Chu Hậu Chiếu khi nói những lời này thì có chút ủ rũ, làm một hoàng đế, lời này không nghi ngờ gì nữa là rất không có tiền đồ, trước giờ chỉ nghe nói thần tử sợ vua như hổ, cùng lắm thì là quân thần hoà hợp êm thấm, đến triều Chính Đức của hắn, nói chuyện làm việc lại không có lúc nào là không lo sợ triều thần, hắn không sợ đắc tội với đại thần, nhưng mà cũng không muốn đắc tội với đại thần.
Hai chữ "Không sợ" và "Không muốn" Thường thường sẽ để lộ ra rất nhiều bí mật trong lòng, ghi hận, sợ hãi, thậm chí là phá bỏ tất cả xung động, chỉ có hắn tự biết.
Hổ khỏe cũng không chịu nổi sói đông, hoàng đế cũng không chịu nổi quần thần miệng nhiều, Chu Hậu Chiếu đăng cơ hh ba năm, Tần Kham rõ ràng cảm thấy vị thiếu niên lang vốn vui tươi này đã hiện ra vẻ mỏi mệt, trước kia bởi vì không biết nên không sợ, nhưng mà dần dần sau khi biết trong giang sơn trên danh nghĩa thuộc về hắn này, thế lực của các quan văn lớn cỡ nào thì hắn cuối cùng cũng cố kỵ sợ hãi.
Tần Kham nhìn hắn, nói: "Bệ hạ, chúng ta cố gắng chống đỡ qua cửa này, chỉ cần qua được một cửa này rồi, bệ hạ ngày sau sẽ tốt hơn."
Chu Hậu Chiếu cười gượng mấy tiếng: "Qua được một cửa này thì sao? Các Quan văn vẫn chí cao khí ngang, còn ta thì vẫn nơm nơm lo sợ."
Tần Kham ý vị thâm trường nói: "Vậy thì không nhất định đâu, bệ hạ, từ xưa đến nay, cái thứ gọi là tiền này vẫn có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề, nội khố của bệ hạ nếu hàng năm sung túc, rất nhiều lúc căn bản không cần xem sắc mặt của các đại thần, hiện giờ các đại thần hận không thể rút gân lột da ta, là vì rất nhiều người đã thấy rõ tương lai vận mệnh triều đường thay đổi, thế công thủ của quân thần sẽ thay đổi, nguyên nhân lớn nhất thúc đẩy những biến hóa này thứ nhất là quyền, thứ hai là tiền."
Chu Hậu Chiếu cái hiểu cái không, với cái tuổi không đến hai mươi của hắn, quả thật chỉ có thể bày ra vẻ mặt cái hiểu cái không.
Tần Kham rất muốn đưa ra ví dụ để hắn triệt để minh bạch tiền trọng yếu cỡ nào, theo lịch sử mấy chục năm sau, Minh triều có vị hoàng đế hoa lạ niên hiệu là Vạn Lịch, có một năm Nhật Bản xâm chiếm Triều Tiên, quốc chủ Triều Tiên phái người tới mẫu quốc cầu cứu, lúc ấy Vạn Lịch đã hơn hai mươi năm không vào triều, vì chuyện Triều Tiên cầu cứu mới phá lệ mở triều hội, hỏi ý kiến quần thần. Quần thần đương nhiên không đáp ứng. Nói đùa à, nói là nước phiên thuộc, nhưng mọi người căn bản không quen thân, thời này nói tới đánh giặc, lính, lương thảo, quân giới, vận chuyển, trợ cấp chiến hậu... tốn bao nhiêu tiền? Quốc khố lấy đâu ra một khoản ngân sách khổng lồ như vậy?
bản thân Vạn Lịch cũng không ngờ, lặn xuống nước hơn hai mươi năm không sủi bọt. Vất vả lắm mới xuất hiện một lần mà mọi người lại không nể mặt hắn như vậy. Vạn Lịch rất phẫn nộ, ném lại một câu rất gợi đòn, không phải là tiền thôi à? Bổn hoàng thượng hiện giờ nghèo tới chỉ còn lại tiền thôi, khoản quân phí này trẫm bỏ!
Những lời này của Vạn Lịch cũng không phải là do tức giận, hắn thật sự rất giàu có. Sở dĩ nói hắn là là hoa lạ, là vì người này trừ là hôn quân hơn bốn mươi năm không lên triều ra, còn có một ưu điểm rất hay, đó chính là thích tiền, đại thể là lúc ấy Trương Cư Chính cường thế quá, Vạn Lịch làm hoàng đế thật sự không có cảm giác an toàn, thế là sinh ra ham muốn cuồng nhiệt đối với tiền tài, cho nên hoàng đế làm không ra hoàng đế, ngược lại giống đại lão bản. Nhờ phúc biến pháp của Trương Cư Chính, nội khố hoàng cung năm đó sung túc vô cùng.
Cho nên lão bản vỗ ngực nói tất cả quân phí do nội khố chi, các đại thần phản đối phía dưới lập tức im tiếng, thế là cuộc chiến viện Triều kháng Oa oanh oanh liệt liệt bắt đầu, sự thật chứng minh Vạn Lịch lựa chọn đúng. Trận chiến này cuối cùng đuổi Nhật Bản về bản thổ, mà mẫu quốc Đại Minh cũng tranh thủ được dân tâm của phiên quốc, từ đó về sau hh ba trăm năm, thậm chí cho tới Thanh triều diệt vong, nước Triều Tiên vẫn rất cố chấp kiên trì sử dụng niên hiệu của vị hoàng đế Minh triều cuối cùng.
Chuyện này chính là ví dụ kinh tế ảnh hưởng tới chính trị rất nổi danh trong lịch sử Đại Minh, Vạn Lịch trong tay có tiền mới vững tâm gõ nhịp với quần thần, cho dù cả triều đều phản đối, hắn cũng có thể dùng một loại tư thái cường ngạnh quán triệt ý chí của hắn tới cuối cùng.
Tần Kham trước mắt muốn làm cũng chính là chuyện này. Bất kể f hoàng đế có tiền hay là quốc khố có tiền, đối với cả quốc gia mà nói thì chung quy vẫn không phải chuyện xấu. Chỉ tiếc Chu Hậu Chiếu không nghe hiểu thâm ý của hắn, mà Tần Kham thật sự cũng không tiện đưa ra ví dụ mà mấy chục năm sau mới có.
Nội thành Kinh sư, phủ Đại học sĩ Lương Trữ.
Lương Trữ không tính là người xấu, không những không xấu, hắn trong sĩ lâm thậm chí có thanh cực tốt, nếu không sau việc Lưu Kiện Tạ Thiên trước kia, triều đình bổ nhiệm Lương Trữ là Đại học sĩ, triều đường cơ bản không có nửa thanh âm phản đối, phàm là người danh dự hơi bị vấy bẩn tuyệt đối sẽ không bình yên lên làm Đại học sĩ.
Nhưng người như Lương Trữ cũng có khuyết điểm, khuyết điểm của hắn là thanh danh của hắn, thanh danh của hắn quá tốt, không biết khi trẻ tuổi có được cô nương phát thẻ người tốt hay không, lúc tuổi già cũng nhận được vô số thẻ người tốt, dần dà bản thân cũng thấy mình quả nhiên là người tốt, cái gọi là chính tà bất lưỡng lập, nếu là người tốt, đương nhiên muốn không đội trời chung với người xấu, ví dụ như loại người xấu như Tần Kham.
Lúc này ngồi ở tiền đường Lương phủ còn có mấy vị đại thần.
Người Cầm đầu mặt trắng râu dài, tướng có chút phúc hậu, nếu không phải mặc quan bào, thoạt nhìn tựa như một vị lão bản béo hòa khí phát tài.
Người mập mạp trông phúc hậu này họ Tào, tên Duyên, tiến sĩ nhị giáp năm Thành hóa thứ mười một, luỹ tiến Công bộ chủ sự, hữu phó Đô Ngự Sử kiêm tuần phủ Cam Túc, lúc Lưu Cẩn cầm quyền Tào Duyên tay mắt lanh lẹ, ôm chân Lưu Cẩn, quan thăng Binh bộ hữu Thị Lang kiêm đốc đoàn doanh, sau khi Lưu Cẩn đền tội, lẽ ra Tào Duyên vốn nên xui xẻo, nhưng người này tay mắt thông thiên, rất quyết đoán lập tức bỏ hết gia sản ra đánh bạc, lại là người đầu tiên đứng ra gửi liền mấy đạo tấu chương lên án gian hoạn, đại ký không ngoài là quyền gian hại nước hại dân giết hại trung lương như thế nào, hắn phải ở tào doanh chịu nhục như thế nào.
Không thể không nói Tào Duyên này thật sự có mấy phần thông minh, hắn viết xong tấu chương trước tiên không phải gửi tới nội các mà là Quốc Tử Giám, tấu chương thống mạ quyền gian mang theo vị đạo chịu nhục lo cho nước cho dân, dãn tới vô số thằng ngốc không rõ chân tướng ở Quốc Tử Giám trầm trồ khen ngợi, thanh của Tào Duyên trong sĩ lâm cũng lên như diều gặp gió, đến lúc này, trong triều đường cho dù có người muốn kéo hắn vào đảng cũng căn bản không có cách nào xuống tay.
Thế là trong cơn gió lốc chính trị cực lớn đó, Tào Duyên rất bất ngờ sống sót, không những không bị một đao chém đầu, ngay cả chức quan cũng không thay đổi, vững vàng như Định Hải Thần Châm.
Đệ tử ngốc của Quốc Tử Giám không rõ chân tướng, nhưng Lương Trữ thân là Đại học sĩ, đương nhiên biết Tào Duyên này là loại mặt hàng gì, lẽ ra người như Tào Duyên cả đời cũng không thể tiến vào cửa Lương phủ, song hôm nay Tào Duyên vẫn ngồi trong tiền đường Lương phủ, chính hợp với câu nói kia, không có bằng hữu và kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.
Bởi vì bọn họ có chung kẻ địch, để đối phó với kẻ địch này, Lương Trữ đành bịt mũi nhịn nôn để Tào Duyên vào cửa.