Lý Đông Dương hỏi những câu này hiển nhiên không phải nói chuyện phiếm, mọi người đều rất bận, không rảnh làm những chuyện vô vị này.
Tần Kham lập tức lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lý Đông Dương, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm.
Thầm cân nhắc một lát, tốc độ trả lời của Tần Kham rất chậm, hiển nhiên đã châm chước từng chữ: "Thế sự trước giờ không có thời cơ thành thục tuyệt đối, luôn là vừa từ từ mà vào, vừa tìm kiếm thời cơ, đại thể có sáu bảy phân nắm chắc thì xuất thủ."
Lý Đông Dương cười nói: "Nói như vậy, ngươi hiện giờ đóng thuyền xong rồi, tiếp xúc tốt với huân quý rồi, vậy hẳn là đã có sáu bảy phần nắm chắc chuyện rời bến thương hành rồi?"
Tần Kham càng cảm thấy sự bất thường trong lời nói của Lý Đông Dương, hắn nhíu mày, nói: "Không chỉ như vậy, ta đã kéo cả bệ hạ vào, bệ hạ bị Hộ bộ chọc tức lâu rồi, nội khố có rất ít bạc, hắn cũng rất cần tiền.
Lý Đông Dương hung hăng lườm hắn một cái: "Hôn quân bệ hạ đều là bị người làm hư, việc rời bến thương hành ai làm cũng được, chỉ độc có bệ hạ là không được, đây là chỉ lệnh Thái tổ hoàng đế tự mình hạ xuống, phiến bản không thể xuống biển, tổ chế tuyệt đối không thể làm trái, bệ hạ bị ngươi khuyến khích lén lút kết bè kết phái rời bến thương hành, làm trái với tổ chế thì không nói, hành động lén lút dấu đầu lộ đuôi này ngay cả quân tử cũng không làm, huống chi là đường đường cửu ngũ chí tôn, việc này nếu truyền ra ngoài, quan văn cả triều có bỏ qua cho hắn không? Bên tai Bệ hạ ít nhất nửa đời người không được yên tĩnh."
Tần Kham bị mắng tới đuôi lông mày nhướn lên, nhìn chằm chằm nữ nhi hồng trên bàn, vẻ mặt tiếc nuối, vẻ mặt tràn ngập sự ảo não lấy bánh bao thịt đánh chó.
May mà Lý Đông Dương thay đổi đề tài đúng lúc, ngay cả vẻ mặt cũng bỗng nhiên trở nên hòa ái hơn rất nhiều: "Việc này nếu có thể giữ bí mật, rất giúp ích cho việc huân quý các ngươi đóng thuyền rời bến, ngươi nói có sáu bảy thành nắm chắc cũng không phải là nói hưu nói vượn, chỉ là việc này quá trọng đại, động tí là sẽ có họa sát thân, cho dù ngươi hiện giờ là quốc công cũng vậy. Hiện giờ không phải thời đại của thế gia môn phiệt, mà là giang sơn sĩ phu va hoàng đlà cùng trị, đừng xem thường chữ 'cùng' này. Quân thần tuy có khác biệt tôn ti, nhưng nếu so sánh quyền lực thì hoàng đế và đại thần là ngang hàng, có đôi khi quyền lực của hoàng đế thậm chí không bằng đại thần, điểm này chắc ngươi đã rõ từ lâu rồi."
Tần Kham có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, thở dài: "Lão đại nhân, xách mé gì thì ngươi đã nsoi rồi, vãn bối thật sự không biết nên nói tiếp thế nào, vãn bối chỉ hỏi lão đại nhân một câu. Ngài cảm thấy chuyện đóng thuyền rời bến còn thiếu hỏa hậu à?"
Lý Đông Dương thở dài gật đầu: "Ngươi luôn là người trầm ổn, có điều lần này ngươi lại có chút nóng vội, trị nước như nấu ăn, mở cấm biển cũng vậy. Theo suy nghĩ của lão phu, ngươi mấy năm nay nên chút trọng việc khiến Thiên Tân trở nên phồn vinh, đợi cho thành Thiên Tân mở rộng mười dặm rồi thì tập hợp thương nhân, lại lén lệnh cho tri phủ Thiên Tân Nghiêm Tung, thị bạc ti Thiên Tân, cùng với nha môn Cẩm Y vệ âm thầm cổ xuý lợi ích của hải vận với thương nhân, thương nhân là hạng người trọng lợi, có những nha môn này ngầm giúp đỡ, tất nhiên sẽ rầm rĩ đóng thuyền chen chúc ra biển. Chỉ đợi sau một hai năm, việc rời bến mậu dịch với phiên quốc thành chiều hướng phát triển, không ai có thể cản trở, khi đó lại nhắc tới mở cấm biển, thương nhân thiên hạ và quan viên đứng sau lưng bọn họ sao có thể ngăn cản? Về phần các phiên quốc, Nhật Bản chiến loạn không ngớt, Lưu Cầu tất cung tất kính với Thiên triều ta, Triều Tiên cũng phụng Đại Minh là tông chủ, bọn họ đều thiếu sản vật của Đại Minh ta, chỉ cần Đại Minh mở cấm biển, bọn họ so với chúng ta càng cầu còn không được."
Rốt cuộc đúng là thủ phụ Đại học sĩ lão thành mưu quốc, chuyện hải vận nói rất tứ bình bát ổn, ngụ ý là hành động đóng thuyền rời bến lần này của Tần Kham quá nóng vội.
Tần Kham đành phải cười khổ, hắn đâu có muốn nóng vội như vậy? Nhưng mà thiên hạ mặc dù tĩnh, nhưng tạo phản các nơi diệt mãi không ngừng, Mông Cổ phía bắc đối với Đại Minh lại như hổ rình mồi, trong nước thì quan viên tham ô, quân chế thối nát... Rất nhiều chuyện phải giải quyết, Tần Kham không muốn giành hết toàn bộ tinh lực cả đời trong việc mở cấm biển, giống như không một đầu bếp nào lại nguyện ý dùng thời gian cả đời chỉ để nấu một nồi canh, cho dù nồi canh này có là nồi canh ngon nhất thiên hạ, đối với đầu bếp mà nói, giá trị tồn tại của nó không cao, Tần Kham không muốn làm đầu bếp như vậy.
Trừ những cái đó ra, Tần Kham trong lòng còn giấy một ý tưởng không muốn ai biết,, đó chính là... Ai biết lão bản tửu lâu liệu có đột nhiên đuổi việc đầu bếp hay không? Cái thứ thánh quyến này, nói có là có, nói không là không, huống chi trong lịch sử hoàng đế Chính Đức chỉ sống tới ba mươi tuổi, Chu Hậu Chiếu chết rồi, thiên ân liệu có còn vẫn mênh mông cuồn cuộn với Tần Kham hắn hay không?
Có những lo lắng này, Tần Kham không thể không vội.
Ở trước mặt Lý Đông Dương, những lời này không thể nào giải thích được, tâm tư đầy bụng đành phải hóa thành một tiếng cười khổ.
"Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, nếu đã alfm thì không nên hối hận, hiện giờ cảng đông Thiên Tân đã đóng xong năm chiếc phúc thuyền, còn có tám chiếc chiến thuyền một ngàn súc gỗ đang trong quá trình chế tạo, pháo Phật Lãng Cơ và các loại hỏa khí thông qua ngự mã giám yêu cầu cục chế tạo cấp đã chuẩn bị thỏa đáng, sắp tới sẽ vận đến Thiên Tân, quan binh thủy sư mới chiêu mộ cũng đang ngày đêm thao luyện, lão đại nhân, hiện giờ ta đã là tên đã trên dây, không thể không phát rồi."
Lý Đông Dương trầm giọng hỏi: "Ngươi biết quan văn sẽ có phản ứng gì không?"
Tần Kham cười lạnh: "Hạch tội, can gián mà thôi, cuối cùng sẽ là chửi bới nịnh thần ta đây."
Lý Đông Dương lắc đầu: "Ngươi sai rồi, lão phu dám khẳng định, lần này phản ứng của quan văn sẽ lớn hơn tưởng tượng của ngươi rất nhiều, lúc trước ngươi và các quan văn cãi cọ là không đáng nhắc tới, bởi vì khi đó sự tranh đấu của các ngươi chưa chạm tới lợi ích chân chính của các quan văn, nhưng ngươi nếu và các huân quý kết hợp đóng thuyền rời bến, không khác gì kề đao lên cổ họ, bọn họ há có thể tha cho ngươi?"
Tần Kham nhíu mày: "Ta chỉ là cùng các huân quý rời bến mậu dịch với phiên quốc, không trực tiếp động tới lợi ích của bọn họ, bọn họ phản ứng như vậy liệu có phải lớn quá không?"
Lý Đông Dương thở dài: "Hải cương giống như một miếng thịt, ai ăn nhiều thì béo, ai ăn ít thì gầy, trăm năm qua đã hình thành quy củ, miếng thịt này đã bị người ta phân chia hết rồi, nếu ở giữa tự dưng có một người chen vào, chẳng thèm chào hỏi cắt ngay một miệng to đưa lên miệng ăn, nếu đổi lại là ngươi thì ngươi có chấp nhận tên vô lễ đó không?"
Tần Kham ngây ra, hắn không ngờ một chuyện nhìn như là không chọc vào lại, mà kết quả lại đụng phải một quái vật lớn như vậy, rõ ràng tưởng là nước giếng không phạm nước sông với các quan văn, ai phát tài nấy, ai ngờ bọn họ còn thô bỉ hơn thổ phỉ, không cho bất kỳ ai đụng vào hải dương.
Tần Kham trầm mặc hồi lâu, cười khổ nói: "Nếu đổi lại là ta, ta chắc sẽ cắt tên đó thành tám đoạn."
Lý Đông Dương lộ ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy, cười nói: "Hiện tại ngươi đã biệt là chọc phải phiền toái rồi, tiếp theo sẽ làm gì?"
Tần Kham cũng cười, nhưng trong mắt hiện lên một tia sát khí lành lạnh: "Ta đã vào cuộc, nước đổ khó hốt, tiếp theo ta định cắt họ thành tám đoạn."