Muốn thay đổi nó, chi đạo trị tận gốc chỉ có thể là tham dự với nó, nắm giữ nó, khi đến mức độ cường đại nhất định, sẽ có thể thay đổi quy tắc trò chơi của cái ngành này.
Tần Kham cười nói: "Nói mở cấm biển dù sao cũng quá xa xôi không thực tế, bệ hạ nghĩ tới hiện trạng bây giờ đi, quốc khố hàng năm không được một ngàn vạn lượng, hơn nữa mỗi một xu một hào đều bị nội các và Hộ bộ an bài. Trị sông, sửa đê, phát lương, trừ lễ mừng trọng đại của thiên gia ra, Hộ bộ chắc sẽ không cho bệ hạ thêm một lượng bạc, bệ hạ tính thích ham chơi. Bất luận dị thú hiếm quý các nơi thiên hạ tiến cống, hay là xây dựng Báo Phòng và chi tiêu hằng ngày, đều không đủ dùng, chỉ dựa vào bạc từ thuế quặng hàng năm, e là chống đỡ không bao lâu, tổng quản nội khố Cao Phượng chỉ sợ ở trước mặt bệ hạ không chỉ khóc than một lần hai lần phải không?"
"Bệ hạ muốn làm một vị tiếp nối người trước, mở lối cho người sau tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, mọi người đều biết, bất luận hôn quân hay là minh quân, đều cần bạc, không có bạc thì chẳng làm được chuyện gì cả. Nhiều lắm thì chỉ tính là vua nghèo, không chỉ làm gì cũng khó, còn lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt của nội các và quan viên Hộ bộ, thần nhớ rõ năm trước bệ hạ muốn mở rộng Báo Phòng thêm bốn mươi gian, trên kim điện vừa nói ra miệng liền bị văn võ cả triều chỉ trích, hoàng đế không có tiền bi ai biết bao, bệ hạ chắc là thể hội được hết rồi chứ?"
Những lời này xem như chọc đúng tim Chu Hậu Chiếu, sắc mặt Chu Hậu Chiếu lập tức trở nên ảm đạm như bình thường, có một loại cảm giác anh hùng khí đoản một xu tiền bức tử hoàng đê. nói
Chu Hậu Chiếu quay đầu, phóng mắt nhìn đại địa trước mắt, mặt không biểu tình sịt nước mũi.
Tần Kham trong lòng vui lắm, vội vàng đuổi giặc giặc cùng đường: "Bệ hạ là thiên tử, song hiện giờ thần quyền quá thịnh, bệ hạ thiếu tiền, còn bị các đại thần trách cứ hạch tội, vua không ra vua, thần không giống thần, nói tới cùng cũng là do không có tiền. Bệ hạ thử nghĩ xem, nếu nội khố đầy tiền, bệ hạ muốn xây cung điện thì xây cung điện, muốn chơi gì thì chơi, cho dù xây dựng một đội thủy sư ngoài biên chế của Binh bộ, chỉ cần không dùng quốc khố, bệ hạ có cần phải nhìn sắc mặt của đại thần không? Các đại thần lấy cớ gì ra mà trách cứ bệ hạ?"
Tần Kham hôm nay phí rất nhiều nước bọt, chỉ có một câu cuối cùng này làm Chu Hậu Chiếu thật sự động dung.
Chu Hậu Chiếu Lúc này thông suốt rồi, Tần Kham nói không sai, hiện giờ quan hệ quân thần ác liệt như vậy, trừ quân thần bất đồng từ lập trường và lợi ích ra, chi phối tiền bạc quốc khố cũng là một nguyên nhân lớn, thậm chí có thể nói là nguyên nhân chủ yếu.
Nếu đúng như lời Tần Kham, thiên gia vô thanh vô tức tham dự rời bến thương hành, tiền bạc đầy rương là kết quả tất nhiên, quốc khố và nội khố là hai hệ thống hoàn toàn bất đồng không liên quan gì tới nhau, triều thần chỉ có quyền chi phối tiền bạc trong quốc khố, loại quyền chi phối này thậm chí còn lớn hơn quân quyền, bạc nên dùng như thế nào trên cơ bản do các đại thần định đoạt hay không Nhưng mà nếu nội khố bỗng nhiên có tiền, thậm chí còn nhiều hơn quốc khố, khi đó xây vườn, xây cung điện, tổ chức thủy sư, toàn là do nội khố bỏ tiền, các đại thần còn có thể nói gì nữa?
Chỉ cần có bạc, sau này Chu Hậu Chiếu muốn làm gì thì làm, tuy rằng không tới mức không phải kiêng kỵ gì, nhưng ít nhất quân quyền thành lập trên cơ sở tiền bạc sẽ có được sự khuếch trương rất lớn, đối với tranh đấu quyền lực quân thần trăm năm qua mà nói, không nghi ngờ gì nữa là tiến bộ cực lớn.
Mắt Chu Hậu Chiếu dần dần tỏa ra ánh sáng, hô hấp cũng bất giác trở nên ồ ồ, minh quân thiếu bạc, hôn quân càng thiếu bạc, tuy nói toàn bộ thiên hạ trên danh nghĩa là của hoàng đế, nhưng trên thực tế chỉ là khẩu hiệu mà thôi.
"Tần Kham, trẫm nếu tham dự rời bến thương hành, nội khố hàng năm có thể thu được bao nhiêu bạc?"
"Nếu thần lúc nào cũng có lương tâm như hôm nay, không làm giả sổ sách thì thu nhập hàng năm của nội khố không ít hắn một ngàn vạn lượng."
Khuôn mặt tươi cười của Chu Hậu Chiếu có chút cứng ngắc: "Lương tâm của ngươi lúc nào cũng có chứ?"
"Không nhất định, thỉnh thoảng sẽ bị chó ăn, sau đó chờ nó từ từ mọc lại, quá trình hơi chậm."
Chu Hậu Chiếu vui rạo rực về Báo Phòng, chuyện rời bến thương hành xem như triệt để quyết định rồi, lúc ban đầu Chu Hậu Chiếu còn băn khoăn, dù sao là tổ tông của lão Chu gia định ra quy củ cấm biển, mà hắn tham dự hải vận thương hành không nghi ngờ gì nữa là vi phạm tổ, chỉ có điều bản kế hoạch miêu tả tương lai Tần Kham vẽ ra cho Chu Hậu Chiếu thật sự quá tốt đẹp, đẹp tới mức Chu Hậu Chiếu lập tức không chút do dự ném tổ chế ra sau đầu.
Nói thật, Tần Kham rất thích làm bằng hữu với loại hoàng đế thấy tiền sáng mắt này, cảm giác rất sung sướng.
Đương nhiên, mặt khác, nếu Tần Kham là Chu Nguyên Chương trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ bất chấp tất cả mọi giá đánh xuống cửu thiên thần lôi giết chết thằng cháu bất hiếu này.
Sắc trời vẫn ảm đạm, tuyết lớn đã ngừng rơi, gió lạnh thấu xương, trong thiên địa là một mảng thương mang, giống như đế quốc đã dần già nua này, không nhìn rõ con đường phía trước là cát hay hung.
Chu Hậu Chiếu đi rồi, Tần Kham vẫn khoanh tay đứng ở ven đường ở ngoài thành, lẳng lặng cảm thụ cảm giác gió lạnh thổi lên mặt, trong đau đớn lờ mờ có một loại khoái ý.
Phía sau có tiếng bước chân rất khẽ, thanh âm cung kính của Đinh Thuận từ truyền đến.
"Công gia, tri phủ Thiên Tân Nghiêm Tung phái người truyền tin, hiện giờ cảng đông Thiên Tân ngày đêm đóng thuyền, chiếc phúc thuyền hai ngàn súc gõ thứ năm đã sắp hoàn công, có điều Nghiêm Tung nói đóng thuyền qua tốn kém, bốn mươi vạn lượng bạc năm nay Công gia phê cho hắn đã sắp dùng hết rồi, bạc nếu dùng hết, cảng đông chỉ có thể đình công."
Tần Kham đau lòng hít một hơi lạnh, gió lạnh chui vào cổ hỏng, đau như bị dao cắt.
"Nghiêm Tung này thoạt nhìn thì nhã nhặn, về sao lại tính như bại gia tử thế? Không tiết kiệm cho ta chút à?" Tần Kham cảm thấy có chút đau răng.
Đinh Thuận cười nói: "Nghiêm đại nhân tiết kiệm lắm, nghe Cẩm Y vệ Thiên Tân mật, Nghiêm Tung thượng nhiệm tri phủ Thiên Tân gần một năm, mỗi ngày xử lý công việc cần cù và thật thà, chưa bao giờ lơ là, không chỉ mở rộng tường thành và thành nội Thiên Tân, còn rất để việc đóng thuyền ở cảng đông mà Công gia coi trọng nhất trong lòng, phàm là chuyện đóng thuyền, đều tự mình đi làm, từ nhân công đến vật liệu, đều do Nghiêm Tung tự mình kiểm tra, không dùng nhiều thừ một lượng bạc, Công gia, Nghiêm Tung vì để nổi bật trước mặt ngài, một năm nay thật sự là chịu khổ không ít."
Tần Kham nghe vậy gật gật đầu, trong lòng có chút cảm động.
Bất luận về sau thế nhân bình luận về Nghiêm Tung thế nào, trong mắt Tần Kham, Nghiêm Tung ít nhất là người thông minh rất thực tế, ngoài kiên định cần cù ra còn có một chút dã tâm, nhưng chỗ thông minh nhất của Nghiêm Tung là hắn không che giấu dã tâm của mình trước mặt Tần Kham, mà dã tâm hắn thể hiện ra cũng rất vừa phải, vừa hay có thể bị Tần Kham vê nắm mà không đến mức mất đi khống chế, khiến Tần Kham có thể buông bỏ tất cả băn khoăn và ngờ vực vô căn cứ mà trọng dụng hắn.
Đây chính là chỗ thông minh của Nghiêm Tung, đồng dạng là người có dã tâm, nhưng đem so sánh thì Nghiêm Tung biểu hiện cao hơn Tiền Ninh không biết bao nhiêu lần.
"Không có tiền là phiền toái." Tần Kham có chút đau đầu, Thiên Tân đóng thuyền cho tới bây giờ, đều là do Tần Kham tự bỏ tiền, may mà Tần Kham cũng không tính là thanh liêm gì, mấy năm nay mò đông vớt tây, cũng kiếm được không ít bạc.làm tới địa vị như Tần Kham, căn bản chẳng phải làm gì, hàng năm mỗi tháng luôn có người mang thùng bạc tới nhà.
" Phủ Công gia... không đủ tiền phải không?" Đinh Thuận rất ân cần bắt đàu ra chủ ý xấu: "Thuộc hạ nguyện phân ưu cho Công gia, quan viên giàu có trong kinh sư cũng không ít, dưới mông những người này cũng có không ít chuyện không dám để người ta biết, thuộc hạ tùy tiện tóm một tên vào chiếu ngục thẩm vấn mấy lần, tuyệt đối không oan uổng, nếu không thuộc hạ giờ đi bắt một người về, thuận tiện xét nhà hắn, ít nhất cũng có thể gom được bốn năm mươi vạn lượng."
Tần Kham thở dài: "Đinh Thuận à, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, tướng ăn sao càng lúc càng khó coi thế, ngươi nói thật cho ta biết đi, ngươi là vì muốn nhìn cao hơn một chút nên mới mọc thêm cái đầu đúng không?"