Giờ dần hôm sau, khi bách quan tụ tập ngoài cửa Thừa Thiên chờ cửa cung mở, một cỗ kiệu quan dẫn tới rất nhiều ánh mắt, ánh mắt có khinh bỉ, có phẫn nộ, cũng có lạnh lùng.
Thị vệ trước kiệu quan giơ hai chiếc đèn lồng, trên giấy dán đèn lồng màu trắng viết một chữ "Tần" cực lớn, quan viên hơi có kiến thức trong kinh đều biết, đây là cỗ kiệu của phủ Ninh Quốc Công, thằng nhãi Tần Kham này hôm nay không ngờ lại vào triều.
Một khắc Giờ dần, tiếng chuông chung cổ lâu kêu vang, cửa cung nặng nề chậm rãi mở ra trong tiếng kẽo kẹt.
Tần Kham mặt không biểu tình đứng trong hàng huân quý, trao đổi một chút ánh mắt với họ rồi trầm mặc đi vào trong cung.
Có lẽ là sắp tới năm mới, tiểu hôn quân Chu Hậu Chiếu cũng chịu khó hơn, không ngờ mấy ngày liên tiếp không cáo ốm bãi triều, giờ đã là mùng ba tháng chạp, mấy ngày nữa nữa là bãi triều nghỉ phép rồi, cho nên hiệu suất bẩm chuyện của các đại thần trên tảo triều cũng đề cao hơn rất nhiều, từng việc từng việc như cưỡi ngựa xem đèn được nhất nhất báo lên, nội các và các đại thần lục bộ cũng xử lý phi thường ngắn gọn, không biết là đang chờ đợi nghỉ phép sắp tới hay là chờ đợi gió lốc sắp tới, sau khi triều hội bắt đầu thì mấy chuyện nhỏ được liên tiếp thông qua, trong không khí vui sướng mang theo mấy phần ý tứ kỳ lạ.
Ngồi trên long ỷ nghe bách quan bẩm tấu các loại quốc sự, Chu Hậu Chiếu vẫn còn buồn ngủ cố gắng kiên nhẫn, dùng tay áo che miệng ngáp mấy cái, không ngừng nhìn sắc trời đen xì ngoài điện, hiển nhiên hắn so với các đại thần còn gấp hơn, chỉ muốn mau mau tan triều hội về Báo Phòng ngủ thêm một hồi.
Nửa canh giờ qua đi, mọi việc bẩm tấu xong, kim điện đang ầm ĩ bỗng nhiên trở nên lặng ngắt như tờ, kim rơi cũng có thể nghe thấy, mà không khí trong điện cũng bỗng thay đổi, giống như không biết từ đâu thổi tới một cỗ âm phong, ngay cả nhiệt độ cũng tự dưng giảm xuống.
Chu Hậu Chiếu trước nay dây thần kinh luôn thô lúc này cũng thấy không đúng, không khỏi ngồi thẳng người lên, chậm rãi nhìn chúng thần trong điện.
"Hôm nay lại nhỉ, triều hội vừa mới bắt đầu, các ngươi đã không còn gì để tấu à?" Trong mắt Chu Hậu Chiếu lộ ra vẻ hiếu kỳ, vị hoàng đế ngu ngốc trị số cao này tất nhiên sẽ không phạm tiện tới mức đang yên đang lành lại cố bới chuyện, thấy trong điện không ai nói gì, Chu Hậu Chiếu vui rạo rực nói: "Nếu không còn chuyện gì để tấu, như vậy chư khanh về nha làm việc đi, tan..."
Hai chữ tan triều còn chưa nói xong thì một đạo thanh âm trầm ổn truyền đến: "Bệ hạ, thần có việc tấu!"
Tần Kham trong lòng trầm xuống, cái nên đến cuối cùng cũng đến rồi.
Chuyện Hôm qua Vương Liêu hạch tội quan viên chế tạo cục hắn đã biết rồi, hơi suy nghĩ một chút là hiểu chuyện hạch tội này không tầm thường, bên trong giấu diếm sát khí, cho nên hôm nay hắn mới dậy thật sớm tới tham gia triều hội.
Chu Hậu Chiếu có chút không vui, ánh mắt lườm tên sát tài quấy rối hắn về ngủ một cái: "Có việc thì nói mau đi."
Tên sát tài này tên là Vương Liêu, hôm qua hạch tội Binh bộ cấp sự trung của chế tạo cục, có tính nước tiểu của ngôn quan Đại Minh điển hình, quan không lớn, tính khí lại không nhỏ, chuyên quản các loại nhàn sự, người gặp người ghét, hoa thấy hoa héo.
Vương Liêu phất phất vạt áo, chạm rãi bước ra khỏi hàng, đứng giữa kim điện khom người nói: "Thần xin thỉnh tội với bệ hạ, hôm qua thần tấu quan viên chế tạo cục tự bòn rút đồ là không chân thực, chế tạo cục quả thật mất bốn trăm khẩu hỏa pháo Phật Lãng Cơ mới chế tạo và mấy thùng đạn dược hỏa khí, nhưng không phải là là quan viên chế tạo cục gây nên, thần nhất thời chưa tìm hiểu kỹ, đổ oan cho đồng liêu trong triều, xin bệ hạ giáng tội..."
Nói tới đây, ngay cả Tần Kham cũng không khỏi thầm khâm phục Vương Liêu. Người này rất am hiểu sâu nghệ thuật nói chuyện, một đại sự to đùng từ trong miệng hắn nói ra lại bút pháp xuân thu lướt qua, không cho văn võ cả triều chen vào.
Lẽ ra Vương Liêu đã nói tới nước này, nếu Chu Hậu Chiếu không ngu ngốc đến mức độ thần kinh thì sẽ nghe thấy huyền ca hiểu rõ nhã ý, dù sao người ta nói là thỉnh tội, nhưng huyền niệm lại rất hấp dẫn người nghe, mưu hại quan viên chế tạo cục là việc nhỏ, bốn trăm hỏa pháo không thấy đâu mới là đại sự, là người thì đều nên hỏi rõ một câu.
Nhưng mà biểu hiện của Chu Hậu Chiếu không giống người, ít nhất không giống người bình thường.
Chu Hậu Chiếu Ngồi trên long ỷ nhìn lướt qua Tần Kham trong đám người, sau đó làm bộ như không chút để ý nói: "Biết sai có thể sửa, ngươi đã chủ động nhận sai, trẫm há có thể không thuận theo không buông tha? Việc này trẫm tha thứ cho ngươi... Chư khanh còn có việc gì tấu không? Không có thì tan triều."
"Hả?" Vô số quan viên kinh ngạc nhìn Chu Hậu Chiếu.
Phản ứng của Hoàng thượng.. Không đúng! Giang sơn là của ngươi, triều đình là của ngươi, hỏa pháo tất nhiên cũng là của ngươi, đồ nhà ngươi bị người ta lấy cắp, thân là chủ nhân mà biểu hiện nhẹ nhàng bâng quơ giống như cho hàng xóm mượn một lọ dấm vậy?
Bốn trăm khẩu hỏa pháo đó, xếp thành một hàng ngang bắn mấy lượt, thành kinh sư cũng sẽ bị bắn trụi.
Vương Liêu đứng trong điện ngây ra một lúc, lập tức mặt đỏ lên, có chút hổn hển, phản ứng của Chu Hậu Chiếu hiển nhiên nằm ngoài kế hoạch của hắn.
"Bệ hạ, bốn trăm khẩu hỏa pháo Phật Lãng Cơ mới chế tạo bị mất đó." Vương Liêu khẩn trương nói.
Cả điện bỗng nhiên yên tĩnh, Chu Hậu Chiếu đứng lên chuẩn bị té không thể không lại ngồi xuống, chột dạ vuốt cằm lập lờ: "Bốn trăm khẩu hỏa pháo... ? Biến mất khỏi chế tạo cục? Có... có phải các ngươi tính sai hay không?"
Vương Liêu cả giận: "Thần năm nay ba mươi sáu tuổi rồi, bệ hạ cảm thấy thần sẽ tính sai loại chuyện ngay cả trẻ con cũng tính được không?"
Chu Hậu Chiếu nghiêm mặt nói: "Cái đó cũng không nhất định, tuy nói trong quân tử lục nghệ có một nghề là 'đếm', nhưng các ngươi ai dám đảm bảo mình tinh thông cả lục nghệ? Ví dụ như nói, cắm hai cái ống vào một cái áo, một cái ống mỗi canh giờ hút vào sáu ngàn cân nước, cái còn lại mỗi giờ hút ra bốn ngàn cân nước, hỏi bao lâu thì có thể đầy nước trong ao, Vương Liêu ngươi có tính được không?"
Vương Liêu ngớ ra, tiếp theo lớn tiếng quát: "Một đầu hút nước, một đầu đẩy nước, đây là tên gian nịnh nào yêu ngôn hoặc chúng, ra cho bệ hạ cái đề mục nhàm chán như vậy, nên kéo ra ngoài chém."
"Khụ khụ khụ..."
Ninh Quốc Công Tần Kham đứng trong đám người bất hạnh trúng đạn, ho khù khụ.
Tần Kham ho một lúc mới dừng lại trong ánh mắt quái dị của văn võ cả triều, tiếp theo lộ ra nụ cười khổ.
Chu Hậu Chiếu càn quấy như vậy tất nhiên không phải không có nguyên nhân, đúng như lời Vương Liêu nói, bốn trăm khẩu hỏa pháo không phải việc nhỏ, không bẩm tấu trước thì cái mũ ý đồ tạo phản không cởi xuống được. Cho nên trước khi tướng sĩ dũng sĩ doanh động thủ, Tần Kham đã vào Báo Phòng báo cáo việc này với Chu Hậu Chiếu, nói với Chu Hậu Chiếu bốn trăm khẩu pháo này sẽ được lắp lên chiến thuyền, dùng để oanh kích hải đảo có giặc Oa cư trú, cùng với sử dụng trong tương lai khi gặp giặc Oa trên biển.
Rời bến thương hành Tần Kham sớm đã tính cho Chu Hậu Chiếu một phần, hơn nữa là một phần lớn nhất, tương lai lợi nhuận đạt được từ hàng hóa trên mỗi thuyền, nhất có bốn thành là thuộc về nội khố. Từ chế tạo cục kéo về cho bốn trăm khẩu pháo cho thương đội, chuyện tốt như vậy Chu Hậu Chiếu há có thể không cho phép? Trên thực tế Chu Hậu Chiếu sớm đã biết việc này, hôm nay bị Vương Liêu đâm ra, Chu Hậu Chiếu đành phải hàm hồ cho qua, khiến đề tài này chạy trật bánh tám vạn dặm.