Ám sát Quốc Công đương triều kiêm Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, đây là một đại sự kinh thiên, với phân lượng của Tần Kham hiện giờ tại triều đường và trong lòng hoàng đế mà nói, không thua gì sự kiện Mã Văn Thăng bị ám sát lúc trước.
Mọi người đều biết, Đại Minh từ trước đến nay rất ít phát sinh việc ám sát Quốc Công, huống chi vị Quốc Công này còn chấp chưởng Cẩm Y vệ bạo lực nhất Đại Minh, dưới tình huống bình thường mà nói, chỉ có Tần Kham hạ lệnh ám sát người khác, hiện tại không ngờ bị người ta ám sát, Tần Công Gia thật sự rất khó chấp nhận được sai lệch tâm lý cực lớn như vậy.
Tần Kham cuối cùng cũng cảm nhận được giá trị quan của các quan văn, cái thứ lợi ích này cũng như nữ nhân của mình, người bên ngoài không thể chạm vào được, chạm vào là kết quả ngươi chết ta sống, từ góc độ bảo đảm giá trị tiền gửi mà nói, có lẽ lợi ích so với nữ nhân còn quan trọng hơn, dù sao lợi ích là vĩnh cửu, mà nữ nhân thì chỉ xinh đẹp trẻ chung được mười mấy năm, xét một cách logic thì Tần Kham có lẽ có thể vụng trộm ngủ với lão bà của các quan văn, nhưng tuyệt đối không thể đụng vào lợi ích của các quan văn, đương nhiên, đây chỉ là trên lý luận, chủ quan mà nói, Tần Kham tốt nhất cũng không nên đụng vào lão bà của các quan văn.
Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ bị ám sát chấp động cả kinh sư, chấn kinh nhất là cả vạn Cẩm Y vệ sở thuộc kinh sư, khi Thiên hộ nội thành Thiên hộ hôn mê bất tỉnh được đưa vào Bắc trấn phủ ti, trên mặt mọi người giống như bị tất một cái thật mạnh vậy, đau rát. Người đứng đầu bộ ngành tàn nhẫn lãnh khốc nhất không ngờ bị ám sát bên đường, thiên lý vương pháp ở đâu? Mặt mũi Cẩm Y vệ ở đâu?
Sau khi Đường Tử Hòa rời khỏi không lâu, tất cả Cẩm Y vệ Thiên hộ trong kinh sư toàn bộ tụ tập ngoài cửa phòng của Tần Kham, sau khi quỳ xuống dập đầu. Mọi người sắc mặt âm trầm, không nói gì đi ra ngoài, không một câu tỏ thái độ, nhưng trên mặt sát khí dầy đặc.
Ngày Tần Kham bị ám sát, cả vạn Cẩm Y vệ xuất động, kinh sư điện thiểm lôi minh.
Vô số lưu manh nhàn hán phố phường bị bắt vào chiếu ngục, Thiên hộ bách hộ các phố các phương như bị điên khảo vấn tin tức thích khách, rất nhiều nhàn hán không chịu nổi khổ hình đi đời nhà ma trong chiếu ngục, thi thể được bê ra khỏi thành vào ban đêm, qua loa ném vào bãi tha ma ngoài thành.
Cẩm Y vệ Hôm nay, dưới sự ngầm đồng ý của Tần Kham cuối cùng lộ ra răng nanh dữ tợn. Mọi người Thần hồn nát thần tính hoảng sợ phát hiện, thì ra Cẩm Y vệ mấy năm nay cơ hồ có thể giành được lá cờ đổ nha môn chấp pháp văn minh, bản chất của nó vẫn là bạo lực, chỉ có điều thủ lĩnh của nó vẫn quen dùng đạo lý để nói chuyện. Chân lý hắn thờ phụng là có thể nhã nhặn thì tận lực nhã nhặn một chút.
Nhưng mà một khi kẻ địch không định giảng đạo lý với hắn, mưu đồ dùng loại thủ đoạn ám sát để giải quyết tranh chấp, Tần Kham tất nhiên cũng sẽ không khách khí với hắn, ngay cả phật gia thiền tông còn khó tránh khỏi dùng biện pháp bạo lực như "Công án" để dạy giáo đồ. Tần Công Gia làm sao mà ngồi không được?
ngày Tần Kham bị ám sát, toàn bộ kinh sư bị Cẩm Y vệ cày nát mấy lượt, nhàn hán bị bắt vào chiếu ngục khảo vấn phải tới mấy trăm người, thích khách mặc dù chưa bắt được, nhưng hiệu quả tảo hoàng đả hắc lại được thể hiện rõ ràng, về phần hảo hán giang hồ hoạt động ở kinh sư tự dưng gặp xui, bất luận là "Thiết chưởng chấn Thần Châu" Hay là "Vân trung diêu tử", phàm là bị Cẩm Y vệ phát hiện, không phân tốt xấu lập tức ùa lên đánh ngả, có oan hay không oan cứ bắt vào chiếu ngục đã rồi tính.
Theo chuyện Ninh Quốc Công bị ám sát, không khí kinh sư bỗng trở nên khẩn trương, ầm ĩ cả một đêm, Cẩm Y vệ dày vò cho kinh sư gà bay chó sủa.
Tảo triều sáng hôm sau, bách quan tụ tập trước cửa Thừa Thiên chờ cửa cung mở, vì chuyện Cẩm Y vệ đại tác kinh sư hôm qua, hôm nay các quan văn ức lắm, thề phải kéo Tần Kham xuống ngựa.
Ban đêm trời đổ tuyết, quảng trường cửa Thừa Thiên đã được các hoạn quan dọn dẹp một lần, các quan văn đứng trước cửa cung, bất động như thạch điêu, trong mắt nổi lên sát khí thâm trầm như gió lốc, gió lạnh thấy xương không ngừng càn quét, không ít người kìm lòng không đậu run rẩy, nước mũi như thủy tinh uống lượn chảy xuống, ra sức hít một cái, nước mũi bị hít trở lại, Trong mắt tiếp tục phun sát khí.
Một khắc Giờ dần, cửa cung mở ra, các đại thần tinh thần rung lên, sửa sang lại quan bào, theo phẩm giai xếp hàng, khi đang định nối đuôi nhau vào điện thì một thái giám mặc bào phục màu đỏ tía lách qua khe cửa đi ra, thái giám giơ phất trần trong tay lên, bất âm bất dương nói: "Bệ hạ long thể có bệnh nhẹ, bãi triều một ngày, chư thần về nha của mình làm việc, không được bê trễ."
Các đại thần ngạc nhiên nhìn nhau, tiếp theo tức giận vô cùng.
Tên hôn quân này tự bãi triều mà còn mặt mũi nhắc họ về làm việc không được bê trễ, nếu không phải cửa cung không cho vào, các đại thần kiểu gì cũng phải chạy tới trước Thái Miếu hô to "Tiên đế ơi".
Thu hết vẻ mặt của mọi người vào trong mắt, thái giám cười hắc hắc, tiếp tục nói: "Bệ hạ còn nói, còn mấy ngày nữa là cuối năm rồi, vừa hay bệ hạ long thể có bệnh, không có lòng với quốc sự, dứt khoát nghỉ luôn từ hôm nay đi, chư thần về nha phân công mọi việc cho thỏa đáng, sau tết Nguyên Tiêu thì lại vào triều, trong lúc này nếu không có đại sự thì tất cả do nội các và ti lễ giám quyết."
Bùm!
Cuối cùng cũng có đại thần mặt hướng về hướng Thái Miếu quỳ xuống, tụ khí đan điền gân cổ hô to.
"Tiên đế ơi."
"Đừng, đừng có ồn ào nữa." Thái giám cười tủm tỉm nói: "Bệ hạ đầu năm mới tới Thái Miếu tế tổ bái trời, ngài giờ quỳ thì sớm quá, bất kể là có bao nhiêu lời muốn nói với tiên đế thì cứ đợi năm mới hẵng nói."
Long thể của Chu Hậu Chiếu quả thật có bệnh nhẹ, hôm qua trên kim điện cả người co giật không tính là gì, bệnh nặng nhất của hắn là bị phạm tiện.
Các đại thần vẫn vây quanh trước cửa Thừa Thiên không chịu giải tán, khi muốn tiến vào Thái Miếu tâm sự than trời kể khổ với tiên đế thì Chu Hậu Chiếu từ Báo Phòng lặng lẽ rời khỏi, ăn mặc như điếm tiểu nhị, vai khoác một cái khăn trắng, miệng hát vang, phía sau không xa là mấy chục thị vệ cấm cung vẻ mặt khẩn trương, một điếm tiểu nhị lại kèm theo đội hình xa hoa như vậy, thật sự khiến người ta thần kinh thác loạn.
Trong tửu quán Quen thuộc ở thành tây, Lưu Lương Nữ đã mở hàng, hiện giờ trời còn sớm, trong tửu quán chưa có khách, nhưng hôm nay sáng sớm đã có một vị công tử áo hoa ngồi bên trong.
Công tử áo hoa này đã duyên gặp mặt mấy lần với Lưu Lương Nữ. Lưu Lương Nữ cũng không xa lạ gì với hắn, nàng ta biết vị công tử này là người quen của tiểu nhị họ Chu quán mình. Có lẽ Chu Thọ không phải tên là Chu Thọ, tháng trước đình bình định loạn Ninh vương, vương sư khải hoàn về triều, vị thiên tử ngồi trên lưng ngựa, hưởng thụ tiếng hoan hô của vạn chúng cùng với tên điếm tiểu nhị cả ngày hi hi ha ha không nghiêm chỉnh làm trong quán nàng ta như cùng một khuôn đúc ra vậy, ngày ấy Lưu Lương Nữ đứng trong đám người hoan hô. Kinh ngạc nhìn vị đương kim hoàng đế ngồi trên lưng ngựa kia. Đêm hôm đó, Lưu Lương Nữ trằn trọc không ngủ.
Khi Chu Hậu Chiếu đi vào tửu quán đã thấy Tần Kham ngồi uống rượu một mình, thế là mắt sáng lên, mỉm cười hai tiếng với Lưu Lương Nữ, Chỉ vào Tần Kham nói nhỏ: "Cô nương. Ta có khách quen ở bên kia. Ta đến nói chuyện với hắn một chút rồi đi làm việc."
Lưu Lương Nữ liếc Tần Kham một cái, ngày ấy vương sư vào thành, vị công tử áo hoa này lúc ấy mặc áo mãng bào đi cạnh thánh giá. Hiển nhiên cũng là đại nhân vật kinh thiên động địa, nếu đổi lại là nữ tử bách tính tầm thường, một khắc biết thân phận của Chu Hậu Chiếu và Tần Kham chỉ sợ đã dập đầu như giã tỏi, nhưng mà thái độ của Lưu Lương Nữ vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
Một nữ tử bần hàn, dựa vào hai tay của mình để đổi lấy ấm no, ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không hổ với đất, cho dù hoàng đế đứng trước mặt nàng ta, chỉ cần hắn nói hắn là Chu Thọ thì nàng ta sẽ coi hắn là chu Thọ.
Không thể không nói, ánh mắt nhìn nữ nhân của Chu Hậu Chiếu quả thật mạnh hơn làm hoàng đế rất nhiều, hắn lúc sống phóng túng luyến ái, bất kể là chuyện gì cũng cũng chuyên nghiệp hh là làm hoàng đế.
Chu Hậu Chiếu cười hắc hắc đi đến trước mặt Tần Kham: "Muốn uống gì, ta mời ngươi."
Tần Kham không cần nghĩ ngợi nói: "Ta muốn uống thiêu đao tử, càng cay càng tốt."
mặt Chu Hậu Chiếu cứng lại: "Tiểu điếm không có thiêu đao tử."
" Được rồi, ta là người hiền hoà, mang một bình Trúc Diệp Thanh cũng được.."
"Không có Trúc Diệp Thanh."
" Vậy thì hổ phách tửu."
"Không có hổ phách tửu."
"Vthì thì văn quân tửu?"
Ánh mắt Chu Hậu Chiếu có chút bất thiện: "Tiểu điếm không có văn quân tửu!"
" Bách diệp tửu?"
"không có!"
" Phương xuân tửu?"
"Không có!"
"Quế tửu, mật tử, đỗ khang tửu?"
"cũng không có?"
Tần Kham thở dài: "Cái gì cũng không có mà đòi mở điếm, thế đạo này là sao?"
Chu Hậu Chiếu hạ thấp giọng, cắn răng nói: "Ngươi hôm nay là tới đập quá à?"
Tần Kham nháy mắt mấy cái: "Thịt đầu hơn có không?"
"Cái này thì có \."
Tần Kham mỉm cười: "Vậy thì cho hai lạng thịt đầu heo, không cần rượu, kỳ thật ta đã kiêng rượu nửa tháng rồi."
" Hôm qua nghe thái giám trong cung nói, ngươi ở trên phố bị ám sát, nhìn bộ dáng của ngươi thì chắc là một cọng tóc cũng không mất, bắt được thích khách chưa?"
" Thích khách tự sát rồi, hôm nay thần là tới thỉnh tội với bệ hạ, vì truy bắt đồng đảng thích khách, Cẩm Y vệ hôm qua đã gây ra một chút động tĩnh ở kinh sư.." Tần Kham có chút chột dạ, hắn biết hôm qua không chỉ là "Một chút động tĩnh."
"Cái này thì ta biết rồi, tảo triều hôm nay các đại thần đang định đem việc này ra làm cớ để nhằm vào ngươi, đóng thuyền rời bến vi phạm tổ chế còn trước, Cẩm Y vệ đại tác kinh sư sau, lần này các đại thần cũng không định buông tha ngươi, may mà ta anh tài ngút trời, đoán được bọn họ sẽ có phản ứng gì, dứt khoát nghỉ triều hội, khiến cho bọn họ muốn cáo trạng cũng không tìm được chỗ mà cáo trạng."
Tần Kham chắp tay nói: "Đa tạ bệ hạ đã chu toàn cho thần."
Chu Hậu Chiếu đắc ý cười cười, lập tức sắc mặt hơi trầm xuống: "Tần Kham, tránh được mùng một chứ không tránh được mười lăm, chuyện này từ gốc mà nói thì vẫn là do chuyện đóng thuyền rời bến, ta nhiều lắm chỉ có thể đỡ được nửa tháng, tết Nguyên Tiêu mà qua, hoàng cung khôi phục triều hội, ngươi nếu còn chưa nghĩ ra biện pháp xử trí thỏa đáng chuyện này thì chỉ sợ triều hội lần đầu tiên năm mới sẽ rất phiền."