nóng vội, nếu không sẽ dẫn lửa thiêu thân, chỉ có thể từ từ mà làm, mười năm, hai mươi năm, thậm chí là một đời hai đời mới có thể nhìn thấy hy vọng, Tần Kham, trẫm biết ngươi mở cấm biển là công tâm, nhưng đề tài cấm biển này không đưa ra được, nó chạm đến thân gia và tiền đồ của rất nhiều người, bất kể là ai chạm vào nó, các quan văn liên lụy sâu rộng đều sẽ hợp lại ngươi chết ta sống, cho dù là hoàng đế Quốc Công cũng không ngoại lệ, ngươi nếu chọc vào tổ ong vò vẽ này, trẫm cũng không biết có thể bảo vệ được ngươi hay không?"
Vẻ mặt Tần Kham trở nên âm u, từ lúc quyết định mở cấm biển tới nay, hắn phi thường chú ý tới chuyện mở cấm biển của Đại Minh hơn trăm năm qua, án án tư liệu Cẩm Y vệ thu thập cũng đọc rất nhiều, những gì Chu Hậu Chiếu vừa nói hắn kỳ thật đều biết, chỉ là nghe ngữ khí của Chu Hậu Chiếu, chuyện mở cấm biển so với hắn trong tưởng tượng của hắn thì còn gian nan hơn, khó tới mức ngay cả Chu Hậu Chiếu là hoàng đế cũng bi quan như vậy.
Tần Kham minh bạch, tất cả lực cản chỉ vì một nguyên nhân, đó chính là lợi ích
Đại Minh không có dạng hậu thích như các triều đại khác, thế gia và môn phiệt, trải qua lễ rửa tội trong chiến loạn hai triều Tống Nguyên, thế gia môn phiệt hiển hách ngàn năm đã sớm xuống dốc, thái tổ Chu Nguyên Chương lại là người không chú trọng cho lắm, liều mạng vất vả lắm mới đánh hạ được tòa giang sơn này, tòa giang sơn này giống như mông lừa bị thái tổ lão nhân gia hung hăng đóng dấu một chữ "Chu", có thể gọi là trong mắt quang côn không chứa được một hạt cát, huống chi là loại lão quang côn giết người như ma như Chu Nguyên Chương, cho nên thế gia môn phiệt ở Đại Minh cơ bản đã tuyệt tích. Duy nhất miễn cưỡng được gọi là thế gia chỉ có hậu đại của Khổng Tử Diễn Thánh Công nhất mạch.
Thế gia môn phiệt không có, thiên hạ luôn có giai cấp thay thế, quyền lực không thể hoàn toàn tập trung trong tay hoàng đế, thế là tập đoàn sĩ tử quan văn đúng thời cơ mà sinh, một quần thể nắm giữ quyền thế, không thể từ bỏ được lợi ích, quyền và tiền luôn buộc chặt cùng một chỗ, một cái cũng không thể thiếu.
Cấu kết thương nhân ngầm rời bến mậu dịch v phiên quốc, đây chính là lợi ích của các quan văn, lợi ích của bọn họ so với quốc thổ Đại Minh thì càng thần thánh không thể xâm phạm, ai động vào là chết.
Tần Kham sớm đã có chuẩn bị tâm lý, hắn biết cái mà mình muốn động vào là mạch máu của vô số quan văn sĩ tử, hắn dùng sức của một người khiêu chiến với toàn bộ giai cấp.
"Bệ hạ, thế sự khó làm, nhưng không thể không làm, lợi ích của mở cấm biển thần không cần nói nhiều, chắc bệ hạ cũng minh bạch, nếu mở cấm biển là một việc có lợi cho dất nước, như vậy..." Tần Kham tạm dừng một lát, ngữ khí bỗng nhiên trở nên trào dâng: "Dù ngàn vạn người, ta vẫn làm."
"Hảo khí phách!" Chu Hậu Chiếu gật đầu tán thưởng: "nói thực tế chút đi, ngươi định làm thế nào?"
"Thần định lần lượt bái phỏng từng đại thần phản đối mở cấm biển, vừa gặp cái là quỳ xuống ôm đùi họ khóc lóc van xin, nếu các đại thần thông tình đạt lý, thần quỳ hơn hai trăm lần chắc là có thể mở cấm biển..."
Chu Hậu Chiếu trợn mắt há hốc mồm: "Đây... Đây là chủ ý ngươi nghĩ ra à?"
"Không thực tế lắm, đúng không?"
"Đâu chỉ không thực tế, quả thực là không biết xấu hổ."
Tần Kham mỉm cười: "Như vậy chúng ta sao không đổi sang một loại biện pháp ôn hòa ôn hòa hơn? Vừa không cần cầu ai, vừa không cần giết ai, dùng phương thức thấm vật không tiếng động lặng lẽ bất giác khiến mở cấm biển trở thành thời thế, chư thần triều đường không thể không thuận theo, khi đó không cần chúng ta mở miệng, các đại thần sẽ tự động tự giác xin mở cấm biển."
Chu Hậu Chiếu mắt sáng lên: "Ngươi có biện pháp gì?"
" Đề mục Mở cấm biển này quá lớn, thần cho rằng trước mắt không bằng đổi một đề mục nhỏ hơn, xem như là chôn phục bút cho mở cấm biển, các quan văn có thể cấu kết với thương nhân đóng thuyền rời bến, chúng ta cũng có thể đóng thuyền rời bến, bạc bọn họ kiếm được từ hải vận, chúng ta tất nhiên cũng kiếm được, bệ hạ thử nghĩ xem, triều đường nếu mỗi người đều dính dáng đến hải vận, loại phong khí này dính tới quan phủ địa phương, cuối cùng dính tới dân gian, khiến bí mật không thể còn là bí mật, pháp lệnh cũng không còn là pháp lệnh nữa, cái gọi là cấm biển có khác gì giấy lộn đâu?"