Đinh Thuận là thuộc hạ tốt, làm người trung thành, nhưng cách làm việc thô ráp, cũng không biết là hắn là cố ý lộ ra khuyết điểm hay là bản sắc diễn xuất, không quan tâm gặp phải chuyện khó giải quyết gì, phản ứng đầu tiên chính là dùng bạo lực để giải quyết nó.
Bởi vậy có thể thấy được, thời kì thiếu niên của Đinh Thuận nhất định là không hoàn chỉnh, cơ nhục mọc ra đồng thời lại quên mọc tâm nhãn.
Làm việc mặc dù thô ráp, nhưng cái câu tổn hại của Tần Kham thì Đinh Thuận vẫn nghe hiểu, thế là lộ ra bộ dạng ủy khuất vạn phần.
"Công gia, thuộc hạ nghe ra được.ngài là đang vòng vo chửi ta."
Tần Kham thở dài: "Ngươi lại sai rồi, ta đây là mẳng thẳng chửi thẳng, quen nhau lâu thế rồi, ta chửi vòng vo thì ngươi nghe hiểu chắc?"
Xoay người đi về, thị vệ đưa dây cương tới tay Tần Kham, Tần Kham lên ngựa, gót chân kẹp nhẹ bụng ngựa, ngựa từ từ đi trên mặt tuyết, Đinh Thuận và một đám thị vệ đi sát phía sau.
Giục ngựa đi được mấy dặm đường, Tần Kham chợt nghĩ ra gì đó, quay đầu lại nói: "Cảng đông Thiên Tân không thể đình công, Đinh Thuận, ngươi phái người tới Thiên Tân nói với Nghiêm Tung, bạc ta sẽ nghĩ biện pháp, b hắn cứ an tâm làm việc, hiện giờ hắn tuy là tri phủ Thiên Tân, nhưng đã được treo hàm Binh Bộ Thị Lang Binh Bộ Thị Lang, qua hai năm nữa hắn nếu lo liệu tốt Thiên Tân, ta sẽ điều hắn vào kinh sư, kiểu gì cũng kiếm được chức thượng thư cho hắn."
Đinh Thuận hâm mộ nói: "Công gia đối với Nghiêm Tung thật đúng là ân trọng như núi, có điều Thiên Tân thiếu bạc là một chuyện phiền toái, động cái là tốn mấy chục tới cả trăm vạn lượng bạc, không thể cứ để một mình Công gia bỏ tiền túi chứ?"
"Ta làm sao còn dám tự bỏ tiền túi, phu nhân trong nhà gần đây sắc mặt đã rất khó coi rồi, nếu còn lấy bạc ở trong nhà ra nữa, nàng ta kiểu gì cũng vác dao phay tới Thiên Tân chém Nghiêm Tung..." Tần Kham thở dài nói: "Nếu chuyện rời bến thương hành là buôn bán ta và các huân quý cùng làm, tất nhiên không thể để một mình ta bỏ tiền, lát nữa ngươi phái người đưa danh thiếp của ta cho các huân quý kinh sư, cứ nói là ta có việc muốn thương lượng với cùng bọn họ."
"Tìm huân quý là để..."
Tần Kham cười lạnh: "Tặc nếu muốn ăn thịt thì trước tiên phải ăn đòn trước, hiện tại ta đang bị ăn đòn, bọn họ trốn ở bên cạnh chờ ăn thịt, dựa vào cái gì?"
Tất cả đều tiến hành chậm rãi dưới tiết tấu nhẹ nhàng, mở cấm biển là đại sự, không cho phép có một chút xung động cấp tiến, dùng sức của bản thân khiêu chiến toàn bộ tập đoàn quan văn và tổ chế trăm năm của Đại Minh, từ xưa đến nay người dám làm như vậy rất ít, cho dù có người làm thì kết cục cũng rất thê thảm.
Sau khi Kinh sư đổ tuyết lớn ba ngày, không ngờ ý ngoại phong tình. Sau khi Tan triều Tần Kham không về Bắc trấn phủ ti Cẩm Y vệ làm việc, mà là trực tiếp trở về phủ, hiếm có ấm áp ấm áp như vậy, nếu không hưởng thụ một chút ánh nắng ngày đông, còn sống có khác gì đã chết?
Tần Kham cũng không tính là một người tôn trọng sinh mệnh, trên tay hắn ít nhất cũng góp mấy ngàn mạng người, có điều hắn rất tôn trọng sinh mệnh của mình.
Trong nhà thuỷ tạ bên trong nội viện Ninh Quốc Công, Tần Kham nửa nằm trên giường của người Hồ đặt giữa lương đình nhà thuỷ tạ, bên trái giường đặt một cái lò nhỏ, trên lò đang đun một bình nữ nhi hồng, phía bên phải là mấy món ăn, chân dí gần chậu than đồng cực lớn, lửa trong lò đang thịnh, khiến mặt của hai vị thê thiếp đỏ hồng.
Kim Liễu cúi đầu thêu, một bức chim khách chơi xuân rất sinh động, Đỗ Yên ngồi bênh cạnh Tần Kham, miệng nhấm nháp đồ, vừa ăn vừa không an phận xoay người vf tuyết rồi ra sức ném vào một gốc cây hòe khô héo ngoài nhà thuỷ tạ.
Hình ảnh ấm áp gà bay chó sủa.
Liên Nguyệt Liên Tinh mặc áo màu nhạt, giống như búp bê sứ, một trái một phải ôm chân Tần Kham, phấn quyền nhè nhàng đấm lên đùi hắn.
Tần Kham híp mắt, thuận tay với chén trà trên bàn, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó hắng giọng, tiếp tục kể cố sự cho các thê thiếp.
"... Na Tra mặc dù tuổi nhỏ, lại rất có đảm đương, thấy Đông Hải Long Vương sắp dùng nước làm ngập trần đường quan, lập tức rút kiếm tức giận quát: "Ai làm người đấy chịu, là ta đánh chết Ngao Bình, vậy phải do ta đền mạng, long vương đừng có làm liên lụy tới phụ mẫu ta? ' thế là Na Tra ở ngay trước mặt Đông Hải Long Vương cắt tay mổ bụng, móc ruột nạo xương, từ đó về sau hồn quy ly hận, Đông Hải Long Vương lúc này mới tha cho bách tính của Trần đường quan."
Đỗ Yên và Kim Liễu nghe mà si mê, Liên Tinh hốc mắt ửng hồng.
"Về sau thì sao? Về sau thì sao? Na Tra cứ như vậy mà chết à? Không công bằng, nếu đổi lại là ta, ta trước tiên cứ một kiếm bổ tên Đông Hải Long Vương chết tiệt đó đã." Đỗ Yên tức giận đến cả người run rẩy.
Tần Kham chậm rãi nhấp ngụm rượu, đang chuẩn bị tiếp tục kể thì đùi lại bỗng nhiên run lên, trong mắt Tần Kham hiện lên một tia kinh ngạc, thì thấy dưới thảm lông, một đôi bàn tay mềm đang nhẹ nhàng vuốt ve đùi hắn, nhưng bộ vị lại càng vuốt càng kỳ cục, càng vê càng đồi phong bại tục, mắt thấy đã sắp xoa đến đùi, chỉ là mọi người trong nhà thuỷ tạ bị cố sự mà hắn kể hấp dẫn, không có ai chú ý tới động tác nhỏ phía dưới thảm.
Cố nén từng đợt cảm giác sung sướng từ phần chân truyền đến, Tần Kham cúi đầu nhìn thì thấy chủ nhân của bàn tay đó chính là Liên Nguyệt, cô gái nhỏ cúi đầu, chỉ thấy mặt nghiêng và khóe miệng của nàng ta khẽ vẽ lên một đường cong xinh đẹp, có lẽ là tâm hữu linh tê, Liên Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy ý vị thâm trường ý vị thâm trường của Tần Kham, trong mắt Liên Nguyệt hiện lên mấy phần bối rối và ngượng ngùng, giống như nai con sợ hãi vội vàng cúi đầu xuống, đôi tay nhỏ cũng trở thành đứng đắn như tính tình của Tần Kham, chỉ là tai của nàng ta dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy sung huyết, dần dần đỏ bừng.
Tần Kham lặng lẽ mỉm cười.
Cô gái nhỏ không ngờ đã học được câu dẫn hắn, đêm nay tất nhiên không buông tha cho nàng ta được, thuận tiện kéo cả muội muội nàng ta nữa.
"Tướng công, ngươi ngây ra đó làm gì! Về sau thì sao? Na Tra quả thực đã chết rồi sao?" Đỗ Yên bất mãn đẩy hắn.
Bị kích thích lặng lẽ vừa rồi, Tần Kham có chút không yên lòng, thế là quyết định kết thúc kiểu thái giám: "Về sau... về sau Thúy Hoa Sơn Thái Ất chân nhân cảm động trước sự chí hiếu này, thi pháp triệu hồi hồn phách của Na Tra, dùng lá sen làm áo, hoa sen làm tiết khố, củ sen làm thân, nặng lại thân người cho Na Tra..."
Mọi người trong Nhà thuỷ tạ mừng rỡ, liên tục truy hỏi: "Về sau thì sao nữa?"
"Về sau... Thái Ất chân nhân xuống núi mua ít xương, ném Na Tra, đen thành sen hầm xương, hương thơm ngào ngạt, giá trị dinh dưỡng cực cao."
"hả?"
Chúng nữ kinh hãi,, trong nhà thuỷ tạ trầm mặc hồi lâu, Đỗ Yên cuối cùng không nhịn được oán hận đấm Tần Kham một cái, cả giận nói: "Có biết kể cố sự không đấy? Nào có ai như chàng, chuyện xưa vốn hay bị chàng làm méo mó!"
"Đun canh sen chính là tận dụng hết vật, sao có thể nói là méo mó? Nếu Thái Ất chân nhân dùng một đống cứt để nặn thân người cho Na Tra, tin rằng hắn nhất định không ngon như vậy.. Đúng rồi, rất lâu không uống canh sen, Liên Nguyệt, lát nữa ngươi phân phó đầu bếp, hôm nay hầm canh sen nhé."
Đỗ Yên cả giận: "Nhất định là chàng kể bậy."
Kim Liễu ở bên cạnh thêu thùa cười xì một tiếng, phong tình vô hạn lườm Tần Kham một cái, nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ, tướng công cũng không hoàn toàn là nói hưu nói vượn đâu, cố xự kia chắc là vào thời thượng cổ Thương Mạt, Tiền Tống có một thoại bên tên là "Võ Vương phạt Trụ bình thoại", chắc là cố sự này, có điều bên trong thoại bảnkhông có kỳ nhân Na Tra, càng không... càng không có canh sen giết chết phong cảnh ấy..."