Không khí trên Kim điện cực kỳ quái dị, một đám quan văn vẻ mặt hôm nay phá lệ lạnh lùng, tuy rằng chỉ có một mình Vương Liêu đứng trong điện lên tiếng, nhưng chúng thần còn lại mặt không biểu tình một lời không nói cũng không bình thường, giống như một đôi độc thủ vô hình đang dần dần lộ ra nguyên hình.
Kế hoạch di dời đề tài của Chu Hậu Chiếu hoàn toàn vô dụng, tiểu hôn quân có sự chấp nhất của hắn, mỗi lần trên điện đụng phải chuyện khó giải quyết hắn sẽ luôn nói sang chuyện khác hoặc là trực tiếp trốn tránh cho xong việc, kết quả không một lần lảng tránh thành công, nhưng hắn tựa hồ trước giờ chưa nhận qua giáo huấn, như không biết mệt lần lượt lảng tránh, phương thức lảng tránh so với Lưu Lương Nữ lúc trước chỉ vào mũi hắn bảo hắn cút thì còn cứng rắn hơn.
"Bệ hạ, bốn trăm khẩu pháo Phật Lãng Cơ không thấy đâu, việc này không phải là nhỏ, thần xin bệ hạ tra rõ!" Vương Liêu bắt đầu múa kiếm, ý đồ không tốt.
Từ bề ngoài mà nói, thỉnh cầu của Vương Liêu không sai, không chỉ không sai, hơn nữa rất tất yếu. Bốn trăm khẩu hỏa pháo không phải việc nhỏ, nó thậm chí có thể quyết định sự thắng bại của một hồi chiến tranh, loại đại sát khí có thể biến tất cả mọi thứ trong nhân gian thành tro bụi này chỉ có thể nằm trong tay tại triều, nếu xói mòn ra ngoài cho dù chỉ một khẩu cũng có thể tạo thành tai họa không nhỏ, huống chi là mất bốn trăm khẩu.
Chu Hậu Chiếu quýnh rồi, ngồi trên long ỷ có chút vô cùng lo lắng nhìn Tần Kham một cái, sau đó sờ sờ cằm, nói: "Tra... Việc này đương nhiên phải tra, Ninh Quốc Công Tần Kham, trẫm lệnh cho ngươi sai Cẩm Y vệ tra rõ việc này, điều tra xong thì bẩm báo với trẫm."
Tất cả văn võ quan viên Trong điện, bất luận biết hay là không biết, mặt của bọn họ đều tối sầm.
Vừa rồi quan viên chế tạo cục chính miệng thừa nhận là ngự mã giám dũng sĩ doanh gây ra, trước mắt chỉ cần triệu ngự mã giám chưởng ấn Miêu Quỳ tới đối chất một phen, tất cả sẽ rõ ràng, tiểu hôn quân lại cố tình hạ lệnh cho Cẩm Y vệ đi tra xét, kế hoãn binh thật sự là vụng về không chịu nổi.
Vương Liêu cười lạnh, lớn tiếng nói: "Bệ hạ không cần phải phiền tới Cẩm Y vệ, thần là ngôn quan cấp sự trung, có quyền nghe phong phanh tấu sự, mỗi một chuyện thần nói đều có căn cứ để tra, theo thần biết, bốn trăm khẩu hỏa pháo đó đã bị ngự mã giám vận tới Thiên Tân, trên kim điện này, thần muốn trước mặt cả triều cả triều hỏi Ninh Quốc Công Tần Công Gia, ngươi có biết bốn trăm khẩu hỏa phải này dùng cho mục đích gì không?"
Đại điện lại một trận yên tĩnh, mọi người quay đầu, vô số đạo ánh mắt lập tức hướng về phía người Tần Kham.
Vương Liêu đã nói tới đây, rất nhiều đại thần trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, cuối cùng nhắm về phía tên gian nịnh Tần Kham này, từ sau khi Lưu Cẩn chết, ngày này bọn họ chờ đã lâu rồi.
Tần Kham Bị vô số đạo ánh mắt chăm chú nhìn lại mặt không đổi sắc, mặt mày tỉnh bờ, hai mắt nửa nhắm nửa mở như lão tăng nhập định.
Đợi hồi lâu không thấy Tần Kham trả lời, Vương Liêu không khỏi phẫn nộ, bước một bước về phía trước, cười lạnh nói: "Tần Công Gia có thể giải thích nghi hoặc này cho hạ quan hay không?"
Tần Kham cuối cùng cũng mở mắt ra, đạm mạc liếc Vương Liêu, lập tức lại nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Vương đại nhân khí thế bức nhân như vậy, nhưng sao lại thẩm vấn bổn quốc công? Theo luật, hình bộ, Đại Lý tự, Cẩm Y vệ và Đông Tây nhị Hán đều có quyền truy bắt thẩm vấn, nhưng bổn quốc công từ trước tới giờ không biết ngôn quan cũng có quyền thẩm vấn, ngôn quan thất phẩm trên kim điện hỏi Quốc Công đương triều, là để mua danh chuộc tiếng hay là dĩ hạ phạm thượng?"
Vương Liêu bị Tần Kham chụp mũ, sắc mặt lập tức xanh mét, còn chưa lên tiếng thì thấy trong hàng lại có một người đứng ra, chính là Hữu Đô ngự sử chưởng viện sự Đồ Dung.
"Hừ! Vương Liêu phẩm giai không lớn, không thể hỏi Tần Công Gia, không biết bản quan có tư cách để hỏi một câu hay không?"
Tần Kham thầm thở dài, Đồ Dung tính tình ngay thẳng, có lẽ không tham dự chuyện quan văn cấu kết v hải thương, nhưng từ thời kì Lưu Cẩn loạn chính, Đồ Dung luôn khó chịu với bát hổ, cố chấp cho rằng Tần Kham là gian nịnh họa quốc giống như Lưu Cẩn, thế là liên tục làm khó.
Thế là Tần Kham lập tức hiện lên nụ cười, nói: "Đồ đại nhân hỏi thì bổn quốc sẽ tri vô bất ngôn."
"Tốt lắm, bản quan xin hỏi Tần Công Gia, việc bốn trăm khẩu hỏa pháo mà Vương Liêu nói, Tần Công Gia có biết không?"
Tần Kham vẫn cười, trợn mắt lên nói: "Không biết."
Câu trả lời này khiến đại thần cả triều không biết nói gì, thật sự có thể nói là cực kỳ vô lại, Đồ Dung nghẹn tới suýt nữa ngất đi, chỉ vào Tần Kham run run.
Vương Liêu lại không chịu nổi cô đơn mở miệng, cười lạnh nói: "Tần Công Gia biết rõ còn giả bộ hồ đồ, hạ quan nói thay ngài vậy, bốn trăm khẩu hỏa pháo Phật Lãng Cơ ngay đêm đưa tới Thiên Tân, cảng Thiên Tân đang đóng thuyền, trước mắt đã đóng xong năm chiếc phúc thuyền và mấy chiếc thuyền, bốn trăm khẩu hỏa pháo là để trang bị cho những con thuyền này, mà những con thuyền này đủ để tạo thành một hạm đội cường đại rời bến tới phiên quốc, Tần Công Gia, theo hạ quan biết, những con thuyền này chính là phụng mệnh lệnh của ngươi mà kiến tạo, từ năm ngoái đã bắt đầu khởi công, hạ quan xin hỏi Công gia, ngươi lập ra hạm đội này là để làm gì?"
Tần Kham lại trầm mặc, hai mắt nửa nhắm nửa mở bất động, giống như đang ngủ, dưới cái nhìn chăm chú và bất thiện của vô số người trong điện, trầm mặc hồi lâu mới thản nhiên nói: "Đóng thuyền đương nhiên là để rời bến, bằng không còn có thể làm gì?"
"Rời bến làm gì?"
"Rời bến đánh cá..."
"Sặc, ha ha, khụ khụ khụ khụ..." Chu Hậu Chiếu không đúng lúc bật cười, cười mấy tiếng mới cảm thấy không hợp cảnh, vội vàng dùng tiếng ho để che giấu.
Vương Liêu bị chọc giận: "Nơi này là Kim Loan điện, Tần Công Gia xin trang trọng một chút, hạm đội trang bị bốn trăm khẩu hỏa pháo Phật Lãng Cơ chẳng lẽ cũng là để đánh cá à? Tưởng Vương mỗ và công khanh công khanh cả triều là kẻ ngốc hết ư?"
Tần Kham thở dài: "Bổn quốc công thật không hiểu Vương đại nhân làm sao mà thi trúng được tiến sĩ, Trang tử, Nội thiên có viết: "Bắc Minh có loài cá, gọi là Côn. Con rất to, không biết dài mấy ngàn dặm. Vương đại nhân thử nghĩ xem, cá lớn tới mấy ngàn dặm, dùng bốn trăm khẩu hỏa pháo bắn nó, có quá đáng không? Quá đáng không? Không hề! Ít hơn bốn trăm khẩu hỏa pháo thì ngươi để sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của côn ở chỗ nào?"
"Ha ha ha ha..." Chu Hậu Chiếu trên Long ỷ rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cuối cùng há miệng cười ha hả, cười ngửa tới ngửa lui, nước mắt chảy ròng ròng, không ngừng dùng quyền đầu vỗ vào tay vịn của long ỷ, hồn nhiên không để ý tới sắc mặt càng lúc lúc khó coi của quần thần trong điện.
Mấy lão thần trọng lễ nghi không nhịn được, đồng thời đứng ra khỏi hàng, trầm giọng nói với hoàng đế có cười không còn chút hình tượng nào trên long ỷ: "Bệ hạ xin trang trọng!"
Chu Hậu Chiếu lưu luyến không rời thu liễm nụ cười.
Vương Liêu bị sự vô lại của Tần Kham khiến cho tức giận, đột nhiên bước một bước về phía trước, quyền đầu nắm chặt, tựa hồ muốn đánh Tần Kham.
Quan viên Đại Minh đánh nhau đã là truyền thống tốt đẹp kéo dài trăm năm, hơn nữa bọn họ đánh nhau chưa bao giờ phân thời gian và trường hợp, gặp chỗ nào thì giải quyết chỗ đó, trước tiên chửi nhau, chửi không được thì đánh, đánh không lại thì thuận tay vớ lấy binh khí thuận tay gần mình nhất tiếp tục đánh, trừ khi mắng chửi người văn nhã cùng với không bái Quan Nhị Gia ra, từ bản chất mà nói, đám gia hỏa này cơ bản không khác gì du côn thu phí bảo hộ địa bàn đánh nhau cả.
Vương Liêu hai tay nắm quyền, đại thể là động tâm tư muốn đánh Tần Kham. Ngôn quan Thất phẩm đánh Quốc Công đương triều không phải là chuyện kinh thế hãi tục gì, thời kì Đại Tống từng có tiền lệ đại thần điện đánh chết một Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ trước mặt hoàng đế, có thể thấy được các quan văn Minh triều hạnh phúc cỡ nào.
Tần Kham nhìn thấy động tác của Vương Liêu, lập tức rất lưu loát rút ra cái thước bằng ngà voi dắt ở đai ngọc sau người, cụp mắt lẳng lặng đứng giữa điện, một tay nhẹ nhàng vuốt ve cái thước, ánh mắt chuyên chú và si mê. Giống như một vị kiếm khách tuyệt thế đang âu yếm bảo kiếm của hắn.
Vương Liêu đang định động thủ lập tức khựng lại, do dự một lát cuối cùng thở dài, bỏ cuộc.
Không thể phủ nhận Tần Kham là nhân vật rất ác, dưới tay có mấy ngàn mạng người. Hôm nay nếu trên kim điện tùy tiện động thủ, không nói đến ngày sau Tần Kham sẽ trả thù cho hắn như thế nào, chỉ nhìn tư thái phong tao cao thủ tuyệt thế của tên nghiệt súc này hiện tại, Vương Liêu cũng chưa chắc có thể đánh thắng được hắn, vạn nhất động thủ rồi lại bị đối phương đánh cho một trận thì mất mặt lắm.
"Tần Kham, trước mặt văn võ công khanh cả triều, ngươi ngay cả một câu nói thật cũng không dám nói à? Từ năm ngoái tới giờ, ngươi lệnh cho Cẩm Y vệ từ các nơi Đại Minh triệu tập hơn một ngàn công tượng đóng thuyền, ở cảng đông Thiên Tân ngày đêm không ngừng đóng thuyền, chiêu mộ tướng sĩ thủy sư, không phải vì để rời bến mậu dịch với phiên quốc thì để làm gì?" Vương Liêu cười lạnh: "Đại Minh ta từ thời Thái tổ hoàng đế đã có ý chỉ, nghiêm lệnh cấm biển, phiến bản không thể xuống nước, ai làm trái xử như đại nghịch, hiện giờ ngươi ngang nhiên đóng thuyền, mộ luyện thủy sư, xin hỏi Tần Công Gia, ngươi để luật pháp và tổ chế của Đại Minh ở chỗ nào! Vương mỗ xin hỏi chư vị đồng liêu trong điện, tự tiện đóng thuyền rời bến thương hành chịu tội gì."