Giết phong cảnh nhất không phải là canh sen, mà là rõ ràng chỉ đùa một chút, người khác lại nghĩ cái đùa này đi đâu, nhân vật là thật hay giả, có điển cố gì đều một năm một mười nói ra hết.
Mặt Tần Kham có chút đỏ lên, cố sự Na Tra ở tiền thế mọi người đều biết, cũng biết bắt nguồn từ Phong Thần diễn nghĩa, nhưng lại cực ít có người biết Phong Thần diễn nghĩa là từ "Võ Vương phạt Trụ bình thoại" thời Tống mà diễn sinh, đương nhiên, bên trong những người không biết này bao gồm cả Tần tướng công xuất thân án thủ thi viện Thiệu Hưng.
Tức giận lườm Kim Liễu một cái, Tần Kham quyết định đêm nay sau khi trừng phạt tỷ muội Liên Nguyệt Liên Tinh xong sẽ mò vào phòng Kim Liễu, cho nữ nhân này một bài học.
Nghĩ một chút, nụ cười của Tần Kham trở nên mê ly.
Đêm nay... chắc sẽ rất bận.
Tựa hồ bắt được ánh mắt nóng bỏng của Tần Kham, Kim Liễu mặt đỏ bừng, cho dù đã là mẹ một con, nhưng nàng ta vẫn giữ được da thịt mềm mại và dáng người hoàn mỹ như thiếu nữ, ngoài ra lại có thêm một loại phong vận chỉ thuộc về thiếu phụ thành thục, lúc này đang cúi đầu thẹn thùng lại càng quyến rũ động lòng người, khiến trong lòng Tần Kham dần dần trở nên nóng rực.
Trong nhà thủy tạ một cỗ không khí khó hiểu lặng lẽ lan ra, tràn ngập giữa mấy phụ nữ của Tần gia.
Chỉ có đại phụ Tần gia Đỗ Yên là thần kinh thô nhất, chẳng nhận thấy gì, vẫn là bộ dạng tùy tiện. Ngẩng đầu nhìn sắc trời không còn sớm, Đỗ Yên phân phó hạ nhân chuẩn bị bữa tối, đương nhiên, canh sen Tần Công Gia muốn ăn thì lại càng dặn dò kỹ.
"Tướng công hôm nay mệt rồi, dùng xong bữa tối thì nghỉ ngơi sớm đi..." Đỗ Yên nói xong mặt bỗng nhiên đỏ lên, hạ thấp giọng: "... Buổi tối dùng sức vào, không tin không thể cho Tần gia một đứa con trai."
Khóe miệng Tần Kham sụp xuống, nhìn Kim Liễu với vẻ xin lỗi, đối với vấn đề này quyền sử dụng nam chủ nhân của Tần gia, Tần gia đại phụ không nghi ngờ gì nữa có đãi ngộ VIP, luôn được ưu tiên, không phải xếp hàng.
Trên giường, hai bóng người quấn lấy nhau. Dư vị xuân tình trong sương phòng như vẫn vấn vương.
Đỗ Yên rên lên một tiếng thỏa mãn cuối cùng, hai má lộ ra màu đỏ ửng, giống như vẫn hồi vị sự cuồng nhiệt vừa được lên đỉnh núi, đôi chân thon dài như người mẫu đời sau cạ cạ lên đùi Tần Kham, giống như con mèo lười vừa hưởng thụ một bữa tối ngon lành.
"Tướng công, phu nhân đại hộ nhân gia quan lại trong kinh khác với nhà chúng ta." Thanh âm của Đỗ Yên vẫn mang theo mấy phần thở dốc.
"Khác thế nào?"
"Khi Tướng công bạn giá xuất chinh Giang Tây, ta thường xuyên qua lại với phu nhân của Võ Định Hầu Quách gia và Bảo Quốc công Chu gia. Mỗi lần khi ta vào nhà bọn họ bái phỏng, các phu nhân thiếp thất luôn lộ ra bộ dạng không dám tin, cứ như thấy quỷ ấy, rất là lạ."
Tần Kham lười biếng bĩu môi: "Họ đương nhiên thấy lạ rồi. Trừ phủ Ninh Quốc Công chúng ta ra, đại hộ nhân gia nhà nào cho phép chính thất phu nhân đi khắp nơi? Nếu đổi lại là nhà quan lại khác thì đã sớm từ vợ trả về nhà mẹ đẻ rồi, cho nên mới nói, nàng gả cho ta thật sự là tổ tiên Đỗ gia tích đức."
Đỗ Yên bật cười, đấm một cái lên ngực Tần Kham.
Tần Kham đau đến nhếch miệng, bổ sung: "... "... Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì tổ tiên của ta không tích đức."
Lại thêm một quyền nữa.
Nói chuyện linh tinh một lúc, Đỗ Yên bỗng nhiên ngồi dậy, vẻ mặt trở nên phẫn nộ.
"Đúng rồi, tướng công, cha ta bị người ta khi dễ!"
Tần Kham ngẩn người, trong lòng bốc lên lửa giận.
Cho dù ghét cha vợ, thường ngày có thể lừa được thì lừa, có điều người trong nhà đóng cửa thế nào cũng được, nhưng bị người ngoài khi dễ thì là không được.
"Nhạc phụ bị ai khi dễ?" Tần Kham trầm giọng hỏi, khuôn mặt tuấn tú trầm ổn hiện lên một tia sát khí.
"Bị mẹ ta khi dễ! Đánh thật sự rất thảm."
Sát khí trên mặt Tần Kham trong nháy mắt biến mất luôn, hơn nữa thái độ cũng hoàn toàn thay đổi, thậm chí bật khen: "Nhạc mẫu đại nhân uy vũ! Không dối gì phu nhân, việc này ta muốn làm từ lâu rồi."
Đỗ Yên bật cười, nhưng lại cảm thấy hành động này rât sbất hiếu, vừa hậm hực đấm Tần Kham một cái.
"Tướng công đừng linh tinh, việc này có điều kỳ quái, mẹ ta đã rất lâu rồi không đánh cha ta, chuyện lần này có điều cổ quái."
"Nhạc phụ làm chuyện người người oán trách à?"
"Mấy hôm trước, cha ta và mấy vị đồng liêu trong triều hẹn nhau uống rượu luận thơ, vốn là một chuyện tao nhã, lúc buổi tối khi cha ta về thì ngà ngà say, mẹ ta khi rửa mặt chải đầu cho ông ta thì phát hiện mặt sau đai lưng có nhét một cái khăn lụa thơm, bên trên thêu câu thơ tình ý của nữ tử, mẹ ta lập tức nổi giận, trở mặt ngay tại chỗ, cũng mặc kệ cha ta đang say, túm cổ đánh cho một trận."
Tần Kham ngây ra, mãi lâu sau không nói gì.
kiều đoạn này.. nghe quen quen.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra, mấy ngày trước bạn giá về kinh, bách quan bị ép phải tiếp giá ngoài thành, lúc ấy Đỗ Hoành lườm nguýt hắn, khiến tâm tình Tần Kham rất khó chịu, như phát tiết hạ đạo mệnh lệnh này cho Đinh Thuận, không ngờ cái tên Đinh Thuận này lại làm thật.
"Tướng công, ta cảm thấy cha ta lần này có thể là bị người ta đổ oan."
Tần Kham chột dạ, thanh âm cũng thấp đi nhiều: "Sao lại cho rằng như vậy?"
Vẻ mặt Đỗ Yên hết sức khẳng định: "Lúc trước khi mẹ ta đánh cha ta, cha ta chỉ biết hai tay ôm đầu bảo vệ chỗ yếu hại, không cãi không giải thích, lần này cha ta lại hô to oan uổng, có thể thấy được cha ta là oan uổng thật."
Tần Kham buồn cười lắm, lão gia hỏa này uất ức quá.
"Không biết tên hỗn trướng nào không có mắt, lại hạ độc thủ với cha ta."." Đỗ Yên nghiến răng nghiến lợi, tiếp theo ngữ khí khựng lại, thanh âm trở nên dịu dàng hơn: "Tướng công, Cẩm Y vệ dưới tay chàng không gì không tra được, có thể giúp ta điều tra việc này không?"
"Tra! Phải tra! Ngày mai ta sẽ phân phó cho người phía dưới tra rõ ràng, phu nhân yên tâm, nhất định sẽ cho nhạc phụ đại nhân một cái công đạo." Vẻ mặt và ngữ khí của Tần Kham đều tràn ngập chính nghĩa.
"Tướng công thật tốt, trời cao có đức hiếu sinh, nếu bắt được tên gia hỏa chết đâm chết chém kia thì ném vào vạc dầu đi."
Da đầu Tần Kham ngứa ran, vội vàng nói: "Phu nhân à, tục ngữ nói không có lửa thì sao có khói, tính tình của nhạc phụ hơi phong lưu. Hoạt động Tầm hoa vấn liễu cũng từng không chỉ làm một lần, khó nói lần này có phải thật sự bị oan uổng hay không, phạm nhân trong chiếu ngục ai chẳng kêu oan, nhưng thẩm vấn một cái thì khai hết."
"Ý của Tướng công là..."
Ánh mắt Tần Kham sáng rực lên, tràn ngập chân thành: "Bảo nhạc mẫu đại nhân đánh hắn thêm một lần. Nếu cần thì Cẩm Y vệ sẽ nguyện cung cấp hình cụ và lão thủ dụng hình miễn ohí, nếu nhạc phụ còn kêu oan, chứng tỏ hắn oan thật."
Triều đường phần lớn thời gian là gió êm sóng lặng, mỗi ngày vào cung dự triều hội, không mặn không nhạt thương nghị quốc sự, hoà hợp êm thấm bắt tay chia tay.
Trong các quan viên Đại Minh. Trừ số ít người nội tiết tố mất cân bằng, cảm xúc kích động thường xuyên hò hét ầm ĩ ra, tuyệt đại bộ phân là bình thường, hoặc là nói bọn họ tuyệt đại bộ phân là rất lý trí. Chỉ có khi thật sự chọc tới bọn họ thì mới có thể may mắn nhìn thấy một mặt dữ tợn của bọn họ.
Chuyện Rời bến thương hành vẫn tiến hành bí mật, tiết tấu không nhah cũng không chậm, Tần Kham giống như tên bốc vác đẩy bánh xe khổng lồ, dùng sức và tốc độ của mình dẩy bánh xe chậm rãi tới mục tiêu mà mình mong muốn.
Có điều vẫn không thể tránh được lộ ra một số dấu hiệu. Ví dụ như gần đây xe chở cự mộc từ Liêu Đông vận tới Thiên Tân nhiều lên, thành viên nòng cốt trong Bắc trấn phủ ti của Tần Kham cũng liên tiếp lui tới giữa kinh sư và Thiên Tân, truyền tới từng đạo mệnh lệnh và tin tức, hành tung quỷ dị tới mức ngay cả huynh đệ trong vệ của mình hỏi cũng lắc đầu im lặng, Tần Công Gia được vạn người chú ý thì mấy ngày nay lui tới cũng chặt chẽ hơn với các huân quý trong kinh.
Có tin tức căn bản không thể giấu diếm, cảng đông Thiên Tân quá lớn, lớn tới không giấu được bí mật.
Khi chiếc đại phúc thuyền thứ năm ở cảng đông chính thức hoàn công xuống biển, các quan văn trong kinh cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa.
Ba chiếc bốn chiếc thì còn có thể cho qua được, cứ coi như ngươi là hứng chí bỗng nhiên có hứng thú với bắt cá, nhưng sau khi chiếc phúc thuyền thứ năm xuống biển, ở bến tàu cảng đông năm chiếc đại phúc thuyền hai ngàn súc gỗ mới tinh xếp thành hàng chữ nhất, khí thế hùng tráng bức người, vô số tướng sĩ thuỷ quân mới được chiêu mộ ra thao trường hò hét trên, hơn một ngàn công tượng lại gấp gáp bắt đầu đóng thuyền mới.
Đủ loại dấu hiệu cộng lại, nếu các quan văn trong kinh còn tưởng rằng Tần Công Gia chỉ là để xuống biển bắt cá thì không khỏi quá ngây thơ rồi.
THế là các quan văn không an phận, bắt đầu lén thường xuyên tụ tập, trong thành kinh sư không khí gió êm sóng lặng bị phá vỡ, mạch nước ngầm trong thành bắt đầu dũng động, không khí rât quỷ dnói.
Vào lúc mẫn cảm tới ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng khiến người ta giật mình này, triều đường bỗng nhiên lại tuồn ra một tin tức kinh thiên.
Thủ phụ Nội các, Thái tử thiếu bảo, Văn Uyên các Đại học sĩ Lý Đông Dương thượng sớ thỉnh cầu trí sĩ.
Triều dã ồ lên, nghị luận khắp nơi, người khinh bỉ có, người trào phúng có, cũng có người tiếc hận, người thất vọng.
Thủ phụ Nội các trí sĩ cũng không phải là việc nhỏ, Lý Đông Dương trước đó cũng không câu thông với Chu Hậu Chiếu, đột nhiên một đạo tấu chương trí sĩ gửi vào Báo Phòng, bất thình lình khiến Chu Hậu Chiếu sợ tới mức vẻ mặt tái nhợt.