Đất vàng ở đũng quần, không phải cứt thì cũng là cứt.
Cái chết của Vương Liêu đã đẩy Tần Kham vào tuyệt cảnh.khi bị cả nghìn quan văn nhằm vào, chỉ có Tần Kham và thân tín bên cạnh hắn mới hiểu, cái chết của Vương Liêu không liên quan gì tới hắn.
Cho dù người này rất đáng ghét, Tần Kham cũng quyết định chờ sau khi gió lốc lặng đi sẽ tìm một cơ hội giết chết hắn, nhưng giết chết Vương Liêu dù sao vẫn chỉ là cấu tứ, cấu tứ chưa thành hành động thì đã có người giúp hắn làm chuyện này.
người giúp hắn tất nhiên không phải Lôi Phong sống của Minh triều, mà là hãm hại hắn, vốn Tần Kham đã là bốn bề thọ địch, rất nhiều hạch tội quấn thân, vào thời khắc vạn phần mẫn cảm này, Vương Liêu, kẻ kêu gào lớn nhất, biểu hiện sôi nổi nhất bỗng nhiên chết oan chết uổng, đối với Tần Kham mà nói thì đây thật sự là một chuyện chết người.
Cái chết của Vương Liêu rất kỳ quái, hôm qua sau khi tan triều về nhà, ngồi trong thư phòng một lúc, khi gia phó mời ra ăn tối, phát hiện thất khiếu của hắn ứa máu chết bất đắc kỳ tử trong thư phòng, sau khi Thuận Thiên phủ khám nghiệm tử thi, chứng thực Vương Liêu dùng thạch tín mà chết, trong thư phòng có dấu vết vật lộn, nói tóm lại, hiện trường bị bố trí thành ngay cả người mù cũng nhìn ra được là bị giết một cách chết không nhắm mắt.
Đây không chỉ là một án giết người đơn thuần, nó đại biểu cho mưa rền gió dữ sắp đến.
Tri phủ Thuận Thiên bờ vai gầy yếu không gánh nổi quả bom lớn như vậy, quan văn và Cẩm Y vệ hắn không chọc vào ai được, thế là không nói hai lời trực tiếp báo cho nội các.
Cái chết của Vương Liêu giống như thùng hỏa dược để lâu ngày bắt lửa, triều đường kinh sư trong phút chốc đã nổ tung.
Tuyết lớn bay tán loạn, gió lạnh gào thét, cuối năm Chính Đức thứ ba, cách kỳ nghỉ năm còn năm ngày, triều đường kinh sư vốn nên vui sướng lại âm phong từng trận, sát ý ngập trời.
Tự tiện đóng thuyền rời bến đã vi phạm tổ chế, cái chết của Vương Liêu càng khiến các quan văn có một cái cớ tuyệt hảo để tru trừ nịnh thần.
Không muốn nhìn thấy Tần Kham chia lợi ích hải vận cũng được, không muốn ngồi nhìn thế lực do huân quý tạo thành phát triển an toàn cũng được, còn cả người thuần túy lòng mang ác cảm với Tần Kham, chỉ muốn trừ cho thống khoái, tóm lại, các quan văn phe phái bất đồng lòng mang mục đích riêng lần này đoàn kết chưa từng có, sau khi tin tức Vương Liêu bị độc chết trong phủ truyền ra, tấu chương như tuyết rơi trong nhất thời bay vào nội các, bay vào ti lễ giám.
Lần này tấu chương hạch tội Tần Kham dùng từ ác liệt hơn, liệt kê đủ loại tội trạng của Tần Kham từ lúc được điều nhiệm vào kinh sư tới nay, tội trạng nhỏ thì hơn mười tội, lớn thì mấy chục tội, nếu những tội trạng này quả thực có thật, Tần Kham ít nhất cũng phải bị chém đầu hai mươi lần, tru di cửu tộc năm lần.
Các quan văn Tình cảm quần chúng phẫn nộ lần này quyết tâm phải trừ bỏ tai họa Tần Kham này, nội các cũng không đàn áp được, trí sĩ Lý Đông Dương trí sĩ, nội các Đại học sĩ mới chưa được bổ nhiệm, Lương Trữ và Dương Đình Hòa không thể không đưa toàn bộ những tấu chương hạch tội này vào ti lễ giám, Dương Đình Hòa không có bất kỳ chỉ thị gì, còn Lương Trữ thì xưa nay luôn có địch ý với Tần Kham, thế là phát tấu chương tới ti lễ giám đồng thời lại dùng bút xanh viết điều tử cho Trương Vĩnh.
Tờ điều tử này tất nhiên không phảithư khen ngợi Tần Kham, mà là bỏ đá xuống giếng, mượn gió đông tình cảm quần chúng đang phẫn nộ, Lương Trữ không ngại đổ thêm ít dầu.
Bắc trấn phủ ti.
Tần Kham vẫn mỗi ngày ngồi trong sương phòng sườn đông nhị đường ở trấn phủ ti làm việc, hắn mặt trầm như nước không vui không buồn, tiếng động lớn bên ngoài giống như không có chút ảnh hưởng gì tới hắn, mắt chỉ chăm chú nhìn vào công văn trên bàn, thỉnh thoảng nhấc bút phê mấy dòng, sau đó Cẩm y Giáo úy ở bên ngoài nhận lấy công văn đã được phê đưa tới các nơi.
Các loại công văn tình báo Cẩm Y vệ nhận được mỗi ngày không dán con số vạn, sau khi được bách hộ, Thiên hộ, trấn phủ sứ, đô thiêm sự phía dưới sàng lọc, chất trên bàn của Tần Kham vẫn phải tới trăm bản, mấy trăm bản công văn này đều là tình báo có liên quan tới quân quốc đại sự, hướng đi của phiên quốc, dân biến các nơi.
Đinh Thuận đứng trước sương phòng Tần Kham xoa xoa tay, gấp đến độ đi qua đi lại, muốn tiến vào mà lại không dám vào.
Đợi chừng nửa canh giờ, bên trong truyền đến thanh âm bất mãn của Tần Kham: "Muốn vào thì vào đi, còn không vào thì cút cho xa, đất dưới chân sắp bị ngươi cào ra thành chiến hào rồi."
Đinh Thuận vui quá, vội vàng chạy vào.
Thấy Tần Kham mặc áo mãng bào đỏ thẫm khí định thần nhàn ngồi phê duyệt công văn sau bàn, Đinh Thuận quýnh đến độ giậm giậm chân, cười khổ nói: "Công gia, ngài sao vẫn còn ngồi đó được, bên ngoài sắp lật trời rồi."
Tần Kham chẳng buồn ngẩng đầu, ánh mắt vẫn dừng trên công văn, thản nhiên nói thản nhiên nói: "Ai muốn lật trời?"
" Còn có thể là ai nữa, đám quan văn! Sáng nay Vương Liêu được phát hiện bị độc chết trong phủ, đại thần trong triều đều nói là... là Công gia phái người làm, sáu khoa mười ba đạo ngự sử đều thượng sớ, yêu cầu bệ hạ bãi quan cách tước ngài để xét hỏi, bệ hạ hôm nay cáo ốm bãi triều, lúc này các đại thần đều đang quỳ gối ngoài cửa Thừa Thiên dập đầu không thôi, nhất định muốn đòi lại công đạo cho Vương Liêu."
Đinh Thuận vừa nói vừa lén nhìn Tần Kham, vẻ mặt do dự không thôi, xem ra ngay cả hắn cũng cảm thấy cái chết của Vương Liêu có liên quan tới Tần Kham.
Tần Kham vẫn thản nhiên nói: "là trắng hay đen đều có công luận, bọn họ nói là ta làm thì mang chứng cớ ra đây."
" Công gia, việc này cần chứng cớ à? Miệng nhiều người xói chảy vàng. Không phải Công gia làm thì bọn họ cũng có biện pháp chụp cái tội này lên đầu Công gia." Đinh Thuận càng nói càng tức giận: "Thật quá đáng! Loại hoạt động này vốn là sở trường của Cẩm Y vệ ta, các quan văn học được một chiêu này lúc nào thế, hiện tại lại dùng ngược lại trên người Cẩm Y vệ chúng ta."
Tần Kham không tiếp lời Đinh Thuận, đổi đề tài nói: "Mấy ngày trước bảo ngươi tra rõ những kinh quan cấu kết với hải thương kiếm lời, ngươi đã điều tra rõ chưa?"
Đinh Thuận vẻ mặt đau khổ nói: "Công gia, việc này không phải là một ngày hai ngày có thể điều tra rõ, hải thương đều ở thành trấn vùng duyên hải Đại Minh, tin tức của Cẩm Y vệ truyền tới nhanh nhất chỉ có dùng phi cáp, ngày điều tra cộng với ngày đi đường ít nhất cũng phải tốn mười ngày nửa tháng."
Tần Kham gật gật đầu, hắn tin năng lực làm việc của Đinh Thuận, ở cái thời đại giao thông bế tắc này, có thể làm trong mười ngày nửa tháng đã có kết quả dĩ nhiên là phi thường hiếm có rồi.
Thuận tay rút một quyển số trên bàn ném cho Đinh Thuận, Tần Kham thản nhiên nói: "Ngươi xem cái này đi."
Đinh Thuận mở ra đọc, tiếp theo kinh ngạc ngẩng đầu, thất thanh nói: "Công gia có thứ này khi nào vậy? Là thật à?"
Tần Kham cười nói: "Loạn Giang Tây Ninh vương, Vương Thủ Nhân dẫn quân công chiếm Nam Xương, cũng dùng thế phong lôi nhanh chóng chiếm lĩnh phủ Ninh vương, quyển sổ này chính là Vương Thủ Nhân lục soát được từ trong mật thất vương phủ."
" Công gia, thứ viết trên đây thật là chết người, liệt kê danh sách và số lượng kinh quan bao năm qua nhận hối lộ của Ninh vương, Vương Thủ Nhân sao lại đưa thứ chết người này cho ngài?"
" Bởi vì Vương Thủ Nhân tin vào nhân phẩm của ta, nhờ ta giúp hắn thiêu hủy quyển sổ này, nếu không thì thứ này sẽ gieo hại rất sâu."
Đinh Thuận chỉ vào nó lúng ta lúng túng nói: "Nhưng, nhưng chưa bị thiêu hủy mà."
Tần Kham chậm rãi nói: "Sự thật ngươi cũng thấy đấy, nhân phẩm của ta rất đáng để hoài nghi."
Đinh Thuận: "..."
Xấu hổ trầm mặc một lát, Đinh Thuận cuối cùng cũng thích ứng được nhân phẩm của lão thủ trưởng, bỗng nhiên ra sức vỗ tay, hưng phấn nói: "Không thiêu hủy là chuyện tốt, Công gia, có thứ này, trong triều ít nhất ba thành quan văn không chết cũng bị lột da, bệ hạ tuy cả ngày ham chơi, nhưng đối với loại chuyện tạo phản này lại rất kiêng kị, có thứ này trong tay, Công gia còn sợ đám chó đó hạch tội sao?"
Tần Kham lắc đầu nói: "Thứ này chỉ có thể dùng để chấn hiếp, nếu thật sự công khai ra, cho dù nó có thể giúp ta vượt qua nguy cơ lần này, nhưng từ nay về sau ta ta cùng với quan văn sẽ thật sự là cục diện không chết không ngừng, cho nên thứ này chưa tới lúc bị ép vào tuyệt cảnh thì không nên dùng."
Đinh Thuận thất vọng thở dài, thấy Tần Kham nói không sai, quyển số này là con dao hai lưỡi, một khi đưa nó ra, tất nhiên sẽ có thể tiêu diệt một bộ phận đối thủ, vững vàng vượt qua nguy cơ lần này, nhưng mà sau này tình cảnh của Tần Công Gia có thể sẽ càng thêm khó khăn gian khổ.
Tần Kham chậm rãi nói: "Hiện giờ ta đã hãm vào khốn cục, cả triều đều nghe thấy tiếng hô giết, có điều ta có thể chống đỡ thêm mười ngày, Đinh Thuận, tra rõ hải thương Phúc Kiến Chiết Giang, trong mười ngày phải cho ta một kết quả, ta muốn biết quan viên nào trong kinh sư cấu kết kiếm lời với thương nhân, biến hải cương của ta thành hậu hoa viên nhà họ."
Đinh Thuận do dự một chút, cuối cùng cắn răng một cái, ôm quyền thật mạnh: "Vâng."
Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một Cẩm y Giáo úy chạy tới, Giáo úy quỳ gối ở cửa sương phòng kích động nói: "Công gia, ngoài cửa Bắc trấn phủ ti xuất hiện rất nhiều quan văn, bọn họ mặc triều phục, ngồi xếp bằng trước đại môn trấn phủ ti, chỉ vào cửa lớn mà chửi."
Tần Kham và Đinh Thuận ngẩn ra, sau một thoáng trầm mặc ngắn ngủi, trong mắt Đinh Thuận hiện ra sát khí, cả giận nói: "Trước nay chỉ có Cẩm Y vệ chúng ta gây sự với người khác, đám chó này không ngờ tự tìm tới cửa Cẩm Y vệ, chán sống cả rồi à? Công gia chớ lo, thuộc hạ sẽ thay Công gia xử lý chúng."
" Đứng lại!" Tần Kham quát.
" Công gia, người khác đánh tới cửa rồi, từ năm Hồng Vũ Cẩm Y vệ sung vào thân quân thiên tử, Cẩm Y vệ ta chưa từng bị triều thần làm nhục như vậy? Việc này tuyệt đối không thể nhịn."
Tần Kham lạnh lùng nói: "Ta nói là nhịn bao giờ? Cho dù không muốn nhìn thì cũng không thể để xảy ra án mạng, hôm nay nếu đại thần ở cửa có ai chết, ta cũng sẽ phải chết theo, quỷ kế này mà ngươi còn không nhìn ra à?"
" Công gia có kế sách gì không?"
Tần Kham nghĩ nghĩ một lúc rồi khóe miệng bỗng nhiên phác ra một nụ cười xấu xa.
"Ngươi đốt củi bao giờ chưa?"
Đinh Thuận không trả lời, bộ dạng ngu ngơ không hiểu gì của hắn rất ghê tởm, Tần Kham đành phải xoay người nói với vách tường.
" Ngươi phái người đi kiếm chút củi, nhớ kỹ, phải là loại bị ẩm, đốt củi rồi chất ở cửa lớn, sau đó rải một ít hạt tiêu lên trên, đương nhiên, số lượng vừa phải, sau đó gọi chừng hai mươi người đứng sau đống củi cứ thế quạt khói ra ngoài cửa, tư vị đó... chậc chậc."