Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 770 - Chương 661: Quốc Vận Chi Tranh

Chương 661: Quốc vận chi tranh

Trở về chốn cũ, vừa mới tiến vào thành Thiên Tân không đến một canh giờ, Đường Tử Hòa lại lên ngựa vội vã rời khỏi.

Quay đầu lưu luyến nhìn tòa thành trì quen thuộc này, mỗi một ngóc ngách nó đều phủ đầy những dấu vết vừa yêu lại vừa hận, càng lúc càng xa, thành trì giống như biến ảo thành nụ cười của nàng ta, cô độc mà ngạo nghễ, lặng lẽ đứng ở ven biển, lặng lẽ thể hiện lời hứa đã từng với nàng ta, giống như tảng đá trên tường thành không thể phá vỡ.

Khi Xoay người nhìn về phía trước, khuôn mặt Đường Tử Hòa bỗng nổi lên vẻ kiên nghị vô cùng.

Hơn một năm qua, nàng ta luôn rong ruổi trên đường, từ Phách Châu tới kinh sư, lại từ kinh sư tới Giang Tây, sau khi loạn Chu Thần Hào dc triều đình bình định, nàng ta lặng lẽ bứt ra xa, giống như một sợi tơ vô hình tự nuôi dưỡng bản thân, cuối cùng kìm lòng không đậu giục ngựa về Thiên Tân.

Nàng ta muốn nhìn lại cố hương, muốn nhìn lại máu hiên từng ở cùng với hắn, muốn nhìn lại xem gốc mai vàng trong nhan môn khi xưa có lại nở hoa hay không.

Đường Tử Hòa lặng lẽ trở lại, nhưng còn chưa kịp tìm lại dấu vết của hồi ức thì nàng ta không thể không ra roi thúc ngựa rời khỏi.

Tần Kham gặp nạn, nàng ta sao có thể ngồi nhìn?

Tranh đấu Triều đường nàng ta không hiểu, đó là chuyện của nam nhân, nhưng một phương trong tranh đấu lại là nam nhân của nàng ta!

Chỉ từ mấy lời ngắn ngủi của hai gã trà khách, nàng ta đã dự cảm được không ổn, lúc trước khi Tần Kham lĩnh mười vạn đại quân binh vây Phách Châu, nàng ta cũng cảm thấy như vậy, cảm giác chưa bao giờ đánh lừa nàng ta.

Khi Bốn bề thọ địch, nàng ta phải trở về, trong những người cùng chịu hoạn nạn với hắn, phải có nàng ta.

Phủ Ninh Quốc Công Kinh sư.

Từ Bằng Cử ngồi xếp bằng trên giường ấm, môi mấp máy rất nhanh, tiểu công gia tuy rằng là hạng tham ăn, nhưng tướng ăn cũng rất văn nhã, phủ Quốc Công dù sao cũng có gia giáo, cho dù là tham ăn đến mấy cũng không cheo phép hắn vừa liếm vừa cắn như chó thấy xương.

Tướng ăn của Từ Bằng Cử rất... thần thánh, bình thường dùng hai tay cầm đồ ăn, mắt sáng rực nhìn chằm chằm thức ăn, sau đó tràn ngập thành kính cắn. Khi nhai thức ăn thì không ngừng ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt có một loại cảnh giác, giống như tùy thời có người lao tới cướp đồ trên tay hắn vậy.

Tần Kham gác chân lên ghế mỉm cười nhìn hắn, nhìn Từ Bằng Cử ăn còn thú vị hơn là tự mình ăn. Giống như sóc ăn hạt dẻ vậy, tóc tách tóc tách.

Từ Bằng Cử là đang ăn trứng.

Tần Kham mấy ngày hôm trước lúc hứng trí thuận tay phát minh trứng luộc trong nước trà, ở cái thời đại này trứng luộc trong nước trà vv chưa tồn tại, là thứ rất mới mẻ. Sau khi nấu xong lại ngâm lạnh bốn năm canh giờ, hương vị vừa thơm vừa đậm.

Đối với món ăn mới mẻ, Từ Bằng Cử vĩnh viễn sẽ không cự tuyệt, Tần Kham hoài nghi cho dù đem cứt chó mang nấu rồi trang trí đẹp bày lên bàn, hắn cũng sẽ không chút do dự ăn hết, càng đừng nói tt trứng luộc trong nước trà thơm phưng phức, lúc vừa thấy đã hai mắt tỏa sáng, không nói hai lời trực tiếp ăn bốn quả, hiện tại đã bắt đầu ăn tới quả thứ năm.

"Ặc!"

Đang ăn thì Từ Bằng Cử bỗng nhiên không ngờ không chịu đưa ra sớm, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi à?" Tiểu công gia sau khi đỡ nghẹn thì bực dọc nói.

Tần Kham thở dài: "Ngươi không phải là đang ăn trứng à? Sao lại đi nghĩ tới lương tâm của ta? Tiểu công gia, quả thứ năm rồi, thứ này thỉnh thoảng ăn chơi thôi, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe đâu, phải có chừng mực."

"Cứ ăn đấy, ngươi quản ít thôi, bảo đầu bếp nhà ngươi làm thêm một nồi, ta cầm về ăn." Từ Bằng Cử miệng vẫn không ngừng nhai, vừa nhai vừa nói không rõ ràng: "Ta đời này chỉ có thú vui ăn uống thôi, kẻ nào cản ta thì chính là cừu nhân bất cộng đái thiên với ta."

Từ Bằng Cử há to miệng, trong mắt d một loại mù mịt không nhìn thấy tương lai.

Kiếp trước sau khi chết vận khí tốt, tùy cơ được ném vào bào thai tốt, sinh ra đã không thiếu tiền không thiếu ăn thiếu mặc, tước vị cũng tứ bình bát ổn đợi hắn hơn một trăm năm, chờ hắn kế thừa, nếu không d tâm tư tạo phản làm hoàng đế, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đời này tước vị sẽ làm tới cùng, Tần Kham có đôi khi đặt mình vào hoàn cảnh của Từ Bằng Cử mà nghĩ, tthật sự cảm thấy sống thế chẳng có tính khiêu chiến, sống như vậy thật sự là... quá hạnh phúc.

Sau khi ăn liền mấy quả trứng luộc trong nước trà, tham ăn như tiểu công gia cũng không dám ăn thêm nữa, sợ bị nghẹn chết.

Uống mấy ngụm nước trà, Từ Bằng Cử ợ một cái, chậm rãi nói: "Mấy ngày nay kinh sư không yên ổn, ngươi chắc là cảm thấy được chứ? Mấy ngày trước trên triều hội, cấp sự trung Vương Liêu nhắm thẳng đầu mâu vào ngươi, tuy rằng bị ngươi gạt đi, nhưng việc này chưa kết thúc, chắc bọn họ sẽ có chiêu số mới."

Tần Kham cười khổ nói: "Ngay cả người như ngươi cũng nhìn ra được manh mối, xem ra ta lần này thật sự là cương đao kề cổ rồi."

Từ Bằng Cử bất mãn nói: "Cái gì mà ngay cả người như ta? kẻ mù cũng nhìn ra điều không đúng, đám quan văn đó là loại người gì, chẳng lẽ ngươi không biết à? Chuyện này nếu đã khơi ra, không giết chết ngươi thì sẽ không từ bỏ ý đồ đâu."

Tần Kham thở dài: "Ta đáng ghét như vậy à? Mới vào triều được mấy năm, ta tự thấy cũng là ôn nhuận như ngọc, nho nhã lễ độ, một chưa từng cướp thê thiếp của quan văn, hai chưa từng đào mộ tổ của họ."

Dừng một chút, ngữ khí của Tần Kham bỗng nhiên trở nên do dự: "Ừm thì việc đào mộ tổ có thể thương thảo lại. Được rồi, cho dù ta đào mộ tổ của họ, nhưng trừ cái đó ra thì ta có làm gì đắc tội với họ đâu? Quả thực rất không giảng đạo lý."

Từ Bằng Cử giật mình trợn mắt: "Ngay cả mộ tổ nhà người ta ngươi cũng đào, ngươi còn có mặt mũi mà bày ra bộ dạng vô tội nữa à?"

"Nhưng trước khi ta đào mộ tổ thì bình thường vẫn giảng đạo lý mà." Tần Kham nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cứ như là quân tử.

Từ Bằng Cử thở dài: "Biết ta hôm nay tới nhà ngươi là vì gì không?"

"nếu không ngoài dự kiến, chắc là cố ý để được ăn trứng luộc trong nước trà."

"cái miệng ngươi quả thực khiến người ta tức chết. Việc này rất nghiêm trọng, ngươi đừng khinh thường, các quan văn không biết ăn nhầm thuốc gì, chúng ta chỉ là xin một chén canh từ trong lợi nhuận lớn từ hải vận của họ mà thôi, hải cương Đại Minh lớn như vậy, bạc kiếm đâu có hết, trước kia huân quý chúng ta có nhà ai mà chưa từng cấu kết với thương nhân làm việc mua bán này đâu? thật không hiểu lần này bọn họ vì sao cứ muốn gây chiến."

Tần Kham thở dài: "Ý không ở trong lời, các quan văn không chỉ để ý tt bạc kiếm được từ hải vận của cc, bọn họ nghĩ xa hơn, thứ nhất, lần này do ta ra mặt liên hợp huân quý kinh sư và Nam Kinh, tham dự vụ mua bán này có tổng cộng mấy chục nhà huân quý, trước kia huân quý các ngươi cũng âm thầm làm, nhưng đều là lặng lẽ phát tài, hiện giờ cỗ lực lượng này này được ta gắn kết lại, ngươi có biết năng lượng của mấy chục tới trăm gia đình huân quý là bao lớn không? Đủ để hình thành uy hiếp với tập đoàn quan văn rồi, hiện giờ triều đường chính là vận mệnh hoàng đế và sĩ phu cùng trị thiên hạ, các quan văn sao nguyện thấy mọt cỗ thế lực khác cứ đột ngột từ dưới đất ngoi lên, địa vị ngang hàng thậm chí là thay thế họ?"

Từ Bằng Cử giật mình nói: "Bọn họ không ngờ lại nghĩ xa tới như vậy?"

"Đều là kẻ thành tinh lăn lộn cả nửa đời người trên triều đường, kẻ kiến thức hạn hẹp sớm đã bị đào thải rồi, ánh mắt đi một bước nhìn trăm ai mà không có? Các đại thần bất luận có lén lút tham dự hải vận hay không thì đều chĩa đầu mâu vào ta, nguyên nhân là sợ cỗ lực lượng do các huân quý kết hợp lại thành này."

Tần Kham cười lạnh mấy tiếng, nói tiếp: "Thứ hai, quan văn không cho phép huân quý chúng ta đóng thuyền rời bến, ngoài mặt thì là không muốn chia lời, kỳ thực lần này Đại Minh chúng ta đóng thuyền mộ binh lắp pháo, bọn họ sớm đã nhìn thấu ý đồ của ta, rời bến kiếm lời là giả, mở cấm biển mới là thực, nếu Đại Minh ta quả thực mở cấm biển, đến lúc đó ai cũng đều đóng thuyền rời bến mậu dịch với phiên quốc, khi đó quan văn và sĩ phu còn ưu thế gì nữa, một đám chỉ biết dùng quyền mưu lợi riêng, bọn họ có bản sự gì mà tranh với thương nhân thiên hạ?"

Từ Bằng Cử có chút đăm chiêu: "Cho nên lần này quan văn gây chiến với ngươi, chỉ muốn trừ ngươi cho thống khoái, chính là để bóp chết kẻ có thể gây bất lợi cho bọn họ ngay trong trứng nước, tiếp tục duy trì lợi ích trăm năm của quan văn sĩ phu?"

Tần Kham thở dài: "nếu lợi ích của bọn họ được duy trì, quốc vận Đại Minh ta sẽ suy kiệt, nói đến cùng, lần này ta và quan văn tranh đấu, kì thực là tranh đấu về lợi riêng và quốc vận, ta và bọn họ không có lựa chọn khác, chỉ có thể va chạm chính diện, xem ai cười tới cuối cùng."

Vẻ mặt Từ Bằng Cử âm tình bất định, trầm tư hồi lâu rồi chậm rãi nói: "Ta hôm nay đến chính là muốn nói cho ngươi một tin tức không tốt, mấy ngày nay ta và không ít đệ tử huân quý kinh sư du ngoạn, nghe được một tin tức, trưởng bối của bọn họ có không ít người chuẩn bị rút lui có trật tự, dù sao lần này thế tới của quan văn ầm ầm, tước vị của các huân quý đều f tổ tông trăm năm trước liều chết chinh chiến mà có, nhà lớn nghiệp lớn rễ sâu lá tốt, bọn họ không dám mạo hiểm."

Tần Kham thở dài.

Bất kỳ quần thể lợi ích nào cũng đều như vậy, chỉ có thể chung phú quý chứ không thể chung hoạn nạn, trước giờ không phải bền chắc như thép.

Nói xong vẻ mặt Từ Bằng Cử có chút ngượng ngùng, xấu hổ nói: "Ông nội của ta không biết từ đâu nghe được chuyện của kinh sư, phái khoái kỵ tám trăm dặm truyền tin cho ta, chuyện các huân quý kết phường đóng thuyền rời bến, phủ Ngụy quốc công tạm thời không tham dự, đợi tình thế kinh sư ngày sau rõ ràng đã rồi tính."

Tần Kham nhìn chằm chằm Từ Bằng Cử, nói: "Ngươi thì sao? Ngươi nghĩ như thế nào?"

Từ Bằng Cử bỗng nhiên ưỡn ngực, lớn tiếng nói: "Ta đương nhiên đứng ở phía ngươi rồi! Tin Gia gia gửi cho ta ta hủy rồi, làm bằng hữu sao có thể không giảng nghĩa khí? Khi Phú quý thì kề vai sát cánh, khi hoạn nạn chối bỏ quan hệ, loại chuyện này Từ Bằng Cử ta không làm được!"

Tần Kham cảm động lắm, tham ăn tuy rằng tham ăn, nhưng ít ra thì vẫn là đồ tham ăn có nghĩa khí.

Nhân sinh có một tri kỷ, còn gì mà tiếc nuối. Vì uống mừng tri kỷ, Tần Kham quyết định đêm nay sẽ ở trong nội viện nhà mình bày pháp đàn, cầu nguyện trời cao giáng thần lôi, để Từ lão công gia sớm ngày xếp vào hàng tiên, cho Từ tiểu công gia sớm kế thừa tước vị.

Bình Luận (0)
Comment