Bất luận từ góc độ của người nào mà nói, Cẩm Y vệ không được coi là người tốt, hoặc là nói kiểu khác thì người tốt không làm được Cẩm Y vệ, có thể đi vào Cẩm Y vệ phải có một bộ ý chí sắt đá, cho dù không làm được tới mức quân pháp bất vị thân thì, ít nhất cũng phải tâm độc thủ lạt.
Đương nhiên, lịch đại Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Đại Minh người tốt càng ít, không luyện được một thân bản sự giết cha ruột bán bạn bè thì vị trí Chỉ huy sứ này thật sự là không ngồi nổi.
Vị Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tần Kham này thì ôn hòa hơn rất nhiều, đặt hắn cùng một chỗ với các tiền bối tội ác chồng chất, đem so sánh thì quang huy nhân tính phát ra trên người Tần Kham quả thực rất chói mắt, trừ thỉnh thoảng lừa nhạc phụ giết mấy phiên tử Đông Hán ra thì cơ bản không có khuyết điểm gì quá lớn.
Trong các Chỉ huy sứ người tốt quá ít, mà Chỉ huy sứ thật sự có thể để thiên hạ gia quốc trong lòng, nỗ lực vì chí hương khiến dân giàu nước mạnh thì trong lịch sử Đại Minh chưa từng nghe nói.
Nhưng mà một người tốt như vậy, lại không được triều đường công nhận, ngược lại còn bị người trong thiên hạ gán cho cái mác Gian nịnh, chỉ có người thân cận bên cạnh Tần Kham mới biết được, vị Quốc Công gia này phải chịu nhục như thế nào.
Tần Kham đoán đúng, trên triều hội ngày hôm sau, các quan văn cuối cùng cũng bắt đầu tấn công.
Vẫn là Binh bộ cấp sự trung Vương Liêu xung phong.
Xui xẻo Đầu tiên vẫn là quan viên chế tạo cục, tình thế phát triển đến nước này, chứng cớ và xanh đỏ đen trắng đã không trọng yếu, xảy ra chuyện phải có người đứng ra chịu tội thay, con dê Tần Kham này vừa béo vừa dữ, thế là các quan văn khai đao với dê con trước.
Quan viên Chế tạo cục rất muốn chết, hôm qua bọn họ nằm rồi mà vẫn trúng đạn, hôm nay đổi đổi tư thế, ai ngờ nằm sấp cũng vẫn trúng đạn.
Mọi người đều minh bạch Vương Liêu hạch tội chế tạo cục là thế nào, nhưng việc này giống như sủi cảo trong ấm chè vậy, trong lòng biết nhưng không nói ra được.
Xử trí Đối với quan viên chế tạo cục vẫn chưa có định luận, Vương Liêu ngay sau đó lại lấy ra một đạo tấu chương, hôm nay hắn hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, lần này hắn hạch tội thái giám ngự mã giám chưởng ấn Miêu Quỳ, Vương Liêu tố Miêu Quỳ tự tiện điều động binh mã, cướp bốn trăm khẩu hỏa pháo của chế tạo cục.
Cả sự kiện giống như đi cầu thang, một bước một bậc, mỗi một bước đều kéo ra một số người và việc, điểm cuối của cầu thang chính là Ninh Quốc Công Tần Kham.
Chu Hậu Chiếu ngồi trên long ỷ, sắc mặt càng lúc càng trắng, mồ hôi trên trán cuồn cuộn, cũng không biết là bị tức hay là bị dọa.
Quá giống rồi, tình cảnh giống hệt như năm đó nội ngoại đình liên thủ tru bát hổ, ánh mắt của mỗi người dưới điện đều lộ hung quang, mỗi một câu đều khí thế bức nhân, mỗi một khuôn mặt đều dữ tợn và đáng sợ.
Đầu tiên hạch tội chế tạo cục còn được, nhưng mà khi Vương Liêu bắt đầu hạch tội ngự mã giám chưởng ấn Miêu Quỳ, rất nhiều ngự sử cuối cùng cũng đứng ra, bọn họ đương nhiên sẽ không biện hộ cho Miêu Quỳ, mà là bỏ đá xuống giếng.
Lý lịch của Miêu Quỳ bị người ta đào ra, giống như con gái nhà lành bị một đám lưu manh lột truồng giữa ban ngày, tất cả hành vi từ giám quân Tuyên phủ đến sau khi được triệu về kinh sư, từng chuyện từng chuyện được phơi bày ra ánh sáng.
Ở Tuyên phủ cắt xén lương hướng của tướng sĩ, rồi không hợp với Tổng binh Tuyên phủ nên âm thầm đưa mật tấu tới kinh sư nói xấu mưu hại, rồi khi giao chiến với Mông Cổ Thát tử vì tự đại mà lỡ chiến cơ, ngay cả sự tích đấu tranh anh dũng tự mình rút đao của Miêu Quỳ đến miệng các ngự sử cũng hoàn toàn thay đổi hương vị, nói là hữu dũng vô mưu, chỉ là biểu hiện cái dũng của thất phu.
Miêu công công Kinh hồn táng đảm trốn ở sau hành lang kim điện đau đớn nước mắt rơi như mưa.
Sau khi quan viên chế tạo cục nằm sấp vẫn trúng đạn thì Miêu công công cũng nằm vẫn trúng đạn, tư thế khác nhau nhưng mà đều đau.
Tần Kham hai mắt nhắm hờ, vẫn bình tĩnh đứng trong hàng, mặt không biểu tình nghe Vương Liêu kể tội.
Hắn biết chuyện này sẽ không kết thúc nhanh chóng, Vương Liêu và các ngự sử lót nhiều chăn như vậy, cuối cùng đầu mâu tất nhiên sẽ là hướng về hắn.
Bốn trăm khẩu hỏa pháo chỉ là cái cớ, tính chất đại khái như mấy trăm năm sau lấy cớ binh lính mất tích mà yêu cầu huyện Tiến Uyển Bình điều tra, cho dù không có chuyện bốn trăm khẩu hỏa pháo này, bọn họ còn có cớ khác.
Quả nhiên, sau khi hạch tội ngự mã giám xong, Vương Liêu vừa lau nước mắt phẫn nộ, vừa từ trong ngực lấy ra một đạo tấu chương và hai quyển sách mỏng.
Tần Kham cuối cùng cũng mở mắt, đầy hứng thú nhìn chằm chằm quan bào của Vương Liêu.
Người này thật thật kỳ, nhìn gầy gầy yếu yếu, mặc quan bào trông như cây gậy trúc, nhưng hắn lại như mèo máy Doremon vậy, từ trong ngực có thể lấy ra đủ các thứ đồ, trước mắt mới chỉ móc ra ba đạo tấu chương và hai quyển sách, dáng người không ngờ hoàn toàn không thay đổi, mấy thứ này hắn biến ra từ đâu vậy?
"Thần, Binh bộ cấp sự trung Vương Liêu, lại tố Ninh Quốc Công Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Tần Kham trong mắt không có vương pháp, tự tiện đóng thuyền mậu dịch với phiên, trang bị hỏa pháo ý đồ gây rối."
Câu nào câu nấy của Vương Liêu như sấm mùa xuân, cho dù văn võ đại thần trong điện trong lòng hiểu rõ, nhưng lại vẫn bị hắn chấn cho màng tai ong ong, trong điện lập tức lại xôn xao.
Vương Liêu quỳ gối giữa kim điện than thở khóc lóc, không chỉ lấy ra 《 Đại Minh luật 》 và 《 hoàng minh tổ huấn 》, ngay cả mấy đạo thánh chỉ có liên quan tới rời bến mậu dịch mà những năm Hồng Vũ thái tổ tự mình xử trí cũng bị hắn lôi ra, thế còn chưa đủ, tệ đoan Trịnh Hòa bảy lần tới Tây Dương vào những năm Vĩnh Lạc cũng bị coi là tài liệu phản diện, từ đó chứng minh rời bến mậu dịch hao tài tốn của hại nước hại dân như thế nào.
Sau khi Vương Liêu đánh trận đầu, lập tức có hơn mười giám sát ngự sử ra khỏi hàng đồng thanh phụ họa, liệt kê tội trạng tự mình rời bến sau khi Đại Minh lập quốc bị xử trí nghiêm khắc cỡ nào, mà Ninh Quốc Công biết pháp còn phạm pháp, tự ý đóng thuyền lớn, thậm chí còn lắp bốn trăm khẩu hỏa pháo Phật Lãng Cơ, đây không chỉ đơn thuần là tự tiện rời bến, bốn trăm khẩu hỏa pháo quả thực có thể được gọi là ý đồ gây rối, cuối cùng hơn mười ngự sử quỳ xuống đất đồng thanh khẩn cầu Chu Hậu Chiếu bãi quan xét xử Tần Kham.
Về khống chế hướng gió dư luận như thế nào, loại chuyện này các quan văn làm hơn một trăm năm rồi, có thể nói là vô cùng thuần thục, theo hơn mười ngự sử dẫn đầu hạch tội, kim điện giống như thùng thuốc nổ được châm ngòi, lập tức nổ tung.
Tập đoàn Quan văn chưa bao giờ là một chỉnh thể đoàn kết, nhóm người này bình thường luôn đấu đá với nhau, ai có phe nấy, vô số lần tranh đấu trên triều đường, người thắng phong quang, người thua rút lui. Nhưng mà một khi liên quan tới lợi ích của toàn bộ tập đoàn quan văn, các quan văn thường ngày đang đấu tới ngươi chết ta sống sẽ đoàn kết lại, bất luận đối thủ hay là minh hữu, các phe phái đều sẽ chỉ đầu mâu về phía Tần Kham.
Trong Kim điện loạn xị bát nháo, Chu Hậu Chiếu ngồi trên long ỷ vẻ mặt lo lắng và tức giận. Tần Kham đứng trong hàng mặt không biểu tình, vẫn giữ bộ dạng như lão tăng nhập định.
Hắn biết rõ nguyên nhân mình bị ngàn người nhắm vào, nguyên nhân không chỉ có một.
Bởi vì Tần Kham hắn được công nhận là bại hoại trong người đọc sách, bởi vì giá trị quan của hắn và các quan văn chưa từng nhất trí, bởi vì hắn chạm vào điểm mấu chốt lợi ích mẫn cảm nhất của các quan văn, cũng bởi vì hắn đã phá hủy quy tắc trò chơi kéo dài trăm năm.
Chính nghĩa và tà ác chỉ là lý do mà các quan văn treo ngoài miệng, lợi ích mới là vảy ngược không thể đụng vào của bọn họ, Tần Kham không chỉ đụng vào, hơn nữa còn không cẩn thận bóc nó xuống.