Động tác của Đinh Thuận rất nhanh, loại chuyện lừa người này hắn trước nay còn để bụng hơn chính sự,.
Sau cửa lớn Bắc trấn phủ ti đang đóng chặt, chất ba đống củi, cao như ba tòa núi nhỏ, mấy tên Cẩm y Giáo úy mang theo giỏ trúc nhỏ, đổ hạt tiêu và thạch tín trong giỏ vào đống củi, cẩn thận giống như thầy thuốc ngoại khoa làm tiểu phẫu.
Quan văn ngồi xếp bằng tĩnh tọa ngoài cửa lớn không nhiên không biết gì, đến không chỉ là quan văn, còn có rất nhiều cống sinh Quốc Tử Giám, cửa lớn Cẩm Y vệ Bắc trấn phủ ti ngày thường vắng vẻ đến chó cũng không dám đi qua, hôm nay lại đặc biệt náo nhiệt, trước cửa chất vô số giỏ đựng trứng thối, cái tật xấu ghét ai thì ném trứng thối người đó không biết từ triều đại nào đã có.
Các Quan văn cộng với cống sinh Quốc Tử Giám, nhân số gần bốn năm trăm người, chen chúc đứng trước cửa Bắc trấn phủ ti, có thể nói là thanh thế rầm rộ.
Bốn năm trăm người tụ tập trước cửa Bắc trấn phủ ti lên án công khai, một cống sinh trẻ tuổi dẫn đầu lớn tiếng hô các tội trạng của Ninh Quốc Công Tần Kham, tình cảnh náo nhiệt như vậy, ở kinh sư rất khó gặp, thế là ngoài tràng rất nhanh tụ tập một đống bách tính xem náo nhiệt, may mắn là bách tính có nhãn lực hh các đại thần, thường ngày có quan viên gây chuyện, bách tính vây xem đồng thời cũng chen lời khích bác, như chỉ sợ thiên hạ không loạn, có điều hôm nay các đại thần đang vây cửa chính của Cẩm Y vệ hung danh hiển hách, bách tính cũng không dám ồn ào, dù thích náo nhiệt đến mấy thì cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình.
Cửa chính Bắc trấn phủ ti sớm đã đóng chặt, ngoài tràng rải rác rất nhiều Cẩm y Giáo úy mặc phi ngư phục, thấy đại thần và các cống sinh thanh thế kinh người, các Giáo úy giận mà không làm được gì, cắn răng nén giận, tay đặt lên đao chờ phản ứng của Chỉ huy sứ Tần Công Gia.
Không thể không nói, dưới sự dạy dỗ nhiều năm của Tần Công Gia, Cẩm Y vệ đã dần dần tiến tới phương hướng đơn vị chấp pháp văn minh của Đại Minh, Chu Hậu Chiếu nếu khách khí một chút, năm mới có khi còn tặng cờ thi đua cho Bắc trấn phủ ti.
Theo thanh âm lên án công khai càng lúc càng lớn, tâm tình của các đại thần đang tĩnh tọa cũng càng lúc càng hưng phấn.
Lần này thật sự là cơ hội trời ban, không chỉ tóm được nhược điểm trái với tổ chế của Tần Kham, hơn nữa tội danh độc chết Vương Liêu cũng chụp được lên đầu hắn, cảm xúc cùng chung mối thù của đại thần cả triều cuối cùng cũng được kích động, chỉ cần náo nhiệt thêm mấy ngày, dù giao tình của bệ hạ và Tần Kham sâu tới mấy, chỉ sợ cũng không bảo vệ Tần Kham được chu toàn, ít nhất cũng phải là kết cục lưu đày ngàn dặm.
Nhìn cửa lớn đang đóng chặt, các quan văn và các học sinh đơn thuần đồng loạt hô to khẩu hiệu tru trừ quốc tặc, nhưng mà khác với các học sinh, trong mắt các quan văn lại lấp lánh sát ý.
Một trận gió nhẹ từ từ bay tới, trong cái ngày đông rét lạnh này, trận gió nhẹ này không ngờ mang theo mấy phần nhiệt ý, nhẹ nhàng như gió xuân.
Một quan văn đang tĩnh tọa bỗng nhiên khịt khịt mũi, kê "ô" một tiếng.
"Cái mùi này... không đúng."
Vừa dứt lời, cửa lớn của Bắc trấn phủ ti bỗng nhiên mở ra, tiếp theo một trận khói trắng dày đặc phô thiên cái địa từ sau cửa lớn ùa ra, thoáng cái đã bao trùm bốn năm trăm người trên quảng trường.
trên quảng trường khói trắng lượn lờ, tựa như ảo mộng, mờ mịt giống như đặt mình trong tiên cảnh, nhưng mà mùi vị của cỗ khói trắng này thì chẳng liên quan tí nào tới tiên cảnh, hít vào thấy như rơi xuống địa ngục.
Một khắc khói trắng bao phủ mọi người trên quảng trường, tiếng ho tê tâm liệt phế liên tiếp truyền ra, Các quan văn và học sinh đang mắng chửi lúc này tất cả đều che miệng ôm cổ, sắc mặt đỏ bừng lớn tiếng ho khen, tư thế cũng ngồi xếp bằng dần dần biến thành nằm sấp.
" Vương đại nhân ngất rồi."
" Tào đại nhân cũng ngất rồi."
"Thắng nhãi Tần Kham này, không ngờ lại dám đối đãi với quốc chi trọng khí như thế."
"đừng chửi nữa, mau đi đi, khói này rõ ràng chính là pháo đốt khói độc lúc trước Thái Miếu phóng ở Thái Miếu, cái mùi này... Lão phu nhớ rõ mà."
Vừa dứt lời, hai dây pháo không biết từ từ chỗ nào rất đúng lúc nào vào giữa đám người, không chờ mọi người có phản ứng, pháo đốt nổ rầm rĩ, tiếp theo là khói đặc lại tỏa ra.
Đám người càng hỗn loạn, vừa sợ vừa giận quát mắng liên tục.
"Đúng rồi, chính là pháo này, khụ khụ khụ, chính là mùi này."
"A! Lưu đại nhân cũng ngất rồi."
"tên súc sinh Tần Kham này, không ngờ dám giết hại trung lương, ngươi sẽ gặp báo ứng."
Trong đại đường Trấn phủ ti, Tần Kham nghe tiếng mắng liên tiếp bên ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười biến thái.
Cho tới nghe thấy hai tiếng pháo lớn nổ cuối cùng, Tần Kham lắp bắp kinh hãi, đột nhiên mở mắt ra, nhìn quanh r ngạc nhiên nói: "Ai? Ai đốt pháo, Đinh Thuận, ta cho ngươi đốt pháo à?"
Đinh Thuận trợn mắt há hốc mồm nhìn quan văn và học sinh đâm quàng đâm xiên ngoài cửa lớn, vẻ mặt mờ mịt lắc đầu.
Tiếng cười như chuông bạc bỗng nhiên từ ngoài đại đường truyền đến.
" Tần Công Gia nếu đã hạ độc thủ, tiểu nữ tử dệt hoa trên gấm một phen thì có ngại gì?"
Đinh Thuận Vẻ mặt đờ đẫn đột nhiên giật mình, phản ứng rất nhanh rút đao đứng chắn trước người Tần Kham, lớn tiếng quát: "Tặc nhân phương nào dám xông vào đại đường Cẩm Y vệ ta! Người đâu, bắt thích khách."
Vừa mới dứt lời, Tần Kham một cước đá vào mông Đinh Thuận, cả giận nói: "Đừng có khiến người ta chê cười."
Đinh Thuận kinh ngạc quay đầu lại, thấy Tần Kham vẻ mặt cổ quái, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hỉ và do dự, giống như cười lại giống như khóc, hết sức phức tạp."
" Công gia, người này.. ngài quen à?"
Tần Kham thở dài: "Đâu chỉ có ta quen, ngươi cũng quen."
Nói xong Tần Kham phất phất ống tay áo, bước nhanh ra đại đường, mặt hướng về tường vây phía đông trấn phủ ti, phía trên tường vây một đạo thân ảnh màu đen đang ngồi trên, dưới cái khăn che mặt màu đen, một đôi mắt đẹp chân thành ngấn lệ đang si ngốc nhìn chằm chằm Tần Kham.
Tần Kham cũng ngây ngốc, đứng trong viện ngửa đầu nhìn đạo thân ảnh thướt tha quen thuộc đó, tim đập hắn đập rất nhanh.
Hai người nhìn nhau, thiên ngôn vạn ngữ như hoàng hà vỡ đê.
Đinh Thuận ở bên cạnh cảnh giác nhìn chằm chằm bóng người đó, híp mắt quan sát một lúc, tiếp theo bừng tỉnh đại ngộ, lặng lẽ ngây ngô cười hai tiếng với Tần Kham, thức thời lui ra.
Hai người không biết đối diện bao lâu, cuối cùng, Tần Kham xúc động thở dài: "Nhất biệt kinh tái, đắc vô dạng hồ?"
"Không gặp dã lâu, chiêu số lừa người của Tần Công Gia vẫn tinh trạm như vậy." Đường Tử Hòa cười nói xong, mắt đẹp chớp chớp, lẹ nóng tràn mi.