Một tiếng thăm hỏi ân cần, nói không hết tương tư kéo dài.
Hai người từng quấy thiên hạ phong vân cuối cùng cũng tái ngộ, lúc trước trên chiến trường Phách Châu chỉ huy thiên quân vạn mã, ngàn vạn tướng sĩ vì ý chí của hai người mà liều mình, khiến ba tỉnh bắc địa Đại Minh phong vân biến sắc, hiện giờ kinh sư tái ngộ, phảng phất đã trải qua cả một hồi nhân sinh.
Giống như con bướm xuyên hoa, Đường Tử Hòa tung người bay xuống, bước nhẹ tới trước mặt Tần Kham.
" Ngươi vẫn thế, chẳng thay đổi chút nào, khi làm chuyện xấu khóe miệng vẫn cong lên." Đường Tử Hòa cười.
Tần Kham sờ sờ khóe miệng bên phải, cười khổ nói: "Bí mật giữ sâu như vậy không ngờ vẫn bị ngươi phát hiện, ta thật sự nên giết ngươi diệt khẩu mới đúng."
Cúi đầu che giấu sự kích động và vui sướng của mình, ngữ khí của Đường Tử Hòa bình thản như nước: "Một năm nay... ngươi sống thế nào? Phu nhân có bầu chưa?"
"gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, muốn có con chắc vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa."
Đường Tử Hòa mỉm cười: "Thân thể phu nhân Quốc Công rất quý giá, tiểu nữ tử không dám hạ thuốc mạnh, chỉ kê một phương thuốc nhẹ nhàng ôn nhuận, việc có con phải một nửa dựa vào thuốc một nửa dựa vào duyên, không gấp được."
Tần Kham cười nói: "Ta không gấp, kỳ thật sinh nam hay nữ không quan trọng, không sinh được cũng không sao, lúc trước ta thành hôn với Yên nhi, không phải vì cái bụng của nàng ta. Phương thuốc ngươi kê không tồi, trừ nửa đêm treo ngược xà nhà khiến ta có chút khốn nhiễu ra thì tất cả đều rất bình thường."
Ngoài cửa lớn Bắc trấn phủ ti tiếng động vẫn rầm rĩ, Đường Tử Hòa nhíu mày nói: "Quốc Công gia bốn bề thọ địch, không ngờ vẫn có thể nghĩ ra biện pháp tổn hại này để đánh lui địch, tiểu nữ tử có phải nên khen ngày càng sống càng trở lại hay không?"
Tần Kham bất đắc dĩ nói: "Những người ngoài cửa đều là quốc chi trọng khí, không đánh được cũng không giết được, trừ đuổi bọn họ đi thì ta còn có thể làm gì nữa?"
Đường Tử Hòa cắn cắn môi dưới, mang theo mấy phần vị đạo ghen tuông: "Lúc trước ở Phách Châu, hơi tí là hạ lệnh vạn người công thành, giơ tay chém xuống là không hút nương tay, hôm nay cớ sao lại không hạ thụ được với đống triều thần thối nát, Tần Công Gia chỉ có ý chí sắt đá đối với ta thôi à?"
"Người thích bóp hồng nát, chó mới thích gặm xương cứng, nói thật, ta thà đối mặt với một trăm kẻ địch giống ngươi chứ không muốn đối mặt với một đám lão hồ li đa mưu túc trí không đánh được cũng không giết được, quá mệt mỏi."
Đường Tử Hòa cười mắng: "Ngươi chính là là đồ... thích gặm xương cứng."
Vì nể mặt Tần Kham, nàng ta chung quy vẫn không muốn nói ra chữ chửi người, chỉ chỉ tiếng động lớn ngoài cửa, Đường Tử Hòa cười nói: "Ngươi đã rơi vào hoàn cảnh như vậy, nếu không đại khai sát giới, làm sao hóa giải được tình thế nguy hiểm?"
Tần Kham thở dài: "Ta định đào mộ tổ nhà bọn họ lên, lấy đao đặt lên xương liệt tổ liệt tông bọn họ rồi gào lên, nếu họ không dừng tay thì ta sẽ chém tổ tông bọn họ nát vụn rồi cho chó ăn. Ngươi cảm thấy biện pháp này thế nào?"
Đường Tử Hòa lắp bắp kinh hãi: "Đây... đây là cách ngươi nghĩ ra à?"
" Rất tiêu cực, đúng không? Ta còn nghĩ ra biện pháp khác nữa."
Đường Tử Hòa trầm mặc một lát, bỗng nhiên cười nói: "Ngươi có biết ta đến kinh sư làm gì không?"
Tần Kham thất vọng thở dài: "Khẳng định không phải tới tặng quà năm mới cho ta, những năm này người hiểu lễ số càng lúc càng ít, mắt thấy sắp năm mới rồi, người tìm tới cửa tất cả đều là để mắng ta."
Đường Tử Hòa cười một tiếng, hờn dỗi lườm hắn, nói: "Ngươi cứ thích bày ra bộ mặt xấu à?"
"Được rồi, nói chính đề đi, ngươi tới kinh sư làm gì?" Vẻ mặt Tần Kham bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: "Nếu là vì ta mà đến, khuyên ngươi mau đi đi, vũng nước này rất đục, ngươi đừng dính vào."
Đường Tử Hòa hừ nhẹ: "Tự mình đa tình, ai nói ta là vì ngươi mà tới? Ngươi làm Quốc Công của ngươi, ta thì đương nhiên là thân muội muội của Giang Nam tài tử Đường Bá Hổ, ta ở kinh sư làm gì có liên quan gì tới ngươi đâu?"
Nói xong Đường Tử Hòa nhìn xoáy vào Tần Kham, cười khẽ rồi thân thể như một con chim yếu, bay qua chạc cây biến mất ngoài tường.
Tần Kham bình tĩnh chăm chú nhìn tường vây, không biết qua bao lâu, ngoài tường truyền đến một đạo thanh âm từ ngoài tường truyền đến.
"Ê, lúc trước ngươi ở quan nha Thiên Tân từng nói trong nhà còn thiếu một đại phu, ngươi cảm thấy ta thế nào? Cho ta làm đại phu được không?"
Tần Kham mỉm cười. Hô vào vách tường trống không: "Nếu ngươi ăn không nhiều thì ta có thể suy nghĩ."
"Không nhiều không nhiều, thỉnh thoảng có thể nhịn ăn."
"Được, vậy ta nuôi ngươi."
Tần Kham phóng khóc độc cuối cùng vẫn chọc vào tổ ong vò vẽ, các đại thần không phải thịt khô, sau khi hun lâu thì vẫn xảy ra chuyện.
Một trận khói độc hun cho trăm tên đại thần phải bò về, trong khói độc chẳng những trộn hạt tiêu, còn có thạch tín, hương vị có thể nói f vô cùng tốt, hơn mười vị lão thần sau khi trở về ngã quỵ trên giường không dậy nổi.
Ngày hôm sau triều hội phát sinh một màn cảnh tượng kỳ lạ trước nay chưa từng có, vô số đại thần vừa đỡ nhau vừa run rẩy đi vào cửa cung, vào kim điện không nói hai lời quỳ xuống, tiếp theo ngửa mặt lên trời đấm ngực gào khóc, cuối cùng đồng loạt nghiến răng nghiến lợi mãnh liệt yêu cầu Chu Hậu Chiếu nghiêm trị thủ phạm, nếu không sẽ quỳ không dậy hoặc là đâm đầu vào cột nhà mà chết ngay trên kim điện.
Tư thế Một đám đại thần thân tàn chí cứng bày ra đã dọa được Chu Hậu Chiếu, sau khi hỏi rõ nguyên do, Chu Hậu Chiếu trong lòng cảm thấy khuây khoả lắm, Tần Kham luôn có thể làm ra một số chuyện mà hắn không dám làm, đem so sánh thì như vậy mới là sống do tư vị.
Khuây khoả qua đi, Chu Hậu Chiếu lại thấy sầu.
Mấy hôm nay triều đường vốn đà gió nổi mây phun, tất cả đầu mâu đều nhắm vào Tần Kham, Tần Kham lại làm náo loạn như vậy, mâu thuẫn giữa quan văn và Tần Kham chỉ sợ không thể điều hòa, lần này thật sự là không chết không ngừng.
May mà Chu Hậu Chiếu không còn là tiểu hoàng đế vừa đăng cơ ba năm trước, mấy năm nay trừ sống phóng túng, cuối cùng vẫn học được một số kinh nghiệm đấu tranh với đại thần, lúc này các đại thần tình cảm quần chúng phẫn nộ không thể trêu chọc, lại không thể không cho họ một cái công đạo, thế là Chu Hậu Chiếu nhân lúc cả điện đang gào khóc, lặng lẽ từ trong tay áo lấy ra hai quả ném vào đã chuẩn bị trước ném vào miệng, sau khi nhai thì miệng sùi bọp, ngồi trên long ỷ bỗng nhiên co giật như trúng gió, vừa co giật vừa ra sức trợn mắt lên, hoàng đế trong kim điện bị động kinh, các đại thần thì gào khóc, không ra hình dạng gì, giống như vừa đi vào viện tâm thần.
Thái giám trực nhật hôm nay thấy bộ dạng Chu Hậu Chiếu như vậy, sợ tới mức hồn phách xuất khiếu, vô cùng cứng cỏi hét to át tiếng gào khóc ủy khuất cả điện.
" Yên lặng! Bệ hạ bị các ngươi chọc giận tới động kinh rồi."
Trong điện im bặng, các đại thần hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện Chu Hậu Chiếu ngồi trên long ỷ như bị thiên lôi đánh, cả người co giật, mặt trợn miệng méo, mép sùi bọt, giống như bị chuộc thạch tín.
Các đại thần hoảng quá, tranh lợi ích hải vận cũng được, quân thần ngầm phân cao thấp cũng được, bè cánh đấu đá cũng được, chung quy vẫn có một nguyên tắc cơ bản nhất, đó chính là đừng để hoàng đế gặp chuyện không may, hoàng đế xảy ra chuyện sẽ không giảng đạo lý với các đại thần, ai làm hoàng đế tức chết thì về nhà dọn đồ đi, chín tộc đồng loạt sẽ lên bàn thờ.
Các đại thần vừa rồi còn khí diễm cao cút sợ hãi không ngừng dập đầu bồi tội, nơm nớp lo sợ nhìn Chu Hậu Chiếu được hổn hển đỡ lên ngự liễn nghênh ngang mà đi, hơn mười Thái y của Thái y viện sắc mặt khó coi đi sát theo sau.
Một hồi triều hội vốn nhất quyết phải dồn Tần Kham vào chỗ chết bị thần lai chi bút này của Chu Hậu Chiếu hóa giải.
Một đám thái giám khóc cha khóc mẹ đỡ Chu Hậu Chiếu trở lại Báo Phòng, Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên từ trên ngự liễn bật lên, động tác rất nhanh nhẹn nhảy xuống đất, dùng tay áo của long bào lau bọt mép, hét lên: "Mau mau, lấy nước súc miệng cho trẫm! Đắng chết trẫm rồi."
Mứt ngọt, bánh quế, thậm chí còn có mấy quả trứng luộc trong nước trà, Chu Hậu Chiếu đều nhét hết vào miệng, khi Tần Kham mặt âm trầm đi vào chủ điện Báo Phòng, nhìn thấy chính là hình ảnh này.
Sau khi Kinh ngạc một lúc, Tần Kham bất đắc dĩ thở dài: "Bệ hạ, ngươi lại giả bị bệnh rồi."
Chu Hậu Chiếu miệng nhét đầy thức ăn, nghe vậy oán hận lườm hắn một cái, há miệng nhưng không nói được, chỉ đành giơ tay lên chỉ chỉ vào hắn, ý tứ uy hiếp.
Trợn mắt nuốt hết đồ ăn, Chu Hậu Chiếu lại uống một ngụm trà, vẻ mặt bi thương thở dài: "Tần Kham à, trẫm đang rất sầu lo, ngươi có nhìn ra không?"
Nhìn một đống đồ ăn xếp trên bàn, Tần Kham nghiêm mặt nói: "Thần nhìn ra, bệ hạ quả thật đang lo lắng, kinh thi có viết: ' Không thấy quân tử, lo lắng lo lắng', cái lo của bệ hạ chính là lo không thấy quân tử, hiện tại thần tới rồi, bệ hạ có thể không phải lo nữa."
Chu Hậu Chiếu gật đầu, chép chép miệng lại thấy không đúng lắm, suy nghĩ một lúc rồi chỉ vào Tần Kham tức giận nói: "Lại vòng vo khen mình, ngươi mà là quân tử á, hôm qua hại cho mười mấy triều thần năm bẹp trên giường, hôm nay trăm người vào triều ai nấy ngã trái ngã phải như sắp tắt thở, một mình ngươi thiếu chút nữa xử lý quan văn cả triều của trẫm, không biết xấu hổ mà tự xưng là quân tử à?"
Tần Kham cười ngượng ngùng: "Bệ hạ nói thế thì bất công quá, nói thần giống như không phải là quân tử ấy."