Triều tranh vĩnh viễn là mưu định rồi sau đó mới động, công tác chuẩn bị so với đấu võ miệng trên kim điện thì quan trọng hơn, phải có lý do chiếm được đại nghiã, phải có thanh thế tường đổ người đẩy, phải có tội trạng khiến tình cảm quần chúng phẫn nộ, phải có chứng cớ, chuẩn bị được mấy thứ này, người bị tố chẳng khác nào ngửi mùi tìm nhà xí, cách cái chết không xa.
Muốn giết chết đối thủ, tội trạng rất trọng yếu. Bất luận tội trạng là thật hay giả, tuyệt đối phải liên hệ với hoàng quyền và xã tắc, ví dụ như lúc trước Lưu Cẩn rơi đài, nếu không phải Tần Kham liên hệ Lưu Cẩn với mưu phản, với địa vị được ân sủng của Lưu Cẩn, sao có thể khiến hắn chết được?
Hôm nay lúc này cũng vậy, các quan văn phải tìm được một lý do đầy đủ, lý do này ít nhất phải tới cấp bậc hại nước hại dân, mới có khả năng lật đổ Tần Kham, nếu là lý do Tần Kham lợi dụng chức vụ, nhìn hết bộ dạng lúc tắm của các thê thiếp trong nội viện phủ đệ kinh quan trên bốn phẩm ở kinh sư, tuy rằng cũng có thể khiến cho tình cảm quần chúng phẫn nộ, nhưng tuyệt đối không giết được hắn, không chỉ không giết được hắn, với tính tình hoang đường khiến người ta giận sôi của đương kim hoàng thượng, chỉ sợ còn mãnh liệt yêu cầu Tần Kham dắt hắt theo xem cùng.
Theo một đạo tấu chương hạch tội cuối cùng của Vương Liêu trên kim điện, các đại thần trong điện lập tức xao động.
Đây là một kích chính diện đối với gian nịnh quốc triều, một năm sau khi Lưu Cẩn chết, cuối cùng cũng đến phiên hắn, cũng là tội ác tày trời, cũng là lừa nước lừa vua, cũng là quyền thế ngập trời, hôm nay cơ hội tới, cuối cùng tóm được thóp của hắn, nếu không đồng lòng trừ bỏ hắn, ngày sau tính mạng gia đình mình sao được yên?
Vương Liêu vừa dứt lời, trong điện hơn hai mươi ngôn quan ngự sử bỗng nhiên đứng, giống như trước đóđã tập luyện trước, trăm miệng một lời hô: "Chúng thần tán thành những gì Vương Liêu vừa tấu, để duy hộ luật cũ tổ tông, vì sinh kế của lê dân bách tính, khẩn cầu bệ hạ bãi chức Tần Kham, cũng tra rõ án Tần Kham tự tiện đóng thuyền rời bến."
Các Ngự sử nói xong, Hữu Đô ngự sử Đồ Dung và mấy vị Thị Lang trong lục bộ cũng đứng ra tán thành, chỉ có hai vị nội các Đại học sĩ và lục bộ thượng thư ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt do dự một lúc, cuối cùng không bước ra.
Lúc này kim điện có thể nói là sát khí tất lộ, Chu Hậu Chiếu sợ tới mức mặt trắng bệch, hoang mang lo sợ ngồi trên long ỷ nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt khóa trên mặt Tần Kham.
Thấy Tần Kham vẫn giữ bộ dạng thong dong điềm tĩnh, Chu Hậu Chiếu gấp đến độ giậm chân thật mạnh, lớn tiếng ho khan hai tiếng, nói: "Tần Kham, ngươi thấy thế nào?"
Tiềng ồn ào cả điện lập tức im bặt, ánh mắt của mọi người hướng về phía Tần Kham.
Nghe thấy Chu Hậu Chiếu điểm danh, Tần Kham lúc này mới mở mắt, giống như vừa tỉnh ngủ ách xì 1 cái, sau đó chậm rãi bước ra khỏi hàng.
"Bệ hạ, mới rồi trong điện rất nhiều đồng liêu hạch tội, thần đã nghe thấy..."
Chu Hậu Chiếu ngồi thẳng người, ngữ khí hơi dồn dập: "Ngươi có thể biện giải không."
"Có."
"Mau nói đi."
Tần Kham quay đầu nhìn vô số ánh mắt bất thiện bốn phía, lạnh lùng cười: "Thần muốn hỏi mấy vị đại nhân vừa hạch tội ta một chút, con mắt nào của các ngươi nhìn thấy ta đóng thuyền ở Thiên Tân? Ngay cả chó đất thủ hoàng cung cũng biết, ta gần đây chỉ loanh quanh ở ba nơi Bắc trấn phủ ti, Quốc Công phủ và điện Phụng Thiên, ở trong thành kinh sư tùy tiện lôi một người ra cũng có thể làm chứng cho ta, các ngươi lại nói ta chạy đến Thiên Tân xa hai trăm dặm để đóng thuyền, quả thực là nói hưu nói vượn, bệ hạ, thần khẩn cầu bệ hạ trị Vương Liêu tội mưu hại đại thần trung trực."
Cả đám trên điện ngây ra.
Quả thực không dám tin, đường đường khâm phong Quốc Công, không ngờ trước mặt văn võ công khanh cả triều giở trò vô lại như vậy.
Xem tiểu hôn quân đăng cơ hai năm nay, trọng dụng đều là những loại hàng gì kìa!
Vương Liêu tức giận đến mặt đỏ bừng, chỉ vào Tần Kham run run nói: "Ngươi... Ngươi là Quốc Công nắm quyền, không phải công tượng đóng thuyền trên biển, ngươi không tự tay đóng thuyền, chẳng lẽ không biết sai người bên dưới làm chuyện trong mắt không có vương pháp sao?"
Tần Kham lạnh lùng nói: "Chứng cớ đâu? Nói ta sai người khác làm việc này, Vương đại nhân có bằng chứng không."
Vương Liêu ngớ ra, không nói được gì.
Trước kia triều tranh đến mức này, chính là lúc khẩn yếu quan đầu ngươi chết ta sống, loại chuyện cơ hồ có thể gọi là mọi người đều thấy này, làm sao còn cần chứng cớ? Phàm là người hơi có mặt mũi một chút đều không tranh cãi.
Các Quan văn sai rồi, bọn họ đã quá coi thường da mặt của Tần Kham, bọn họ không ngờ một vị Quốc Công lại giở trò vô lại mà mặt không đỏ tim không đập nhanh, hơn nữa sắc mặt còn chân lý hơn cả niệm tụng luận ngữ, thật sự là nằm ngoài suy đoán của mọi người.
Vương Liêu tức giận đến cả người run rẩy, bước về phía trước một bước, chỉ vào Tần Kham cả giận nói: "Chuyện... mà ngươi rõ ràng đã làm, đường đường là trượng phu ngang tàng bảy thước, dám làm mà không dám nhận à?"
Tần Kham cười lạnh: "Ta nói ngươi đêm qua vượt tường vào nhà Hữu Đô ngự sử Đồ đại nhân, hẹn hò với tiểu thiếp đệ tam phòng của Đồ đại nhân, ngươi có thừa nhận hay không?"
Cả triều xôn xao, bao gồm cả Chu Hậu Chiếu, vô số ánh mắt đồng loạt chiếu vào người Đồ Dung, tất cả ánh mắt đều ý vị thâm trường.
Đồ Dung đứng giữa điện, mặt tái mét, không cần soi gương cũng biết, đầu mình giờ đang bốc khói.
Không biết xuất phát từ tâm tư xấu xa gùm Tần Kham cố ý trầm mặc một lát, sau khi sự ngờ vực vô căn cứ của các đại thần cả điện đã lên men đầy đủ trong lòng, mới chắp tay cười bồi với Đồ Dung: "Đồ đại nhân thứ lỗi, ta vừa rồi chỉ ví dụ thôi, ngài đại nhân hữu đại lượng, đừng để trong lòng nữa."
"Phập --" Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên cười ra tiếng, lại thấy trường hợp không đúng, vội vàng dùng tiếng ho khan để che giấu.
Bởi vì các quan văn xem nhẹ sự vô sỉ của Tần Kham, công kích phát động trên triều hội hôm nay không giải quyết được gì.
Trong vẻ mặt cổ quái của Chu Hậu Chiếu, thái giám trực nhật tuyên bố bãi triều, đón ánh mắt hoặc hận hoặc giận của bách quan, Tần Kham hai mắt nhắm hờ, bộ dạng chưa tỉnh ngủ không coi ai ra gì đi qua đám người.
Đi qua cầu Kim Thủy, Đinh Thuận vội vàng tới đón, nụ cười dạt dào ôm quyền với Tần Kham nói: "Công gia vừa rồi trên kim điện nhanh trí quá, thuộc hạ khâm phục vạn phần."
Đinh Thuận người ở ngoài cung, nhưng Tần Kham ra khỏi cung là hắn liền biết quá trình triều tranh, hiển nhiên trong cung d Cẩm Y vệ báo tin cho hắn.
Tần Kham cười cười, nói: "Làm khó ngươi phải hình dung sự càn quấy vừa rồi của ta thanhf 'Nhanh trí', Đinh Thuận, ngươi tương lai nhất định sẽ là một nhân vật."
Xoay người nhìn ra cửa cung, các đại thần tốp năm tốp ba ra khỏi cung, thần sắc bất thiện ánh mắt lạnh lùng, Tần Kham có một loại cảm giác giống như bị một đám sói nhìn chằm chằm.
"lần này chỉ sợ thật sự là không chết không ngừng..." Tần Kham thở dài
Đinh Thuận vẻ mặt chấn động: "Thuộc hạ nguyện phân ưu cho Công gia."
Sau Mỗi lần Tần Kham giơ dao mổ lên, đi kèm không phải gia quan thì cũng là tấn tước, Tần Kham giết người đối với Đinh Thuận cũng không phải là chuyện xấu.
Tần Kham chậm rãi nói: "Hôm nay ta ở trên kim điện làm bây làm bạ, nhiều lắm cũng chỉ có thể kéo dài được hai ba ngày, các quan văn sẽ không bỏ qua cho ta đâu, mà ta cũng không thể từ bỏ việc đóng thuyền rời bến, hai bên không thể thỏa hiệp, trước mắt đã là tử cục không thể hóa giải, một khi đã như vậy thì đấu một hồi lấy cứng đối cứng với họ, Đinh Thuận, ngươi lập tức phái người hỏi thăm một chút, Vương Liêu chỉ là thất phẩm cấp sự trung, cho hắn mượn gan lớn bằng trời cũng không dám làm khó dễ ta, sau lưng Vương Liêu chắc chắn có người sai khiến, ngươi đi điều tra việc này rồi mau chóng hồi báo cho ta."
"Vâng."
Thành Thiên Tân giờ đã khác xưa.
Một tòa thành đất nho nhỏ lúc trước chỉ có hơn hai ngàn hộ, trong thành trừ Thiên Tân tam vệ Chỉ huy sứ ti và một Cẩm Y vệ Thiên hộ sở ra thì không còn nha môn gì, trong thành ngoài thành phàm là hình án hay dân sinh thương nhân cãi nhau đánh nhau, tất cả do hương thân vọng tộc địa phương hoặc là văn lại trong ba vệ phán quyết.
Một địa phương nếu không có án sát ti và nha môn tri huyện tri phủ chế ước nhau, chỉ trông vào vệ sở quân sự để duy hộ dân sinh thương sự, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải đại loạn. Lúc trước Bạch Liên giáo thẩm thấu thế lực tới Thiên Tân tam vệ, khiến ba vệ bất ngờ làm phản, triều đình không thể không triệu tập đại quân trấn áp, trong đó đương nhiên có nguyên nhân Bạch Liên tà giáo mê hoặc lòng người, nhưng cũng không thể phủ nhận quyền lực của ba vệ mất khống chế và không có ai chế hành cũng là một nguyên nhân chính.
Hiện giờ thành Thiên Tân đã khác nhiều, thành trì mở rộng gần mười dặm về phía tây, tường thành bằng đất đã bị kéo sập, thay vào đó là gạch đá chắc chắn, tường cao mười trượng, trên tường lầu quan sát lỗ châu mai và đường cưỡng ngựa đầy đủ.
Thành Thiên Tân Hôm nay vẫn bình tĩnh như thường, trước cửa thành hai đội quân sĩ trị vệ tay ôm thương sắt, hai tay đút vào ống tay áo rồi không ngừng giậm chân cho ấm người.
Từ xa truyền đến tiếng vó ngựa, quân sĩ thủ vệ híp mắt lại nhìn, không khỏi ngẩn ra.
Cuối quan đạo Ngoài thành, một con ngựa chở một vị cô nương mặc áo màu đen, áo khoác ngắn tay mỏng, cô nương dùng khăn đen che mặt, không nhìn rõ dung mạo, nhưng chỉ cần nhìn con ngựa mà nàng ta cưỡi cũng biết vị cô nương này gia thế bất phàm, không biết là tiểu thư gia đình phú quý nào ra ngoài du ngoạn.
Đại Minh Đương thời tuy là có chế độ lộ dẫn, nhưng chế độ này hiển nhiên quán triệt không tốt, ít nhất lúc này quân sĩ thủ vệ hoàn toàn không có ý định kiểm tra lộ dẫn của vị cô nương này, tuấn mã đi tới trước cửa thành, hai đội quân sĩ giống như trong nháy mắt biến thành người mù, nhìn cô nương tùy ý cưỡi ngựa chậm rãi giục ngựa vào thành một cách không chớp mắt.
Cho tới sau khi cô nương vào thành, một quân sĩ bộ dạng Tổng kỳ lúc này mới híp mắt lưu luyến không rời nhìn bóng lưng cô nương một cách.
"Nhìn khí phái, cách ăn mặc, chắc chắn là người thân của một vị Chỉ huy sứ nào đó? Chậc chậc, dáng đẹp chết người."
Cô nương sau khi vào thành thì xuống ngựa, nhưng vẫn che khăn, chỉ hiện ra đôi mắt sáng đẹp long lanh.
Sau khi cô nương vào thành thì giật mình, chỉ thấy trên đường lớn rộng rãi bóng người lay động, ngựa xe như nước, hai bên đường cửa hàng chi chít, tiểu phiến thương hành như mây, đập vào mắt vang vào tai là tiếng cò kè mặc cả, tiếng trẻ con cười, tiếng phụ nữ mắng, đúng là hình ảnh phố phường thịnh thế.
Cô nương đứng lặng trên đường nhìn tất cả những cảnh này, trong mắt không biết từ lúc nào đã ngấn lệ, dưới khăn che mặt đôi môi đỏ hé mở cất tiếng nỉ non
"Những gì hắn đã đáp ứng ta lúc xưa, hắn... thật sự đã làm được."