Tần Kham cười cười rót đầy rượu cho Lý Đông Dương, Lý Đông Dương ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, có sự giải thích của Tần Kham, lúc này cẩn thận phẩm, Lý Đông Dương chép chép miệng, sắc mặt có chút quái dị.
"uống ngon không?" Tần Kham chớp mắt mấy cái.
"Ngươi vừa rồi không nói thì không cảm thấy. Vừa nói tới dấm chua, lão phu sao cảm thấy rượu này chua chua? Có gió có tuyết có tri kỷ, rượu đáng ra không có vị này."
"Bởi vì ta thật sự ở bên trong bỏ thêm dấm chua."
Lý Đông Dương không nói, vuốt râu trầm mặc một lúc, lúc này mới mặt không biểu tình nói: "Hôm nay ngươi ra khỏi thành là để trả thù à?"
"Tây Nhai tiên sinh đa tâm quá rồi, vãn bối thật sự là đến tiễn ngài. Trừ tiễn ngài, còn có một yêu cầu quá đáng nữa."
Lý Đông Dương không hổ là lão hồ li nổi tiếng thiện mưu, nghe vậy híp mắt lại: "Lão phu biết ngươi vì sao mà đến rồi."
Tần Kham vội vàng thành khẩn vạn phần nói: "Đương nhiên vì để tiễn lão đại nhân về quê rồi."
Lý Đông Dương hừ lạnh: "Nếu lão phu không thức thời, chỉ sợ trong rượu không chỉ là bỏ dấm chua, mà là hạ độc rồi."
"Nói quá lời rồi, ha ha, lão đại nhân nói quá lời rồi."
Lý Đông Dương từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, Tức giận ném cho Tần Kham: "Lúc ở ngoài thành đợi ngươi mãi ngươi không đến, lão phu tức giận trong lòng, đang định châm lửa đốt nó."
Tần Kham cầm lấy tờ giấy như chí bảo, vội vàng đọc lướt qua, không khỏi vui mừng quá đỗi.
Hôm nay sáng sớm đã ra khỏi thành, ngoài đưa tiễn Lý Đông Dương ra, chủ yếu là vì tờ giấy này, trên giấy chỉ viết một chuỗi danh sách, đều là đại thần trong triều, có Lễ bộ hữu Thị Lang Bạch Việt, tân nhiệm Hộ bộ thượng thư Cố Tá, Công bộ Tả thị lang Hồng Chung, cái tên đứng đầu chính là Lại bộ thượng thư mới thượng nhiệm, Dương Nhất Thanh, sư đệ Lý Đông Dương.
Từ một dãy tên này có thể nhìn ra được, tờ giấy này quý giá cỡ nào.
Tần Kham trịnh trọng cất tờ giấy đi, đứng lên vái dài Lý Đông Dương: "Vãn bối đa tạ lão đại nhân, món nhân tình này sợ kiếp này e là khó có thể báo đáp."
Lý Đông Dương chậm rãi nói: "Những người này đều là đồng liêu hoặc là vãn bối giao hảo của lão phu, hôm qua lão phu đã nhất nhất nhắc nhở bọn họ. Bọn họ cũng đã đáp ứng, ngày sau sẽ tận lực giúp ngươi, có điều ngươi có thể thu phục bọn họ hay không thì phải dựa vào bản sự của chính ngươi. Tần Kham à, ngươi hiện giờ mặc dù quyền bính trong triều không ai bằng, nhưng ngươi dù sao cũng không phải là quan văn, có khác biệt rất lớn với quan văn, lão phu dùng hết sức vẫn chỉ có thể làm cho ngươi đến mức này, không thể cho ngươi thêm bất kỳ trợ lực gì, chỉ mong có thể giảm bớt cho ngươi một chút lực cản mà thôi."
Tần Kham lặng lẽ gật đầu, Lý Đông Dương nói không sai, tên trên danh sách này không phải tiểu đệ Lý Đông Dương để lại cho hắn, nhiều lắm chỉ có thể xem như một bộ phận quan văn có thể tranh thủ, Lý Đông Dương kinh doanh bốn triều, lập triều năm mươi năm, nhân mạch tích lũy có thể nói là cực kỳ dày, nhưng nhân mạch của Lý Đông Dương không hẳn là nhân mạch của Tần Kham, trừ Dương Nhất Thanh từng nợ hắn nhân tình ra, những người còn lại đều không có qua lại, Tần Kham nếu muốn thành lập thế lực của thế lực ở trong triều, con đường tương lai vẫn rất gian nan.
Đây là một phần đại lễ cuối cùng Lý Đông Dương để lại cho Tần Kham, cho dù những người này chỉ là có thể tranh thủ trên lý luận, nhưng đã đủ để Tần Kham vui sướng vạn phần rồi.
Tần Kham thấy Lý Đông Dương cau mày đưa chén rượu trộn dấm chua lên miệng, bộ dạng như được ban rượu độc thì cực kỳ rối rắm.
Tần Kham vội vàng bày ra vẻ dũng cảm: "Lão đại nhân đức cao tuổi lớn, rượu tệ thế này thì sao xứng với ngài? Mau bỏ xuống, chỗ vãn bối có thứ tốt hơn."
Nói xong vỗ vỗ tay, một thị vệ cầm một vò rượu đi vào lương đình, miệng vò vẫn còn lớp niêm phong, Lý Đông Dương mắt sáng rực lên, bùn đất dính bên ngoài vò rượu nhất định không phải phàm vật, hiển nhiên là chôn dưới đất không ít năm rồi.
"Thông châu Cẩm Y vệ Thiên hộ sở biếu nữ nhi hồng ba mươi năm, uống vào mềm môi, hồi vị vô cùng, lựa chọn chuẩn nhất cho nhân sĩ về hưu, ngài, đáng được uống."
Nói xong Tần Kham nhận lấy rượu, vỗ đi lớp bùn đất, mùi rượu tỏa ra, trong lương đình nho nhỏ lập tức tràn ngập mùi thơm.
Lý Đông Dương ngây người, không phải vì vò nữ nhi hồng ba mươi năm này, mà là vì sắc mặt trước ngạo mạn sau cung kính của Tần Kham.
"Ngươi... Lão phu nếu còn không đưa ra danh sách này, vò nữ nhi hồng ba mươi năm này của ngươi chắc sẽ không lộ diện đâu nhỉ?"
Tần Kham do dự một chút, nói: "Tây Nhai tiên sinh biết ta là người thành thực, ta cũng không giấu gì ngài, vãn bối sáng sớm ngồi dậy chạy xa ba mươi dặm tiễn tiên sinh, chính là cái gọi là không có lợi thì không dậy sớm, nếu tiên sinh không đưa ra danh sách, ta không hạ độc trong rượu đã xem như là hiền hậu lắm rồi. Vò nữ nhi hồng này ta tất nhiên sẽ không lấy ra."
Lý Đông Dương ngây ra hồi lâu, cuối cùng há miệng cười to, cười tới cả người run rẩy, râu dài trắng toát rung rung, chỉ vào Tần Kham cười một lúc mới ngừng.
"Tiểu nhân, tiểu nhân điển hình! Lúc trước khi mới biết ngươi thì ngươi đốt nhà lão phu, hôm nay tiễn lão phu ngươi lại lừa lão phu một vố, chúng ta coi như là có đầu có cuối rồi, ngươi năm nay mới hai mươi mấy tuổi, lão phu nhất định phải cố gắng sống thêm hai ba mươi năm, mở to hai mắt nhìn xem ngươi sẽ độc hại quan văn triều đường tới thảm trạng gì, nào, rót đầy cốc cho lão phu."
Nữ nhi hồng màu hổ phách rót vào cốc, đặc giống như một chén cháo, rượu chôn dưới đất ba mươi năm không thể uống trực tiếp, bảy phân rượu cũ phải hòa với ba phần rượu mới, vị rượu mới có thể phát huy đến mức tận cùng.
Thị vệ cẩn thận trộn rượu cho hai người, sau đó cung kính lui ra.
Lý Đông Dương nâng chén uống một hơi cạn sạch, sau đó chép miệng mở to hai mắt, giống như bị trúng định thân pháp không nhúc nhích, qua hồi lâu mới luyến tiếc nuốt rượu xuống, thở dài: "Lão phu nắm triều chính mấy chục năm, nhưng cũng rất hiếm được uống loại rượu ngon cỡ này, hôm nay xem như đã làm thỏa mãn tâm nguyện rồi."
Vừa nhắm rượu, Lý Đông Dương chăm chú nhìn Tần Kham, ánh mắt lộ ra mấy phần cảm khái.
"Lúc trước là một bách hộ Cẩm Y vệ nội thành nho nhỏ, đấu Đông Hán, đấu thái giám, đấu quan văn, đấu Thát tử, đấu quyền gian... đấu với trời, đấu với đất.lúc lâm vào tuyệt cảnh, trong triều đều nghĩ ngươi vạn vô sinh lý, mà ngươi lại vẫn giết ra một con đường máu, lão phu làm quan trong triều năm mươi năm, từng thấy tuấn tú niên knh vô số, cũng từng thấy vô số nhân vật phong vân quật khởi, suy tàn, chỉ độc có ngươi là dị sổ, Tần Kham, lão phu hôm nay từ biệt, ngày sau trong triều ngươi sẽ càng cô độc..."
Tần Kham trong lòng run lên, hốc mắt bỗng nhiên ửng đỏ.
Người Trên đời biết hắn cô độc, có được mấy người?
Ai biết quyền gian nịnh thần trong mắt thiên hạ, trong lòng cất giấu khát vọng như thế nào? Đây là một thời đại trắng đen lẫn lộn, trung gian khó phân biệt, chính nghĩa trong mắt người trong thiên hạ chỉ ở trên triều đường khẳng khái trần từ, chỉ là đại nhân đại nghĩa trên tấu chương như thế nào, phái một đội tới xét nhà những thần tử trung trực này thì sẽ biết người này bẩn hơn người kia, nhưng mà chỉ cần bọn họ chưa ngã ngựa thì bọn họ vĩnh viễn là người mở đường cho đạo đức, bọn họ đại biểu cho khổng mạnh, đại biểu cho chính nghĩa, tất cả quang huy vĩ đại từ ngữ tích cực đều do bọn họ đại biểu, còn người không được bọn họ chấp nhận thì chính là dị đoan, là tà ác, là gian nịnh đầu sỏ vạ người chỉ trích.
Lý Đông Dương nói không sai, Tần Kham thật sự rất cô độc, loại cô độc này không chỉ là yếu ớt cô đơn trên thế lực triều đường, còn là dày vò trên tâm hồn, cái hắn cần không chỉ là minh hữu trên chính trị.
lặng lẽ uống cạn chén rượu, Tần Kham gượng cười nói: "Lúc trước Lưu Cẩn chuyên quyền, họa hại triều cương, tiên sinh lúc đó chẳng phải cũng cô độc sao?"
Hốc mắt Lý Đông Dương cũng lập tức ửng đỏ, lúc đó thật sự là thời kì hắc ám trong ngoài đều khốn đốn, trong triều gian đảng hoành hành, trung thần bị giết hại dã man, gian thần đối địch với lão, đồng liêu cũng khinh bỉ lão, những ngày tháng đó, Lý Đông Dương chẳng phải cũng cắn răng mà sống sao?
Trong lương đình lặng yên hồi lâu, hai người như tâm hữu linh tê nâng chán, sau đó nhìn nhau cười.
"Chén rượu này, kính một câu thơ, 'Thì cùng tiết nãi kiến'."
Tần Kham do dự một chút, thở dài: "Chỉ mong thiên hạ từ nay về sau thái bình."
Hai người uống cạn, cùng thở hắt ra.
Lý Đông Dương trầm tư một lát, nói: "Lão phu biết ngươi gần đây rất bận, Cẩm y Giáo úy liên tiếp lui tới giữa kinh sư và Thiên Tân, cảng đông Thiên Tân đóng thuyền khí thế ngất trời, những việc này trong triều đều biết, lúc trước Thiên Tân mở rộng thành thị, chỉ là để làm bước đệm cho mở cắm biển, hôm nay thời cơ thành thục rồi à?"