Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 771 - Chương 662: Tứ Diện Sở Ca

Chương 662: Tứ diện sở ca

Từ Bằng Cử đi rồi, mang theo đầy bụng lo lắng, thuận tiện cũng mang theo một nồi trứng luộc trong nước trà thơm ngào ngạt.

Lo cho nước cho dân chẳng liên quan gì tới ăn uống, thế giới của kẻ tham ăn vĩnh viễn là đơn thuần nhất hạnh phúc nhất.

Từ Bằng Cử đi rồi, Tần Kham vẫn ngồi yên ở tiền đường, nhìn chằm chằm tuyết trắng phủ kín tiền viện đến xuất thần.

Một loại áp lực mưa gió sắp đến tràn ngập tâm can, Tần Kham trước giờ luôn có chủ ý lần này cũng thấy khó. Lúc trước khi đụng phải bất kỳ tuyệt cảnh và khó khăn gian khổ nào, tùy tiện nghĩ biện pháp là rất dễ dàng giải quyết, nhưng mà lần này thì khác, quốc sự chi tranh sao dung cho nửa điểm mưu lợi? Chút khôn vặt lúc này hoàn toàn không có tác dụng.

Bắt đầu từ lúc vào kinh sư làm Cẩm Y vệ Thiên hộ, các quan văn đã đối địch với hắn, lần này cuối cùng cũng hoàn toàn nhe lợi trảo răng nanh với hắn, đối mặt với quái vật lớn như vậy, khôn vặt kế vặt sao có thể hữu dụng?

Nhìn tuyết trắng xoá trong viện, Tần Kham thở dài nặng nề.

lâu rồi không có cảm giác bốn bề thọ địch, lần này hắn không định thỏa hiệp rút lui, bởi vì chung quy vẫn phải đối mặt, từ sau Sùng Minh kháng Oa, hắn đã lập chí, nhất định phải thay đổi thế đạo này, mà phá vỡ cấm biển trăm năm của Đại Minh, đó chính là một khâu mấu chốt nhất quan trọng nhất trong lý tưởng của hắn, mở cấm biển, nhãn giới của quân thần bách tính cũng mở, biết được trời cao đất rộng, biết được cái gì là vô tri cái gì là ngu muội, quan viên và bách tính có nhãn giới của mình, có nhận thức đối với thiên hạ Đại Minh này thì sẽ bước được nửa bước đầu tiên hướng tới dân giàu nước mạnh, điều Tần Kham phải làm chính là thôi động để thần dân thiên hạ bước ra một bước này.

Cho nên Tần Kham không thể lui, lui một bước thôi thì chí lớn của hắn sẽ hóa thành hư ảo.

Nội viện vẫn bình tĩnh như thường ngày, Tần Kham giống như cây cổ thụ chắn hết gió mưa bên ngoài, Đỗ Yên và Kim Liễu thậm chí hồn nhiên không biết mưa gió sắp đến mưa gió kinh sư sắp đến.

Nửa đêm, mọi vật tĩnh lặng, trong sương phòng nội viện đốt nến đỏ, dưới ánh đèn mờ nhạt, một đôi bóng người quấn lấy nhau trong tiếng rên rỉ, không biết qua bao lâu, nữ nhân giống như một con thiên nga trúng tên, phá ra một tiếng rên khẽ đầy ngượng ngùng, cuối cùng mưa dừng gió nghỉ, trong phòng tối cảnh xuân vô hạn, chỉ có tiếng thở dốc ồ ồ.

" Tướng công đêm nay khỏe thế, cứ như trâu." Đỗ Yên thở hổn hển khen, Hiển nhiên nàng ta rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của Tần Kham.

"Để trâu nghỉ một tí, cày mệt quá rồi." Tần Kham cũng thở dốc.

" Mấy ngày nay tướng công mặt co mày cáu, trong triều lại phát sinh chuyện gì à?"

Tần Kham vỗ nhẹ cánh tay nàng ta, cười nói: "Có việc gì đâu. Tướng công hiện giờ uy phong lắm, không chủ động tìm người khác gây sự thì họ đã phải tạ ơn trời đất rồi."

Cuối cùng vẫn nhịn không nói cho Đỗ Yên hay nguy cơ sắp tới, bổn phận của nam nhân là trên trình độ lớn nhất bảo vệ gia đình, chứ không phải để vợ con cả ngày lo lắng, với tính tình nóng nảy của Đỗ Yên nếu biết các quan văn đang nhằm vào hắn, nói không chừng sẽ tức giận đánh cho họ một trận, khi đó Tần Kham liệu có bị trị tội hay không thì tạm thời không nói, khi vào triều đám lão gia hỏa thân tàn chí vững thiếu tay thiếu chân đứng trong điện, Chu Hậu Chiếu khẳng định mặt rồng mừng vui, nhưng dù sao vẫn rất tổn hại tới quốc thể.

Sau khi vận động mạnh, hai vợ chồng có chút mệt mỏi, hàn huyên câu được câu không rồi chìm vào giấc ngủ.

Khi Tần Kham tỉnh lại sắc trời vẫn tối đen, hắn đang đầy bụng tâm sự ngay cả ngủ cũng không ngon, được một lúc thì tỉnh.

Thuận tay sờ sang bên cạnh theo thói quen, thấy trống không, nửa đêm nửa hôm không biết Đỗ Yên chạy đi đâu rồi, Tần Kham không đành lòng đánh thức tỷ muội Liên Nguyệt Liên Tinh ngoài phòng, thế là tự mình mò mẫm thắp nến.

Ánh sáng mờ chiếu khắp phòng, một bóng đen hắt lên vách tường, Tần Kham hít một hơi lạnh, sợ tới mức lảo đảo lùi ra sau hai bước, kinh sợ ngẩng đầu nhìn thì thấy Đỗ Yên chỉ mặc yếm với quần lót, chân dài trắng nõn móc lên xà ngang sương phòng treo ngược người.

Nửa đêm nửa hôm nhìn thấy cảnh này, Tần Kham không ngất xỉu tại chỗ thì ít nhiều cũng phải khen hắn có một trái tim kiên cường quen nhìn yêu ma quỷ quái.

"Yên... Yên nhi..." Tần Kham rụt rè gọi khẽ, sắc mặt trắng bệch dưới ánh nến.

Phản ứng của Đỗ Yên rất linh mẫn, Tần Kham vừa dứt lời, hai chân đang móc trên xà nhà của nàng ta bật một cái, cả người giống như một chiếc lá rụng, từ từ bay xuống đất.

" Tướng công tỉnh rồi à?" Đỗ Yên nhìn hắn cười hì hì.

"Nàng vừa rồi là..." Tần Kham chỉ chỉ xà ngang: ".... Nương tử cớ sao lại tự treo ngược người? Chẳng lẽ nhạc phụ đại nhân phá sản à?"

Đỗ Yên cười cười đẩy hắn một cái: "Đây là bí pháp lão bà bà xem bệnh lần trước dạy ta."

" Bí pháp?"

"Đúng, bí pháp sinh con." mặt Đỗ Yên đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Lão bà bà nói, mỗi lần... Mỗi lần sau khi sinh hoạt vợ chồng với tướng công, tốt nhất là nên treo ngược người, như vậy thì cái đó... cái đó của tướng công sẽ lưu lại trong thân thể ta nhiều hơn, cơ hội thụ thai cũng lớn hơn."

"tướng công, thuốc lão bà bà kê cho ta ta đã uống hết rồi, bà ta còn tính ngày cho ta, thì ra nữ nhân thụ thai có thể tính ngày, tướng công yên tâm, Tần gia tuyệt đối sẽ không đứt hương khói, ta nhất định sẽ sinh một nhi tử béo tròn cho chàng."

Tần Kham: "..."

Vợ chồng quả nhiên là duyên phận chú định từ kiếp trước, tú tài từng treo cổ, tìm được một lão bà treo ngược xà ngang, cả nhà đều có vấn đề với xà nhà.

Nói tới lão bà bà bệnh cho Đỗ Yên, trong đầu Tần Kham không khỏi hiện lên một khuôn mặt tuyệt mỹ mà quật cường.

Lưu lạc bên ngoài một năm, nữ nhân quật cường đó đã mệt chưa? Có nguyên ý trở lại không?

Gió lốc trong dự kiến quả nhiên kéo đến.

Liên tiếp mấy ngày trên triều hội, quần thần ùa lên, vô số đạo tấu chương hạch tội Tần Kham tiến vào nội các, lúc này nội các bởi vì Lý Đông Dương trí sĩ, chỉ còn hai người Dương Đình Hòa và Lương Trữ.

Tấu chương hạch tội Tần Kham vô số tội trạng, bắt đầu từ năm xưa mê hoặc đông cung Thái tử, đại khái ý tứ nói Tần Kham từ lúc trị vệ ở đông cung đã bắt đầu lòng mang ý xấu, cùng bát hổ kích động mê hoặc Thái tử làm một số việc sai trái, đương kim hoàng đế hồ đồ, trách nhiệm không phải ở thầy mà là ở kẻ hầu hạ, chính là bởi vì bên cạnh Thái tử có quá nhiều gian nịnh, khiến Thái tử xa người tốt tránh người thiện, tội của Tần Kham cũng ngang với Lưu Cẩn, hình phạt cũng phải giống như Lưu Cẩn.

Tù cũ năm xưa bị lật ra hết, theo ý tứ của các đại thần, Tần Kham không chỉ nên bị thiên đao vạn quả giống như Lưu Cẩn, ngay cả hoàng đế Chu Hậu Chiếu cũng bị lấy ra coi thành điển hình phản diện.

lật lại thù cũ chỉ là một trong những thủ đoạn của các đại thần, càng chết người hơn là chuyện đóng thuyền rời bến, chuyện này Tần Kham làn ngoài sáng, các đại thần đều nhìn thấy, Đại Minh luật và hoàng minh tổ huấn sờ sờ ra đó, thật sự là tội lớn, biện giải thế nào cũng đều vô dụng.

Tấu chương giống như lá rụng mùa thu, phô thiên cái địa bay tới nội các, nội các Đại học sĩ Lương Trữ và Dương Đình Hòa cũng sững sờ, lần trước các quan văn đoàn kết bất chấp mọi giá như vậy muốn mạng một người, còn là trước khi Lưu Cẩn rớt đài, thời gian đã qua một năm, các quan văn lại một lần nữa bện thành dây thừng, đằng đằng sát khí nhằm vào Tần Kham.

Chuyện ầm ĩ lên rồi, Lương Trữ và Dương Đình Hòa cũng không dám đắc tội với quan văn cả triều, tấu chương hạch tội Tần Kham bọn họ không dám giữ một bản nào, bê nguyên đưa vào bàn ti lễ giám Trương Vĩnh, chết đạo hữu chứ không chết bần đạo, việc này cứ để cho Trương Vĩnh hao tổn tâm trí, ai b hắn nắm quyền phê hồng.

Công kích ngoài sáng nằm trong dự kiến của Tần Kham, nhưng âm mưu trong bóng tối thì lại khó lòng phòng bị.

Bình Luận (0)
Comment