Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 762 - Chương 655: Gió Lốc Tiến Đến (Thượng) (1)

Chương 655: Gió lốc tiến đến (thượng) (1)

Thái độ của Tần Khamrất cứng rắn, chuyện đã tới nước này, không thể giảng đạo lý với ai được nữa, lăn lộn tr triều đường mấy năm nay, Tần Kham sớm đã nhìn rõ quan văn là sắc mặt gì, bản chất tàn bạo mãnh liệt của bọn họ vĩnh viễn giấu dưới da mặt giảng đạo lý, dưới biểu tượng hoa sen sáng lạn ánh ra linh hồn càn quấy.

Nhìn khuôn mặt mang theo sát khí của Tần Kham, Lý Đông Dương muốn nói lại thôi, thở dài.

Có lẽ trên đời này người có thể thấy rõ chân diện mục của Tần Kham chỉ có Lý Đông Dương, lão biết người trẻ tuổi nhìn thì nho nhã lễ độ này từ trong xương tủy có tính cách thô bạo như thế nào, sự thật chứng minh lão không nhìn lầm, đại bộ phận thời gian Tần Kham là phi thường nho nhã hơn nữa rất giảng đạo lý, nhưng mà một khi gặp phải người không giảng đạo lý, Tần Kham sẽ biểu hiện tàn bạo hơn, bất kể phân tranh thế nào, phát triển đến cuối cùng thường thường chỉ có một loại kết cục ngươi chết ta sống.

Lý Đông Dương sở dĩ thở dài, là vì lão từ trong mắt Tần Kham nhìn thấy sát khí, lão biết thanh niên nhân này sẽ bất chấp tất cả mọi giá để đạt được mục đích mở cấm biển, mà cái gọi là bất chấp tất cả mọi giá, thường thường sẽ đại biểu cho vô số mạng người, cho dù Lý Đông Dương rất thưởng thức vãn sinh hậu bối Tần Kham này, nhưng không thể phủ nhận lão là một thành viên trong là quan văn, lão không thể khắc chế tấm lòng thương xót của mình.

Ngược với tâm tình phức tạp của Lý Đông Dương, tâm tình Tần Kham còn trầm trọng hơn.

Hắn không ngờ không chỉ mở cấm biển không dễ, ngay cả hắn tham dự rời bến thương hành cũng không dễ. Miếng bánh ngọt này trải qua trăm năm tranh đoạt, phần của nó đã được phân chia rõ, ai ăn phần nào, ăn bao nhiêu, ăn thế nào, đều đã có quy củ bất thành văn, miếng bánh ngọt này căn bản không có phần của hắn, cho dù hắn là Quốc Công cũng không thể tham dự.

Ngay cả quyền tham dự trò chơi cũng không có, đừng nói tới sửa đổi quy tắc trò chơi, Tần Kham hiện tại mới thấy ý tưởng mở cấm biển gian nan cỡ nào.

"những gì lên nói thì lão phu đều nói rồi, sau hôm nay, triều đường chẳng còn liên quan gì tới lão phu, Tần Kham, ngươi cẩn trọng." Lý Đông Dương lắc đầu, lão đã trí sĩ, nan đề này chỉ có thể do Tần Kham tự mình giải quyết.

Tần Kham bùng đầy tâm sự, nhoẻn miệng cười, giơ chén rượu lên với Lý Đông Dương: "Núi cao nước dài, sau này còn gặp lại, vãn bối chúc lão đại nhân thuận buồm xuôi gió."

Hai người uống cạn, nhìn nhau cười.

Uống xong chén rượu tiễn biệt cuối cùng, Lý Đông Dương mang theo bảy phần men say loạng choạng lên xe ngựa.

Tần Kham đứng tr gió lạnh, lẳng lặng chăm chú nhìn xe ngựa của Lý Đông Dương đi xa, bỗng nhiên sửa sang lại y quan, vái dài bóng dáng xe ngựa.

Nguyên lão ba đời vua, khai tế bốn triều, Lý Đông Dương, ngài chắc chắn sẽ lưu sử sách.

Trải qua một cuộc trò chuyện với Lý Đông Dương, Tần Kham càng minh bạch chuyện rời bến thương hành gian nan cỡ nào, mấy ngày nay vẫn luôn cân nhắc. Kỳ thật nếu lúc này Tần Kham hạ lệnh bảo dừng, tất cả sóng gió sắp sinh sẽ biến mất, Tần Kham vẫn sẽ làm Quốc Công thái bình của hắn, tay nắm quyền thế ngập trời, nhà có tiền tài bạc triệu, có quyền có tiền chẳng thiếu thứ gì.

Nhưng mà Tần Kham sau khi nhiều lần cân nhắc, cuối cùng cắn chặt răng, quyết định tiếp tục chuẩn bị công việc rời bến.

Tên đã rời cung thì không thể quay lại, tình thế đã tiến triển tới mức này, có thể nói chỉ thiếu một bước vào cửa cuối cùng, giờ mà dừng, tất cả sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, ngủ đông lẳng lặng chờ một cơ hội lại không biết năm nào tháng nào, Tần Kham tuy rằng trẻ tuổi, nhưng hắn không chờ được, thời gian đối với hắn mà nói là rất quý giá.

Lực cản lớn thì có làm sao? Nghiền nát nó là được.

Cảng đông Thiên Tân bắt đầu kiến tạo tám chiếc chiến hạm, đồng thời Tần Kham ở Bắc trấn phủ ti hẹn gặp ngự mã giám chưởng ấn Miêu Quỳ, hai người đóng chặt cửa phòng mật nghị hồi lâu, cũng không biết Tần Kham hứa hẹn lợi ích gì cho Miêu công công, Miêu Quỳ khi bước ra rất vui sướng, hai chân lả lướt, cứ như vừa uống xong ba cân rượu không biết đông tây nam bắc ra làm sao.

Ngày hôm sau, ngự mã giám phái dũng sĩ doanh xông vào chế tạo cục, trước mặt quản sự chế tạo cục, không nói hai lời đoạt đi hơn bốn trăm khẩu Phật Lãng Cơ và vô số đạn dược hỏa khí, tướng sĩ dũng sĩ doanh nghênh ngang mà đi, thắng lợi trở về, mà mấy tên quan viên quản sự trong chế tạo thì nằm trên mặt đất rên rỉ, hiển nhiên động tác của tướng sĩ dũng sĩ doanh hơi thô lỗ, trong quá trình bàn giao pháo không cẩn thận làm hỏng mấy đóa hoa nhỏ trong chế tạo cục.

Bốn trăm khẩu pháo Phật Lãng Cơ và vô số đạn dược hỏa khí không nằm lại lâu ở ngự mã giám, Miêu Quỳ lập tức hạ lệnh đưa tới cảng đông Thiên Tân, sau hai ngày, phúc thuyền chiến thuyền mới đóng xong ở cảng đông bắt đầu lắp hỏa pháo.

Nếu chỉ là ngự mã giám cướp hỏa pháo, các quan văn còn có nhịn được, lúc trước khi Lưu Cẩn loạn chính, quyền lực của thái giám hoạn quan trong cung đạt tới đỉnh phong của triều Minh, cho dù hiện giờ Lưu Cẩn đã chết hơn một năm, nhưng mà dư uy vẫn còn các quan văn đối với thái giám vẫn có kiêng kị nhất định, rất nhiều việc ngang ngược có thể nhịn được thì nhịn. Nhưng bốn trăm khẩu hỏa pháo này chỉ dừng lại trong ngự mã giám một chút rồi ngay sau đó được đưa tới cảng đông Thiên Tân, tin tức tất nhiên không giấu được, khi tất cả quan văn biết được hỏa pháo được lắp lên thuyền mới chế tạo ở cảng đông, các quan văn đã ẩn nhẫn hồi lâu cuối cùng nhịn không nổi nữa.

Cách lễ mừng năm mới còn có nửa tháng, hoàng đế và văn võ quan viên vui sướng chờ đợi nửa tháng nghỉ phép thì Binh bộ cấp sự trung Vương Liêu gửi lên một đạo tấu chương rất giết phong cảnh.

Vương Liêu vẫn rất có đầu óc đấu tranh, đầu mâu của tấu chương hạch tội vẫn chưa chỉ về phía ngự mã giám hoặc Tần Kham, mà là hạch tội quan viên chế tạo cục trông coi không tốt, nói bọn họ trộm bốn trăm khẩu hỏa pháo bán cho quan phủ địa phương, dũng sĩ doanh cướp pháo rõ ràng mọi người đều biết, Vương Liêu lại có bản lĩnh đổi trắng thay đen, cứ nói là chế tạo cục tự trộm.

Chế tạo cục tất nhiên hô trời khóc đất kêu oan, bốn trăm khẩu hỏa pháo không phải việc nhỏ, nỗi oan này bọn họ không gánh nổi, lập tức cũng bất chấp sẽ đắc tội với Miêu Quỳ, không chút do dự khai ngự mã giám ra, Vương Liêu lại cắn chế tạo cục không nhả, hẹn là hôm nay trên kim điện sẽ cáo trạng, dưới tâm tình sảng khoái thuận tiện tố cáo chế tạo cục thêm một tội, ác ý phỉ báng nội cung, ly gián cận vệ của thiên tử.

Cáo trạng của Vương Liêu nghe rất là có đạo lý, hơn nữa nhìn rõ mọi việc, sắc bén chỉ là chế tạo cục vu hãm người tốt, nhìn như đang giải vây cho ngự mã giám.

Nhưng mà dũng sĩ doanh của ngự mã giám cướp pháo, thuận tiện còn đánh ngã mấy tên quan viên của chế tạo cục, việc này kinh sư ai mà không biết? Vương Liêu giải vây cho ngự mã giám, phàm là người có đầu óc suy nghĩ tinh tế một chút, sẽ biết bên trong tràn đầy ác ý và cạm bẫy.

Triều hội kết thúc qua loa trong cuộc cãi vã của Vương Liêu và chế tác cục, mỗi người khi ra khỏi cung đình đều mang tâm tư riêng, mọi người đều minh bạch, triều hội hôm nay chỉ chẳng qua là một sự khởi đầu, náo nhiệt còn ở phía sau, việc Ninh Quốc Công Tần Kham móc nối với một đám huân quý đóng thuyền thương hành sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy, chuyện này liên quan tới lợi ích của rất nhiều người, tranh đầu giữa giai cấp huân quý do Tần Kham làm đại biểu và quan văn tất nhiên sẽ không thể kết thúc trong êm thấm.

Bình Luận (0)
Comment