Không khí quan trường Đại Minh rất hư ngụy, nói trắng ra chính là lập dị, một chuyện đi thắng đứng thẳng lại cứ phải vòng đi vòng lại, ví dụ như chuyện trí sĩ, phần lớn là quan viên thỉnh cầu trí sĩ trong nội tâm không phải thật sự muốn đi, mà là hoàng đế bởi vì một chuyện nào đó có chính kiến không hợp với hắn, hoặc là chọc tới hắn, cảm thấy tức giận thế là dứt khoát thượng sớ trí sĩ, sau đó hoàng đế giữ lại, đại thần lại từ chối, trong quá trình một giữ một từ chối này, chính kiến đối lập giữa quân thần từ từ xoay chuyển, sau khi trải qua một phen cò kè mặc cả đầy hàm súc, cuối cùng đạt thành nhất trí, khi quân thần đều đang vui mừng, đại thần lén lút cầm lại tấu chương trí sĩ của mình, hoàng đế thông minh một chút thì mỉm cười, coi như không nhìn thấy gì, quân thần hoà hợp êm thấm như trước, diễn tốt một chút thì dứt khoát đi ra ôm đầu khóc rống, để thể hiện mối tình cá nước của quân thần.
Khiến người ta dở khóc dở cười là, loại quy tắc có sẵn vừa dối trá vừa quái đản này không ngờ xuyên qua toàn bộ lịch sử Minh triều, chỉ có trầm trọng thêm chứ chẳng cải thiện gì.
Cho nên sau khi Chu Hậu Chiếu nhìn thấy tấu chương trí sĩ của Lý Đông Dương, phản ứng đầu tiên chgính là nghĩ lại xem mình gần đây có trêu chọc gì lão gia hỏa này này hay không, tự dưng sao lại xin về hưu.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Chu Hậu Chiếu rất dứt khoát. Ừ gần đây trẫm trừ diễn võ trong cấm cung không cẩn thận làm một quân sĩ bị thương ở tay ra, với cả ở trong cung bắn pháo hoa thiếu chút nữa đốt Thái Miếu thì căn bản không làm ra bất gì chuyện khác người nào, lão gia hỏa này làm sao vậy nhỉ
Cho tới sau khi phái thái giám tới phủ Lý Đông Dương gặp hỏi, Chu Hậu Chiếu lúc này mới giật mình phát giác, Lý Đông Dương lần này là muốn ra đi thật.
Lý Đông Dương là lão thần bốn triều, lập triều hơn năm mươi năm, nắm triều chính mười tám năm, là nguyên lão trong triều không hơn không kém, đặt lão và đống bảo thủ cạnh nhau, lão tuyệt đối đáng giá hơn. Một vị lão thần Như vậy chính là côi bảo của đất nước, hiện tại không ngờ muốn trí sĩ cáo lão, Chu Hậu Chiếu thật lòng không nỡ.
Chu Hậu Chiếu vốn cũng là dị loại trong hoàng đế, chẳng bận tâm tới cái gọi là mặt mũi và uy nghi của hoàng đế, sau khi phái thái giám tới níu kéo mấy lần không được, Chu Hậu Chiếu dứt khoát tự mình tới cửa nhà Lý Đông Dương, quân thần hai người mặt đối mặt hàn huyên rất lâu, Chu Hậu Chiếu chiêu số gì cũng dùng, tiếc là Lý Đông Dương đã quyết ra đi, không thể nào thay đổi, cuối cùng Chu Hậu Chiếu hốc mắt đỏ bừng rời khỏi Lý phủ.
Theo quy củ, đại thần trong triều phân lượng như Lý Đông Dương, trí sĩ không phải là một đạo tấu chương đưa lên là xong việc, đại thần chính thức đưa tấu chương, hoàng đế chính thức hạ chỉ giữ lại, sau đó đại thần lại đưa, hoàng đế lại giữ, sau ba lần như vậy, hoàng đế mới có thể phê chuẩn trí sĩ.
Quyết định cáo lão của Lý Đông Dương có chút vội vàng, lễ nghi ba lần xin ba lần giữ rất gấp rút, trong ba ngày ngắn ngủi đã trần ai lạc định, vô số quan viên trong triều lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh, thất vọng và khinh bỉ cũng có, tóm lại Lý Đông Dương lần này thật sự sẽ đi.
Kinh sư lại nổi tuyết lớn, như lông ngỗng bay lả tả, thiên địa thương mang như thủy ngân, không ngừng không nghỉ.
Thập lý đình ngoài cưa Triêu Dương từ sớm đã có hơn trăm vị đại thần tụ tập, ai nấy mặc áo lông dày, đứng ngoài đình.
Thân hình Lý Đông Dương hơi còng còng, lão đã cởi triều phục nên không còn hình tượng nắm triều chính chấp sát uy nghiêm của thủ phụ nội các lúc trước nữa, lúc này lão chỉ là một vị lão nhân gần đất xa trời, cũng như tất cả những người bình thường, sẽ già, sẽ bệnh, rồi đi đến điểm cuối.
Trong đám người đưa tiễn có môn sinh của Lý Đông Dương, có mấy chục đồng liêu, thậm chí ngay cả đối thủ từng thế bất lưỡng lập trong triều cũng tự mình đến uống chén rượu tống hành với lão, cười cười xóa bỏ ân cừu.
Khi tại vị thì bất cộng đái thiên, khi rời chuồng về quê thì không trả thù, chính trị quân tử triều đường Đại Minh lúc này đang nở rộ mị lực độc đáo.
Không biết tiếp nhận bao nhiêu lời chúc phúc, không biết lặng lẽ dùng ống tay áo lau đi nước mắt bao nhiêu lần, không biết uống bao nhiêu chén rượu trước khi đi, Lý Đông Dương không ngờ đã ngà ngà, cước bộ lảo đảo.
Cho tới gần buổi trưa, Lý Đông Dương mới cáo biệt đồng liêu và môn sinh, gia phó đuổi theo gần mười chiếc xe ngựa, dưới sự hộ tống của võ sĩ cấm cung do Chu Hậu Chiếu đặc biệt ban cho, Lý Đông Dương lên xe ngựa, ánh mắt đục ngầu tựa hồ tìm kiếm thân ảnh quen thuộc nào đó trong đám người, kết quả không đạt được ý muốn, buồn bã thở dài đầy mất mát, phân phó xe ngựa lên đường.
Từ Thập Lý đình đi về phía tây ba mươi dặm, khi đoàn xe tới một trận gọi là Nhạn Sí, trong một tòa lương đình bỏ hoang đã lâu giữa quan đạo bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười vang.
"Tây Nhai tiên sinh trước khi đi cứ lề mà lề mầ, là đang đợi ta à?"
Đoàn xe dừng lại, Lý Đông Dương vén màn xe thì thấy bốn phía lương đình bỏ hoang giữa quan đạo có rất nhiều thị vệ, Tần Kham ngồi một mình trong lương đình, trên bàn đá cũ kỹ bày mấy món ăn một bầu rượu đang được hâm nóng.
Tần Kham mặc áo xanh, đai ngọc mũ vàng, lẳng lặng ngồi trong lương đình, mỉm cười chăm chú nhìn Lý Đông Dương, vĩnh viễn không giận không nóng, nho nhã phiên phiên, mắt giống như có một loại ma lực tan tuyết thành xuân.
Hốc mắt Lý Đông Dương nóng lên, cười ha ha hai tiếng, xuống xe ngựa bước về phía lương đình.
Tần Kham cười cười đứng lên, chắp tay với Lý Đông Dương: "Tây Nhai tiên sinh lần nay từ biệt, gặp lại không nhiều, hôm nay vãn bối ở đình hoang ven đường bố trí một ly rượu nhạt, Tây Nhai tiên sinh uống xong hẵng lên đường nhé?"
Lý Đông Dương cười to: "Rượu của Ninh Quốc Công lão phu sao có thể không uống?"
Dứt lời cầm chén rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.
"Rượu ngon." Lý Đông Dương lớn tiếng khen, uống rồi cảm thấy chưa đủ, uống liền thêm ba chén lớn, hôm nay ngoài thành bách quan tiễn đưa, Lý Đông Dương vốn đã uống không ít, lúc này ba chén vào bụng, cả người lập tức lao đảo.
Tần Kham cười thì tao nhã nhưng miệng thì lại không chút lưu tình: "Tây Nhai tiên sinh khẩu vị thật độc đáo, kỳ thật rượu này là lâm thời mua ở Phúc Tân lâu, nửa lượng bạc một vò còn kèm theo hai cái móng lợn, vãn bối thật sự không uống nổi lại rượu này, đành phải lấy nó ra để đãi khách, vậy mà Tây Nhai tiên sinh lại khen nó là 'rượu ngon' được."
Lý Đông Dương nghe vậy thiếu chút nữa thì nhổ ra, lập tức trừng mắt quá: "Đúng là là hỗn trướng, trước khi đi vẫn còn lừa lão phu một vố."
Tần Kham thở dài: "Vãn bối bất tài, nhưng cũng tự nhận là tri kỷ vong niên của tiên sinh, trước mắt có gió có tuyết có tri kỷ, cho dù là dấm chua cũng có thể là dấm chua ngon nhất nhân gian, uống vào như cam tuyền, tiên sinh ngần này tuổi rồi, vì sao vẫn mê như thế?"
Lý Đông Dương cười ha ha: "Không sai, lão phu sống cả đời, sắp già rồi lại không nhìn thông được như thằng nhãi con như ngươi. Nào, rót đầy!"