Vương Liêu vừa dứt lời, hơn hai mươi giám sát ngự sử và cấp sự trung giống như đã thương lượng trước đồng thời đứng ra khỏi hàng, ai ấny vẻ mặt lòng đầy căm phẫn đồng thanh nói: "Nếu có việc này, luận tội nên chém!"
Cùng hô không chỉ có hơn hai mươi người này, còn có cả mấy chục quan viên đứng dậy, mỗi người trên mặt hoặc khiếp sợ hoặc ngưng trọng, giống như Tần Kham làm ra tội ác cực lớn khiến người người oán trách vậy.
"Nếu việc này không giả, thật sự là đại án của quốc triều."
"Khẩn cầu bệ hạ hạ chỉ nghiêm tra!"
"Rời bến thương hành, vi phạm tổ chế, thật là đại nghịch, xin bệ hạ bỏ tước bãi chức Tần Kham, hạ ngục nghiêm thẩm."
"..."
Giống như trên bầu trời âm trầm bỗng nhiên vang lên mấy tiếng sấm, kim điện lập tức loạn xị bát nháo, tiếng mắng chửi chỉ trích như trời long đất nở, bỗng nhiên Tần Kham trở thành mục tiêu chỉ trích của vạn người.
Tần Kham vẫn vẻ mặt trấn định đứng trong đám người, không vui không buồn như ngộ đại đạo.
Từ hôm qua Vương Liêu hướng đầu mâu về phía quan viên chế tạo cục, cũng mang đi bốn trăm khẩu hỏa pháo Phật Lãng Cơ, Tần Kham đã dự cảm được hôm nay tất sẽ có một hồi gió lốc, cho nên hắn mới tham gia tảo triều hôm nay, phản ứng của chúng thần cũng nằm trong suy đoán của Tần Kham.
Cái gì nên tới rồi cũng sẽ tới, mở cấm biển nặng nề mà xa vời, không thể không có vấp váp, hơn nữa hắn cũng phi thường minh bạch, tình thế cứ vậy phát triển thì gió lốc lớn hơn còn đang chờ hắn ở phái sau.
Chu Hậu Chiếu trên Long ỷ cuối cùng cũng biến sắc, cho đến lúc này hắn mới nhận thấy được, triều hội hôm nay tựa hồ không đơn giản như vậy, Vương Liêu hạch tội chế tạo cục chỉ là cái cớ, người bọn họ thật sự nhằm vào chính là Tần Kham.
Lúc trước khi Chu Hậu Chiếu vừa tại vị, văn võ cả triều bỗng nhiên phát động, trăm miệng một lời thỉnh cầu tru trừ bát hổ, tình cảnh hôm nay cũng tương tự như lúc trước.
Chu Hậu Chiếu quýnh quá, ánh mắt kích động quét tới quét lui trong đám người, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt tỉnh bơ của Tần Kham, thấy Tần Kham vẫn trấn định, Chu Hậu Chiếu không khỏi thầm kêu khổ, ngươi trấn định như vậy, cũng không biết là nắm chắc giải quyết được phiền toái này hay là ra vẻ trấn định.
Làm bằng hữu, Chu Hậu Chiếu vẫn rát giảng nghĩa khí, bất kể Tần Kham lúc này có biện pháp ứng phó hay không, nên giúp thì vẫn phải giúp, cho dù là giải vây tạm thời cũng được.
Chu Hậu Chiếu mắt chớp chớp, lập tức có chủ ý.
Lúc này trong điện tiếng tranh cãi không ngớt, các quan văn giống như một đám sơn tặc tìm được mồi ngon vậy, đều nhảy ra chỉ trích Tần Kham.
Lúc Tình cảm quần chúng đang phẫn nộ, Tần Kham thở dài, định đứng ra lên tiếng thì thấy Chu Hậu Chiếu trên long ỷ bỗng nhiên đứng lên, thân hình lung lay sắp ngã, sắc mặt không biết tại sao trở nên đỏ bừng, mồ hôi trên trán chảy xuống, mắt lại sung huyết đỏ bừng.
Tiếng động lớn trong điện lập tức im bặt, mọi người hoảng sợ nhìn Chu Hậu Chiếu, Chu Hậu Chiếu cả người lắc lư mấy cái, cuối cùng như anh hùng sau lô cốt bị đạn phá, rất lừng lẫy ngã sang một bên, thái giám trực nhật bên cạnh mặt trắng bệch vội vàng bước lên đỡ Chu Hậu Chiếu, sau đó rít lên, miệng không quên đổ tội: "Bệ hạ bị các ngươi làm cho tức tới ngất đi rồi, mau gọi Thái y! Mau, mau!"
Văn võ cả điện sợ quá, thường ngày cãi nhau cũng được, chỉ trích hoàng đế cũng được, đó đều là quyền lợi và nghĩa vụ của người làm thần tử, có thể nào thì cũng không có gì đáng trách, nhưng nếu thần tử thật sự khiến hoàng đế tức đến phát ngất thì đó là đại nghịch bất đạo chân chính, tội ss quả thực có thể đánh đồng với ám sát hoàng đế, tuyệt đối là tội lớn tru diệt cửu tộc.
Thế là đại thần cả điện rầm rập quỳ xuống, trăm miệng một lời nói: "Chúng thần muôn lần chết, bệ hạ bảo trọng long thể."
Nội các Đại học sĩ Dương Đình Hòa là lo nhất, lão và Chu Hậu Chiếu vừa là quân thần vừa là thầy trò, có đôi khi quan hệ thầy trò còn thân thiết hơn cả cha con ruột.
"Còn ngây ra đó làm gì! Đại hán tướng quân Ngoài điện mau đi mới Thái y tới cung Càn Thanh xem bệnh cho bệ hạ, thái giám nội thị ngoài điện mau đưa bệ hạ về cung, mau!" Dương Đình Hòa trầm giọng quát.
Mọi người ngây ra một thoáng, tiếp theo như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng chấp hành mệnh lệnh của Dương Đình Hòa.
Chu Hậu Chiếu giỏi diễn trò, Tần Kham sừng sững bất động trong đám người lúc này cũng trở nên lo lắng, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Tên này rốt cuộc là ngất thật hay giả đây?
Chu Hậu Chiếu đã ngất bị các thái giám ba chân bốn cẳng nâng đi, thái giám trực nhật bước theo sau, nghĩ một thoáng rồi xoay người quay lại, phất trần giơ phất trần trong tay lên, nói một câu thừa thãi.
"Bách quan bãi triều."
Một hồi triều tranh như mây đen áp đỉnh, vừa mới bắt đầu đã bị Chu Hậu Chiếu tạm thời hóa giải, bách quan ai nấy mang tâm tư riêng rời khỏi hoàng cung, Chu Hậu Chiếu thì được các thái giám vội vàng đỡ về cung Càn Thanh.
Qua điện Phụng Thiên, vào thẳng điện Cẩn Thân, vừa qua hành lang gấp khúc ngoài điện thì Chu Hậu Chiếu bất tỉnh nhân sự trên giường mềm bỗng nhiên tỉnh lại. Như cá chép bật dậy, thần thái sáng láng tinh khí mười phần, các thái giám đỡ hắn dừng chân, ngơ ngác nhìn Chu Hậu Chiếu hồi lâu, sau đó các thái giám sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất liên tiếp dập đầu không thôi.
Chu Hậu Chiếu ngửa mặt lên trời cười ha ha, sau đó cúi đầu nhổ hai cái, mai miếng gừng vàng bị nhổ xuống đất.
"Thứ này cay thế, khiến đầu lưỡi hắn tê rần rồi."
Ngay cả người dây thần kinh thô như Chu Hậu Chiếu cũng cảm thấy là phiền toái lớn, thì chứng tỏ là phiền toái lớn thật sự.
Làm hoàng đế ba năm, Chu Hậu Chiếu dần dần đã hiểu sâu về triều đường, hắn biết trận gió lốc không hề có dấu hiệu hôm nay sẽ không bởi vì hắn giả bệnh mà dừng lại, hôm nay chỉ là một mở đầu, các đại thần sẽ không từ bỏ hạch tội Tần Kham.
Triều hội tan rồi, các đại thần tốp năm tốp ba ra khỏi cung, mà các huân quý thì cố ý đi chậm lại, nhìn Tần Kham sắc mặt bình tĩnh, vẻ mặt mọi người có chút phức tạp.
Kỳ thật chuyện đóng thuyền rời bến mậu dịch với phiên quốc, trăm năm qua mỗi huân quý đều làm, bọn họ hoặc là trực tiếp đóng thuyền, hoặc là kết phường với thương nhân vùng duyên hải, chỉ có điều quy mô không lớn, một đội tàu nhiều nhất chỉ có hai chiếc thuyền hàng ngàn súc gỗ kém với mấy chiếc chiến hạm nhỏ, nhưng chỉ một hạm đội tới Nhật Bản hoặc Lưu Cầu một chuyến, bạc kiếm được cũng là một con số cực lớn.
Một chuyện rõ ràng bị cấm, nhưng kỳ thực quan văn sau lưng đều làm, huân quý cũng làm, mọi người đều đang làm, nó là một miếng bánh ngọt thơm ngon, cũng là một bãi mìn yên lặng. Độ dày như một tờ giấy, nếu không chọc thủng nó, mọi người tường an vô sự, một khi chọc thủng thì chỉ có thể là kết cục ngươi chết ta sống.
Theo Vương Liêu chọc thủng tờ giấy này, Tần Kham không nghi ngờ gì nữa lại một lần nữa thành trung tâm của gió lốc, ánh mắt nhìn Tần Kham của các huân quý cũng dần dần có biến hóa.
Cùng thuộc đoàn thể hưởng thụ tước lộc nhiều đời của Đại Minh, lợi ích của mọi người liên quan chặt chẽ, nhưng lợi ích liên quan cũng không có nghĩa là đoàn thể này bền chắc như thép, đều là bánh quẩy lăn lộn triều đường nhiều năm, tư thế mưa gió sắp đến của các quan văn trên triều hội hôm nay, thật sự làm các huân quý kinh sợ.
Rốt cuộc với là vận mệnh hoàng đế va sĩ phlà cùng trị thiên hạ. Huân quý tuy rằng địa vị cao quý, nhưng luận về thực quyền. Dù sao so với các quan văn vẫn yếu hơn nhiều, cỗ lực lượng quan văn cả triều tụ lại quả thực là vô kiên bất tồi, các huân quý không thể không đánh trống lui quân.
Đón ánh mắt phức tạp của các huân quý, Tần Kham có chút bất đắc dĩ cười cười, sau đó sửa sang lại y quan, đi đến cung Càn Thanh, cước bộ chậm rãi, trầm ổn hữu lực, những có một loại khí thế san bằng tất cả.
Trong nụ cười ân cần lấy lòng của tiểu hoạn quan, Tần Kham đi vào cung Càn Thanh.
Cung Càn Thanh vốn là tẩm cung của lịch đại hoàng đế, trong hoàng cung kinh sư trừ điện Phụng Thiên là cung điện lớn nhất ra, Chu Hậu Chiếu chuyển khỏi cung Càn Thanh đã nửa năm trời, hiện giờ cung Càn Thanh bởi vì bỏ hoang đã lâu, trong điện có mấy phần hàn khí.
Tần Kham chân vừa bước vào cửa điện liền cảm thấy âm lãnh, ngửa đầu nhìn tòa điện các to lớn này, điện các vẫn hùng vĩ như thường ngày nhưng lại thiếu đi một phần nhân khí, ngay cả hoạn quan cung nữ đứng đầy trong điện cũng không giống người sống mà giống như những bức tượng, đờ đẫn đứng thẳng ở vị trí thuộc về bọn họ.
Tẩm cung Hoàng đế sống còn như vậy, thật không hiểu cung Khôn Ninh Hạ hoàng hậu sống có cảnh tượng thê lương như thế nào.
Trong Noãn các không chỉ đốt lò sưởi, trong phòng còn đặt bốn chậu than. Chu Hậu Chiếu vén hoàng bào rất không có hình tượng ngồi khoanh chân trên thảm, dùng giấy gai nhấp nước, bọc trứng chim rồi ném vào chậu than, chẳng bao lâu sau thì nghe thấy trong chậu than bốp một tiếng, Chu Hậu Chiếu vui vẻ gắp trứng chim trong chậu than ra. Vừa thổi hơi nóng vừa nhe răng trợn mắt bóc vỏ trứng ăn, sau đó ợ một cái, vẻ mặt hài lòng.
Thấy Tần Kham vào nhà, Chu Hậu Chiếu nhíu mày: "Làm một quả nhé?"