Minh Triều Ngụy Quân Tử ( Full Dịch )

Chương 779 - Chương 670: Nhờ Thế Mà Hợp (Hạ)

Chương 670: Nhờ thế mà hợp (hạ)

Tào Duyên ngồi trong tiền đường Lương phủ rất đoan chính, trên mặt vĩnh viễn mang theo nụ cười hàm hậu, khiến người ta bất giác sinh ra một loại ảo giác nếu như hung hăng đá một cước vào mặt hắn thì hắn cũng sẽ vẫn không tức giận.

Lương Trữ lạnh lùng nhìn Tào Duyên, hắn rất minh bạch tên mập hòa ái hàm hậu trước mắt này không phải là người lương thiện, mấy năm nay một lòng một dạ luồn cúi để tiến về phía trước, sau khi ôm đùi Lưu Cẩn lại càng táo tợn hơn, sau khi đắc thế thì sắc mặt tiểu nhân bày ra không sót lại chút gì, rất nhiều đại thần từng có thù oán với hắn phải chịu cảnh lưu đày, thậm chí ngay cả chuyện nghiêm trọng trên triều đường đứng sai đội hắn cũng có thể cầu thắng trong bại tìm được một đường sinh cơ, đứng sừng sững vững như bàn thạch không ngã, người này há chỉ là thường thanh thụ triều đường, mà phải là con lật đật vạn năm.

Nhấp một ngụm trà, Lương Trữ bày ra tư thái Đại học sĩ, liếc Tào Duyên một cái nói: "Tào đại nhân."

Tào Duyên vội vàng nói: "Lương công cứ gọi biểu tự của hạ quan là được rồi."

Lương Trữ lại liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt mỉa mai và khinh thường.

Người trong Quan trường dùng xưng hô dĩ thượng đối hả là để biểu thị sự thân thiết và tư lịch, nhưng cái loại hàng như Tào Duyên nghiêm khắc mà nói thì chẳng khá hh Tần Kham là bao, Lương Trữ căn bản không định quá thân thiết với hắn, mọi người căn bản không quá quen, hơn nữa Lương Trữ cũng căn bản không muốn quá quen với hắn, vẫn bảo trì quan hệ đồng liêu thuần khiết thì tốt hơn.

Không để ý tới Tào Duyên, Lương Trữ vẫn cố chấp áp dụng một loại xưng hô rất sơ sài: "Tào đại nhân, lão phu không muốn vòng vo với ngươi, hôm qua ám sát Tần Kham trên phố, là ngươi sai khiến à?"

Tào Duyên ngẩn ra, vội vàng chỉ thiên tay lên trời thề: "Lương công oan uổng cho hạ quan rồi, hạ quan chỉ là một Binh Bộ Thị Lang, nào có gan dám ám sát Quốc Công đương triều, cho dù thống hận thằng nhãi này Tần Kham này tới mấy thì việc trong mắt không có vương pháp như vậy hạ quan tuyệt đối không dám làm."

Lương Trữ cười lạnh: "ngươi không dám làm nhưng những người phía sau ngươi cũng không dám làm sao? Lão phu mặc dù tuổi già, nhưng mắt không mù tai không điếc, lão phu nhằm vào Tần Kham là vì trừ tặc cho nước, các ngươi dám vỗ ngực nói là chung mục đích với lão phu không? Ba năm trước Bố Chính Sứ Chiết Giang vì án chức công Thiệu Hưng bị Tần Kham đẩy xuống, tân nhiệm Bố Chính Sứ Chiết Giang Cổ Đầm là các ngươi ở đằng sau ra sức đẩy lên? trừ chuyện đó ra, còn có Bố Chính Sứ Phúc Kiến Lưu Thanh Tùng, tri phủ Ninh Ba, Chỉ huy sứ Ninh Ba vệ, tri phủ Đài Châu, tri phủ Tuyền Châu, Chỉ huy sứ Phúc Ninh vệ."

Nhìn Tào Duyên mồ hôi lạnh lã chã, nụ cười trên mặt Lương Trữ càng lạnh hơn: "Những thành trì và vệ sở dựa biển cậu của Đại Minh ta đều bị các ngươi thẩm thấu tận xương tới ba phần, chẳng trách đám thương nhân đầy hơi tiền vùng duyên hải bất chấp luật pháp tổ tông Đại Minh, đóng thuyền giương buồm, tư thông mậu dịch không kiêng kị gì với phiên quốc, có những nha môn và quân đội vệ sở này hộ giá hộ tống, lại có đám kinh quan nhị phẩm tam phẩm hô ứng, chắc các ngươi hiện giờ đã là tiền tài đầy kho, phú khả địch quốc rồi nhỉ?"

" Hiện tại có thêm một Tần Kham muốn cướp cự lợi hải vận này, một mình Tần Kham cướp đoạt phần cự lợi này thì cũng không sao, dù sao hắn cũng là hồng nhân trước mặt bệ hạ, lại năm Cẩm Y vệ, thế nhưng Tần Kham này lại không thấy đủ, không chỉ buộc huân quý hai kinh lại với nhau, hơn nữa còn có khả năng mở cấm biển trăm năm của Đại Minh, cấm biển một khi mở rồi, toàn dân đều có thể rời bến, các ngươi không thể một nhà đại nữa, cho nên các ngươi nhịn không nổi nữa, thế là phất cờ hiệu đả đảo vi phạm tổ chế đem hắn trừ đi cho thống khoái, Tào đại nhân, lão phu mắt mờ, những lời phiên vọng tự đoán này không biết có đúng hay không?"

Tào Duyên nghe xong những lời này, mặt già béo múp đột nhiên biến sắc, mồ hôi lạnh lã chã, một chữ cũng không nói lên lời.

Lời này bảo hắn phải đáp thế nào/ Lương Trữ giống như đã nhìn thấu dụng tâm hắn và phe phái sau lưng hắn, loại chuyện lén rời bến mậu dịch này vốn là đã phạm vào kiêng kị, chữ cũng không thể nhắc tới, Lương Trữ lại không giảng cứu một lời đâm thủng, Tào Duyên chết cũng không thể thừa nhận, nếu không không chỉ thể diện quan viên hoàn toàn mất hết, hơn nữa tất cả những lý do hắn nhằm vào Tần Kham đều thành lấy lại vả vào mặt mình.

Không khí trong Tiền đường rất khó xử, nụ cười hàm hậu trên mặt Tào Duyên đã so với khó coi hơn cả khóc, lau mồ hôi trên trán, thấp thỏm nhìn nhìn sắc mặt vô bi vô hỉ của Lương Trữ, Tào Duyên cắn chặt răng, cuối cùng nói: "Lương, cái gọi là trăm sông đổ về một biển, trước mắt quan trọng nhất là diệt trừ Tần Kham, Tần Kham này mặc dù trẻ tuổi, nhưng thủ đoạn độc ác, tính tình gian trá, hiện giờ dưới sự che chở của bệ hạ đã dần thành khí, bắt đầu từ lúc trước hắn tru Liêu Đông Lý Cảo, đến về sau luyện năm trăm thiếu niên binh, sản xuất pháo Phật Lãng Cơ với số lượng lớn, cho tới bây giờ là chủ lực mở cấm biển, đủ có thể thấy lòng mang dị chí, có cử chỉ rời khỏi chính đạo, Lương công, rời khỏi chính đạo có thể tha thứ, song thi hành quốc sách, rời khỏi chính đạo chính là đạo diệt quốc, hạ quan thiết nghĩ, họa Tần Kham hơn xa Lưu Cẩn."

Lương Trữ vẻ mặt khẽ biến, vuốt râu nhắm mắt không nói gì.

Thấy thần sắc Lương Trữ như có sở động, Tào Duyên rèn sắt khi còn nóng nói: "Lương công, không đề cập tới Tần Kham này như thế nào, chỉ nói hành động tự tiện đóng thuyền rời bến lần này của hắn, nhìn như là tư lợi cho mình và nội khố của bệ hạ, kì thực là một phục bút để mở cấm biển, hải cương Đại Minh vạn dặm, thêm mấy người kiếm bạc cũng không ảnh hưởng toàn cục, nhưng nếu bên trong trà trộn một kẻ bừa bãi không để ý tới quy củ, quy củ nếu hỏng, bảo mọi người phải làm sao?"

"Huống chi... Tần Kham lần này còn muốn buộc huân quý hai kinh lại với nhau, Lương công, đây không phải là dấu hiệu tốt, tương lai lợi ích của các huân quý tương đồng, tiến thối nhất trí, thế lực hình thành trên triều đường không thể khinh thường, Đại Minh ta lập quốc hơn trăm năm, đều là vận mệnh hoàng đế và quan văn cùng trị thiên hạ, lần này nếu để Tần Kham sính cường, các huân quý đắc thế, tương lai trong triều đình Đại Minh ta, bệ hạ, thái giám, quan văn, võ tướng, cộng với huân quý, khi đó lời nói quan văn chúng ta nói ra, còn có ai nghe?"

Lương Trữ Vẻ mặt vẫn luôn lạnh lùng sau khi nghe xong những lời này, đuôi lông mày hoa râm hơi nhướn lên, vẻ mặt cuối cùng cũng có một tia biến hóa.

Lương Trữ f thanh quan, hắn chưa bao giờ tham dự việc cấu kết với thương nhân rời bến kiếm lời, nhưng hắn cũng là quan văn, quan văn phải đứng trên lập trường của quan văn.

Tiền đường lại trầm mặc, Lương Trữ cúi đầu uống trà, không nói gì nhìn chằm chằm chén trà bốc khói như sương mù tới ngơ ngác xuất thần.

Tào Duyên đã nói xong những lời nên nói, trên mặt cuối cùng lại lộ ra nụ cười hàm hậu quen thuộc, giống như một gốc cây cải củ béo, lẳng lặng ngồi xuôi tay, híp mắt quan sát chén trà trong tay, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật tuyệt thế,

Tiền đường im lặng tới châm rơi cũng có thể nghe thấy.

Không biết qua bao lâu, hai má Lương Trữ bỗng nhiên giật giật, mặt già tiều tụy nở nụ cười đầu tiên từ sau khi Tào Duyên vào cửa.

"Dĩ Trinh à, nếm thử trà phủ lão phu đi, đây là thanh minh tước thiệt năm nay, bệ hạ tháng trước sai người bản thưởng, ngon lắm đấy."

Bình Luận (0)
Comment