Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 776 - Chương 667: Ám Sát Trên Phố

Chương 667: Ám sát trên phố

Đây là một cuộc ám sát không có dự triệu, không chỉ Lý Nhị và bọn thị vệ không ngờ. Ngay cả bản nhân Tần Kham cũng không ngờ.

Mũi tên Sắc bén lặng lẽ thò ra, trầm ổn nhắm vào cổ Tần Kham.tay thích khách rất vững, nhãn pháp cũng rất ổn, cách mấy trượng, hắn thậm chí có thể thấy rõ gân xanh trên cổ Tần Kham.

Mũi tên ánh hàn quang màu xanh, hiển nhiên trước đó đã tẩm độc dược, chỉ cần rách da một chút là chết người.

Tần Kham và Lý Nhị vẫn hồn nhiên giục ngựa đi giữa đường, tâm tình Tần Kham có chút loạn, trong đầu không ngừng suy tư xem nên dùng biện pháp gì để tiếp tục thi hành chủ trương mở cấm biển, đồng thời vừa đạt được mục tiêu mở cấm biển vừa không bức các quan văn đến tuyệt lộ.

Tần Kham gặp phải lựa chọn bất đắc dĩ giống như Chu Hậu Chiếu, tiên đế Hoằng Trị và rất nhiều danh thần mất thời gian cả đời đàn áp Hán Vệ, hiện giờ Hán Vệ đã không còn vô pháp vô thiên như thời đầu Đại Minh, khí diễm kiêu ngạo của Hán Vệ cũng dần dần hạ xuống, quan văn đã thành khí, người trong thiên hạ dần dần dã quen bố cục chính trị quan văn va hoàng đlà cùng trị thiên hạ, Hán Vệ làm việc không thể không cố kỵ.

Tần Kham mệnh khổ, sinh ra không hợp thời, thời đại hạnh phúc hơi tí là bắt người bỏ tù tạp trì đã ra đi không ngày trở lại. Cho nên Tần Kham muốn hóa giải cục diện bế tắc này chỉ có thể tận lực dùng biện pháp nhã nhặn.

Trong đầu đau khổ suy nghĩ đối sách, Tần Kham lững thững mà đi, trời vào đông một trận gió lạnh thổi qua, sau cổ Tần Kham tự dưng nổi da gà, ngay cả lông tơ cũng dựng đứng lên, sau đó liền cảm thấy liền cảm thấy toàn bộ thế giới bỗng nhiên an tĩnh lại, bốn phía giống như trong khoảnh khắc biến thành một mảng cánh đồng hoang vu tĩnh mịch.

Vù!

Tiếng xé gió rất rõ ràng, như thần chung mộ cổ.

" Công gia cẩn thận!" Lý Nhị mắt trợ lên như muốn rách, lao rr Tần Kham.

Tần Kham chỉ cảm thấy bị một cỗ đại lực đụng vào, cả người bay lên ngã vật ra sau, kinh sợ ngẩng đầu nhìn thì thấy Lý Nhị đang đè lên người mình. Mà trên một tửu quán bên trái đường, mũi tên thứ hai bắn tới.

Biến cố đột sinh, chỉ trong mấy nhịp thở!

Theo Lý Nhị đè lên Tần Kham, mấy chục thị vệ phía sau cũng có phản ứng.

Lúc mũi tên thứ hai bắn ra, trên mặt mấy tên thị vệ lộ ra vẻ kiên quyết, cả người chắn trước mặt Tần Kham.

Mũi tên cắm vào thịt, một thị vệ ngực trúng tên, lập tức ngã xuống đất chết ngay.

" Thích khách ở trên lầu, mau đi bắt hắn." Lý Nhị từ đầu tới cuối dùng thân thể chắn trước mặt Tần Kham, mặt hắn nhanh chóng phủ lên màu xám xanh, cả người túa mồ hôi.

Các thị vệ lập tức phân ra mười người, rút đao phóng tới tửu quán.

Thị vệ Còn lại thì bao quanh Tần Kham, hộ tống hắn đến một ngõ nhỏ được che kín.

Sau khi vào ngxo nghỏ, Lý Nhị mới thở phào nhẹ nhõm, dựa vai vào tường thở hổn hển, thân thể có chút lảo đảo.

Tần Kham lúc này mới chú ý thấy sắc mặt Lý Nhị không đúng, lật vai hắn lại thì phát giác sau lưng Lý Nhị trúng một, mũi tên cắm vào thịt hơn hai tấc, từ sắc mặt cho thấy, Lý Nhị hiển nhiên không chỉ trúng tên một cách đơn giản.

Tần Kham quyết định nắm cán tên rút ra, Lý Nhị thét lớn một tiếng, mồ hôi cuồn cuộn rơi xuống. Tần Kham nhìn chằm chằm chỗ mũi trúng tên ở sau lưng hắn, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.

" Lấy đao ra đây." Tần Kham gầm lên.

Một thanh chủy thủ được đưa tới trước mặt Tần Kham, Tần Kham bất chấp sự đau đớn của Lý Nhị, sai người cắt áo sau lưng Lý Nhị, chủy thủ cắm vào vị trí trúng tên, sau đó khoét một vòng, một khối thịt đầy mùi hôi bị Tần Kham cắt ra từ trên lưng Lý Nhị, Lý Nhị không rên tiếng nào, mặt trợn ngược ngất xỉu.

Trên lầu tửu quán Bên đường truyền đến tiếng đánh nhau của thị vệ và thích khách, người trên đường ngạc nhiên nhìn, thấy cách đó không xa Cẩm Y vệ đang tuần phố nghe thấy động tĩnh đằng đằng sát khí chạy tới, các bách tính sợ tới mức lập tức giải tán.

Trong ngõ tối, sắc mặt Lý Nhị đang hôn mê xanh ngắt, người hơi co giật.

"Công gia, Lý Thiên hộ độc đã nhập thể, e là không còn kịp rồi... độc này... Kiến huyết phong hầu! Một thị vệ bi thương nói.

Tần Kham vẻ mặt bình tĩnh tới đáng sợ, đầu suy nghĩ rất nhanh, bỗng nhiên nhớ tới một người.

"Sai một đội đi khắp các phố lớn ngõ nhỏ trong kinh sư khua chiêng gõ trống, chọn người giọng to lặp đi lặp lại một câu, ' cố nhân Thiên Tân mau tới Bắc trấn phủ ti', nhanh đi!"

Trên lầu Tửu quán, các thị vệ đã bao vây hai gã thích khách che mặt, đang đánh nhau hừng hực khí thế, chưởng quầy tửu quán thấy trên lầu nhà mình không ngờ xuất hiện thích khách, hơn nữa vừa ám sát Quốc Công đương triều, chưởng quầy và mấy tên tiểu nhị sợ tới mức hồn phi phách tán, nơm nớp lo sợ quỳ gối dập đầu như giã tỏi.

Một lát sau, tiếng đánh nhau kịch liệt bỗng nhiên tắt hẳn, không lâu sau, một thị vệ vội vàng xuống lầu chạy đến trước mặt Tần Kham ôm quyền bẩm: "Công gia, hai gã thích khách phá vây vô vọng, tự vận chết rồi, binh khí và cách ăn mặc của chúng rất bình thường, không nhìn ra manh mối, thuộc hạ đã triệu bách hộ hình danh trong vệ tới kiểm tra thực hư thi thể của thích khách."

Trong mắt Tần Kham bắn ra một đạo ánh sáng lạnh: "Bất luận kết quả như thế nào, nghiền hai gã thích khách này thành tro cho ta."

"Vâng."

Lý Nhị đang Bị thương khẩn cấp được nâng vào Bắc trấn phủ ti, sau nửa canh giờ, Đường Tử Hòa đầu đội đấu lạp vội vàng tới.

Trong Hậu đường, nhìn thấy Lý Nhị sắc mặt như tro tàn nằm trên tấm ván gỗ, ánh mắt Đường Tử Hòa nghiêm lại, không chào hỏi Tần Kham lấy ra ngân châm tùy thân đâm vào mấy huyệt đạo trước ngực và cổ Lý Nhị, lại cẩn thận xem xét vết thương của Lý Nhị, Đường Tử Hòa cả kinh, lập tức lấy ra một lọ thuốc bột đắp lên vết thương.

Nhận mũi tên Tần Kham đưa tới, Đường Tử Hòa dí vào gần mũi ngửi ngửi, mày hơn nhăn lại, ngữ khí lạnh lùng: "Đây là độc dược dùng hoa mạn la và một loại độc xà trộn lại mà thành, kiến huyết phong hầu, ta khi còn bé theo gia gia xuất chẩn từng thấy một lần, ta nếu tới muộn một chút, người này hẳn phải chết không nghi ngờ gì nữa, nếu ngươi đưa hắn tới chỗ đại phu khác thì cũng vẫn hẳn phải chết."

Tần Kham và các thị vệ bên cạnh không khỏi thở phào, vẻ mặt vừa thấy may mắn vừa thấy sợ.

"May mà ngươi vẫn ở kinh sư, mạng Lý Nhị chưa tuyệt." Tần Kham lau mồ hôi lạnh trên trán.

Xử lý xong vết thương của Lý Nhị, mọi người cẩn thận nâng Lý Nhị ra ngoài, trong sương phòng chỉ còn Tần Kham và Đường Tử Hòa.

Vẻ mặt của Đường Tử Hòa bỗng nhiên tràn ngập lo âu, chủ động kéo tay Tần Kham, sờ sờ người hắn, lo lắng nói: "Ngươi có bị thương không? Tìm cho Cẩn thận đi, độc dược này không phải nhẹ, rách ra một cái thôi là chết người đó."

Lần đầu tiên nhìn thấy thần sắc khẩn trương của nàng ta, trong lòng Tần Kham ấm áp: "Bỗng nhiên nắm tay nàng ta cười nói: "Ta không sao, thị vệ bên cạnh đều là sát tài từng trải qua sinh tử, bọn họ bảo hộ ta rất mật."

Đường Tử Hòa thở phào, vẻ mặt với không dịu đi, ngữ khí so với vừa rồi còn lạnh lùng hơn: "Đối phương không ngờ lại hạ sát thủ với ngươi, triều tranh triều tranh kịch liệt đến trình độ này rồi à?"

Tần Kham cười khổ nói: "Bởi vì ta chặn tài lộ của người khác, tục ngữ nói chặn tài lộ ngang giết cha mẹ, bọn họ xuống tay với ta là đương nhiên, chỉ trách ta lơ là, không ngờ bọn họ vội lấy mạng ta như vậy."

Đường Tử Hòa chợt hiểu: "Đóng thuyền rời bến à?"

Tần Kham cười nói: "Thì ra ngươi biết cả rồi, nói ngươi là vì ta mà đến kinh sư, không tính là ta tự mình đa tình chứ?"

Đường Tử Hòa bình tĩnh nhìn hắn, thấp giọng nói: "Ta đã tới Thiên Tân."

Tần Kham nháy mắt mấy cái: "Những gì nói trong quan nha Thiên Tân lúc trước, ta không lừa ngươi chứ? Trong ba năm, Thiên Tân tất có biến hóa nghiêng trời lệch đất."

Đường Tử Hòa nỉ non: "Đúng, những gì ngươi nói với ta ngươi đã làm được, nó đã không còn là thành đất nho nhỏ lúc trước nữa, nó chính là nơi hội tụ thương nhân va bách tính đại giang nam bắc, thành trì mở rộng thêm mấy lần, nó là một viên minh châu trong vịnh Bột Hải, Tần Kham, là ngươi giúp viên minh châu này nở rộ quang hoa."

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, Đường Tử Hòa nói: "Hiện giờ ta đã không hỏi đỉnh giang sơn nặng bao nhiêu, càng không thể phân biệt đen trắng thị phi thế gian, ta chỉ tin vào mắt của ta, ta nhìn thấy bách tính thành Thiên Tân giàu có an nhàn, nhìn thấy quan viên thành Thiên Tân ôn hòa hữu lễ. Về công về tư, ta tin ngươi chính là là chân lý, ngươi cho dù giơ cao dao mổ thì cũng là mang tâm phật."

Nói xong mặt Đường Tử Hòa dần dần hiện lên hung sát chi khí, giống như nữ tướng quân hiệu lệnh tứ phương năm đó.

"Tần Kham, bất kể là thành Thiên Tân hay là mở cấm biển, thứ ngươi kiên trì thì ta sẽ thề sống chết bảo vệ nó."

Đường Tử Hòa đằng đằng sát khí bỏ đi, giống một vị nữ đồ tể xông vào màn sương, mang theo phóng lợn tìm đối tượng xuống tay, tao nhã và thô bỉ cùng tồn tại, bóng dáng vừa thướt tha vừa mạnh mẽ, khiến Tần Kham lập tức leien tưởng tới Đỗ Yên.

Tần Kham bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn, hắn tựa hồ vĩnh viễn chưa thấy chân diện mục của nữ nhân này, nàng ta ở trước mặt hắn vĩnh viễn ôn nhu yếu ớt, nhưng chuyện nàng ta làm những năm nay chẳng khác gì hán tử, nữ nhân này nếu lấy về nhà, sinh hoạt cùng vị nữ bá vương Đỗ Yên kia, một người quyền cước khai sơn liệt thạch, một người hạ độc vô ảnh vô hình, hơi không cẩn thận là kết cục chó gà không tha, Tần Công Gia thì kẹp ở giữa...

Tần Kham mím mím môi, bỗng nhiên có một loại tiếc nuối vừa rồi sao không bị ám sát chết luôn đi.

Bình Luận (0)
Comment